- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu
- Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích
Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu
Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích
"Chớ quấn ta nữa!" Hứa Thiến cũng là bị Trương Dĩ Vân dây dưa đến phát phiền, quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng: "Về sau chớ lại tới quấy rầy ta nữa. Chuyện năm đó chúng ta đều quên đi. Cứ xem như một giấc mộng."
"Quên?" Trương Dĩ Vân nghĩ cười một cái, để cho mình nhìn không chật vật như vậy, nhưng phát hiện nụ cười còn chưa nặn ra, nước mắt đã rơi xuống trước.
Nàng hít sâu một hơi, trái tim tựa như bị một bàn tay bóp lại thật chặt, đau đến sắp không thở nổi.
"Ta đợi ngươi hơn hai mươi năm, ngươi nói với ta đây chỉ là một tràng mộng?" Trương Dĩ Vân rất khó tiếp nhận, lại cũng không nỡ lòng chỉ trích người này phân nửa.
"Chúng ta đều không còn trẻ nữa, ta đối với ngươi cũng không còn nửa điểm tình cảm, ngươi chớ lại ngốc nghếch chờ ta." Hứa Thiến dự định trở về đoàn phim.
Trương Dĩ Vân trầm mặc nhìn nữ nhân kia rời khỏi.
...
Bên trong đoàn phim An Nhược Thủy giúp Lạc Huyền Ca chuẩn bị quà vặt, những thứ này nàng vơ vét được từ chỗ Lý Điềm, thậm chí còn có một ít là lừa gạt được từ chỗ cháu gái ngoại của Giang Hải Khê.
"Cho ngươi, những thứ này có thể ăn trên đường, mang về từ từ ăn." An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười, giúp nàng bỏ quà vặt vào túi.
Lạc Huyền Ca đầy thỏa mãn ôm đồ ăn vặt, cười như một sỏa bạch điềm do tiểu tổng tài bao nuôi.
(*) sỏa bạch điềm: ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào.
An Nhược Thủy nhìn dở khóc dở cười, giơ tay lên nhéo má nàng một cái: "Được rồi, đừng cười nữa. Thu thập hết đồ đạc, chờ lát nữa cùng Trương tiền bối trở về, ở trên đường ngươi chiếu cố nàng nhiều một chút."
"Ừm ừm. Biết rồi." Lạc Huyền Ca gật đầu liên tục, bộ dáng ngoan ngoãn như cún con, làm nàng còn chưa rời khỏi An Nhược Thủy đã có chút không bỏ được.
"Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, ta đi tìm Trương tiền bối." An Nhược Thủy rót thêm ly nước cho nàng mới rời khỏi.
Lạc Huyền Ca ở đoàn phim tạm thời dựng một "phòng nghỉ" để nghỉ ngơi, ngồi nhìn nhân viên bận rộn qua lại bên trong đoàn, không ít người đều ở sau lưng nói xấu nàng, thậm chí còn có một số lớn gan trắng trợn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bất quá chút độ lượng này Lạc Huyền Ca vẫn là có, ăn quà vặt của mình, uống nước phu nhân đích thân rót cho, nghe đám người ngu muội ngấm ngầm truyền tin đồn nhảm về mình.
Hơn mười phút sau, An Nhược Thủy vội vàng trở lại, nói với Lạc Huyền Ca: "Trương tiền bối không thấy đâu nữa. Ta tìm khắp cả đoàn phim đều nói không thấy nàng, Lý Điềm đã dẫn người đi tìm ở phụ cận, chỉ sợ nàng bị thôn dân nơi này mang đi, làm sao bây giờ a?"
An Nhược Thủy nôn nóng lo âu viết hết ở trên mặt, Lạc Huyền Ca buông xuống túi quà vặt trong tay, vội vàng đứng lên nói: "Đừng hoảng, ta lập tức đi tìm. Ngươi đừng chạy lung tung, yên lặng ở chỗ này, đâu cũng không được đi!"
"Được được được, ta đâu cũng không đi. Ngươi cẩn thận một chút, đừng lo lắng ta." An Nhược Thủy biết thực lực của Lạc Huyền Ca, cũng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, hiển nhiên sẽ không làm chuyện dại dột tùy tiện chạy ra ngoài để Lạc Huyền Ca tăng thêm gánh nặng.
Cẩn thận dặn dò mấy câu chú ý an toàn, liền bảo Lạc Huyền Ca nhanh đi nhanh trở lại.
Cả đoàn phim đều lên đường tìm người, mấy người hộ vệ bên cạnh vẫn thủy chung vây quanh An Nhược Thủy, không rời nửa bước.
An Nhược Thủy cũng không muốn để đám người này đi theo tìm, dẫu sao tính nguy hiểm của nơi này nàng vẫn hiểu rõ một chút, tự nhiên sẽ không để đám người này rời khỏi mình.
Mà mệnh lệnh đám người này nhận được chính là toàn bộ quá trình bảo vệ An Nhược Thủy, dưới tình huống này, cho dù An Nhược Thủy ra lệnh, bọn họ cũng sẽ không rời đi, nếu không chỗ An Tuấn Phong bọn họ không giao phó được, đến lúc đó tiền không lấy được không nói, còn có khả năng bị An Tuấn Phong trả thù.
Lúc Hứa Thiến biết được tin tức Trương Dĩ Vân không thấy đâu, kịch bản trong tay bị nàng bóp ra vết nhăn, cũng không biết dùng bao lớn tinh lực ổn định tâm thần, không để mình trực tiếp kinh hách đến choáng váng.
Nói với phụ tá bên cạnh: "Ở chỗ này biến mất không phải chuyện nhỏ, chúng ta cũng đi tìm một chút."
"Nhưng mà..." Trợ lý muốn khuyên nàng đừng đi, dẫu sao nơi này rất nguy hiểm, tuy rằng đoạn thời gian trước nhóm người tình nguyện kia đã náo loạn một lượt, nhưng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện một ít người cực đoan oán hận bọn họ, đến lúc đó ngộ nhỡ bị đám người kia trộm trả thù thì làm sao bây giờ.,
Bất quá trợ lý chú ý tới Hứa Thiến hỗn loạn, nàng suy nghĩ một chút vẫn là không nói lời khuyên nhủ ra khỏi miệng, liền thu thập đồ đạc mang theo một ít công cụ phòng vệ, đi theo Hứa Thiến rời khỏi.
Hứa Thiến vừa đi chưa được hai bước, liền bị An Nhược Thủy thấy được.
An Nhược Thủy hơi nhíu mày, thấy chỉ có nàng và trợ lý hai người, nàng nghĩ một chút nói với hộ vệ bên cạnh: "Chúng ta theo Hứa Thiến tiền bối cùng đi tìm một chút. Cũng góp một phần lực."
Nhiệm vụ cận vệ là bảo vệ An Nhược Thủy, mà không phải hạn chế nàng hành động tự do. Cho nên An Nhược Thủy nói muốn rời khỏi, bọn họ chỉ có thể tận tụy công việc đi theo, sẽ không nói thêm nửa câu phản đối.
Đến lúc An Nhược Thủy đuổi theo Hứa Thiến, dưới ánh mắt nôn nóng kinh ngạc của Hứa Thiến, An Nhược Thủy giải thích: "Nhiều người lực lượng lớn, ta cùng ngài đi chung đi."
"Ừ." Hứa Thiến nhìn hộ vệ đi theo bên cạnh nàng, một lát sau nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
An Nhược Thủy lắc đầu liên tục: "Không cần nói những thứ này, trước tìm người quan trọng."
Trợ lý nhìn hộ vệ An Nhược Thủy mang tới, thoáng an tâm hơn chút, cũng bày tỏ nhanh đi tìm người thì tốt hơn.
Giờ thì tất cả nhân viên đoàn phim đều lên đường, Trương Dĩ Vân ở trong giới trôi qua có không tốt thế nào, người ta cũng vẫn có hậu thuẫn, tuy nói lão gia tử vài năm trước không chịu nhận nàng, nhưng mà mấy năm trước lão gia tử đã qua đời, hiện tại Trương Dĩ Vân cũng coi như lần nữa trở về Trương gia, xưa không bằng nay, chuyện này cũng không thể xem như nữ minh tinh phổ thông biến mất.
Lạc Huyền Ca lấy cổ trùng ra, ở trong rừng truy tìm tung tích Trương Dĩ Vân.
Cổ trùng tỏ ra mệt mỏi rất nhiều, cảm giác như rất nhanh liền sẽ thoi thóp chết đi.
Lạc Huyền Ca cau mày, vẻ mặt rất không tốt, nơi này có độc khí, bất luận là người hay động vật, ở nơi này luôn sẽ dễ dàng sinh ảo giác, đi tiếp vào trong núi liền có thể nhìn thấy sương mù, những sương mù kia rất mỏng manh, nhưng mà đây là từ trong mắt Lạc Huyền Ca thấy được, nàng có nội lực mạnh mẽ hộ thể mới có thể chống đỡ những độc khí này để không sinh ra ảo giác.
Còn nếu đổi thành những người khác đi vào, tới nơi này liền sẽ nhìn thấy sương mù dày đặc, giống như quỷ đả tường(*) bên trong sách viết, ảo giác sẽ để cho bọn họ cảm thấy nơi này kinh khủng âm u đông đảo quỷ quái. Hoàn toàn không có cảm giác phương hướng, rất khó sống đi ra ngoài.
(*) quỷ đả tường: vào lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt đi quanh một vòng tròn không thoát ra được, gọi là quỷ đả tường. Hiện tượng này là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
...
Hứa Thiến và An Nhược Thủy cũng đến nơi này, nữ hộ vệ dừng lại, biểu cảm trên mặt lại giống y như Lạc Huyền Ca lúc trước biểu lộ ra.
"Nơi này hình như có điểm cổ quái, ngài trước hết không nên đi vào." Nữ hộ vệ nói với An Nhược Thủy.
Bên cạnh đồng nghiệp đang muốn nói nơi này chẳng qua là có chút sương mù, không có gì đáng ngại, để cho An Nhược Thủy ở ngoài núi chờ, ngược lại không bằng cùng theo mọi người vào.
Nhưng mà hắn còn chưa nói ra, một vị hộ vệ khác liền mở miệng: "Ta cũng có loại cảm giác này, núi này xem ra không đơn giản, mọi người vẫn nên ở bên ngoài đợi một chút mới quyết định."
Hứa Thiến lòng như lửa đốt, nhưng còn chưa đánh mất lý trí, nàng dám một mình xông vào tìm Trương Dĩ Vân, lại không thể kéo đám người này cùng mạo hiểm.
An Nhược Thủy ở bên ngoài chờ hộ vệ đưa ra quyết định, vào lúc này lại nhận được điện thoại Lạc Huyền Ca gọi tới.
Sau khi nối máy, trong điện thoại rất nhanh truyền đến tiếng Lạc Huyền Ca gầm gừ.
Chất vấn An Nhược Thủy chạy đi nơi nào.
An Nhược Thủy nói mình ở phiến núi phụ cận, Lạc Huyền Ca ở trong điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Nhắm mắt lại che lỗ tai, đứng yên chỗ đó không được đi đâu. Bất kể gặp phải cái gì, cảm giác được cái gì đều đứng yên tại chỗ. Tuyệt đối nhớ kỹ, cùng người bên cạnh đợi ở một chỗ, không ai được đi lung tung."
Lạc Huyền Ca biết độc khí nơi đó sắp tràn ra, sợ An Nhược Thủy không kịp thoát ra ngoài, nhưng lại sợ đi đường núi rời khỏi thì càng đi càng xa cuối cùng xảy ra ngoài ý muốn.
An Nhược Thủy đầu đầy sương mù nhìn màn hình di động đen xì, tuy biết Lạc Huyền Ca tức giận vì mình rời khỏi, lại không hiểu tại sao Lạc Huyền Ca nổi giận lớn như vậy, nàng mang hộ vệ đứng ở đầu núi, không lạc đường cũng không rời đoàn, hộ vệ bên cạnh cũng đều đang đi theo nàng.
Lạc Huyền Ca lòng tràn đầy lo âu đi tìm An Nhược Thủy trước.
Nàng vừa rồi tìm được Trương Dĩ Vân ở trong núi té bị thương hôn mê, trên đường này chết ba con trùng, hiện tại lại phải đi tìm An Nhược Thủy, may mà trước đó nàng thả trùng trên người An Nhược Thủy, nếu không thật không dám xác định có thể ngay lập tức tìm được nàng.
Chờ Lạc Huyền Ca chạy tới bên cạnh An Nhược Thủy, đã có hai tên hộ vệ giằng co đánh nhau, hai người giống như có thù gϊếŧ cha, hạ tử thủ với đối phương.
Nữ hộ vệ kia thì ôm chặt nữ phụ tá của Hứa Thiến, giống như đứa nhỏ chết chìm, gắt gao ôm lấy phao cứu mạng cuối cùng vậy.
Mà nữ phụ tá kia lại giống như bị ác quỷ quấn thân, sợ hãi vùng vẫy muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Hứa Thiến ngã ngồi bên cạnh một thân cây, nước mắt không ngừng chảy ra.
Còn An Nhược Thủy chẳng qua chỉ cảm thấy sương mù nơi này càng ngày càng đậm, sắp không thấy rõ được những người xung quanh nữa, muốn mở miệng nói chuyện lại cảm thấy có gì đó đâm bị thương cổ họng khiến nàng trong chốc lát không nói ra được.
"Tìm tới rồi, tìm tới rồi. Ta tìm được ngươi rồi."
An Nhược Thủy đột nhiên bị người ôm lấy, nghe được thanh âm quen thuộc, nàng cuối cùng buông xuống trái tim thấp thỏm.
Xoay người nằm ở trong lòng Lạc Huyền Ca, An Nhược Thủy nghĩ mà sợ ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Lạc."
"Ừ, ta đây. Không sao, trong núi có một loại cây khô, tuổi tác lâu năm tản mát ra khí tức khiến người sinh ảo giác, nơi này không có sương mù cũng không có quỷ quái, cũng không có hiện tượng kỳ lạ mà các ngươi thấy, chỉ là trúng độc sinh ra ảo giác. Đừng sợ, ta ở đây." Lạc Huyền Ca an ủi để cho An Nhược Thủy bình tĩnh lại.
Nàng núp ở trong lòng Lạc Huyền Ca, nhìn người xung quanh giống như bị quỷ ám, hỏi Lạc Huyền Ca: "Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao mang bọn họ rời khỏi? Ngươi có biện pháp giải độc không?"
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, bắn bay ra mấy hòn đá trong tay áo, đánh vào trên người những người kia, rất nhanh tất cả mọi người đều bị điểm huyệt ngủ mê man trên đất.
Lạc Huyền Ca lại từ trong túi lấy ra một bao bột, vẩy vào xung quanh đám người này và trên người bọn họ.
"Những thứ này có thể loại trừ độc trùng, chúng ta về đoàn phim trước, chờ lát nữa mặt trời lên, phơi nắng một chút, độc khí giải tán là bọn họ có thể từ từ tỉnh táo lại." Lạc Huyền Ca đối với người ngoài không có tốt như đối với An Nhược Thủy.
Hoặc có thể nói, nếu những người này không phải có liên quan với An Nhược Thủy, nàng nhất định sẽ không lãng phí bột cổ trùng đi cứu người không chút quan hệ.
Kiếp trước, chuyện gϊếŧ người đoạt bảo võ lâm làm không ít.
Nàng tuy rằng không thích dùng những thủ đoạn bỉ ổi cướp đoạt bảo bối tài sản người khác, nhưng cũng sẽ không lãng phí dược vật của mình cứu người không liên can.
An Nhược Thủy nghĩ một chút: "Để ở chỗ này như vậy sẽ không xảy ra vấn đề chứ."
"Ừ... Nhưng mà ta không có biện pháp mang nhiều người như vậy cùng nhau rời đi." Lạc Huyền Ca có thể mang hai ba người, hoặc nếu nội lực cường thịnh thì bốn năm người cũng có thể.
Nhưng bây giờ có đến bảy tám vị hộ vệ, còn có nữ phụ tá cùng Hứa Thiến, còn có An Nhược Thủy.
Nàng có tâm không đủ lực, quả thực không làm được.
"Những độc khí này có gây tổn thương gì cho thân thể con người không?" An Nhược Thủy hỏi.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày này có thể sẽ hơi nhức đầu. Ảnh hưởng không lớn, còn không bằng nhức đầu sau khi say rượu."
"Vậy chúng ta ở chỗ này chờ được không? Dù sao mặt trời rất nhanh liền sẽ mọc, trong rừng hoang núi sâu này không chừng có dã thú gì, để mặc bọn họ ở chỗ này hôn mê bất tỉnh như vậy, ta không yên lòng."
Những người kia đều vì bảo vệ nàng mới đến đây, mặc dù là lấy tiền làm việc, nhưng nếu vì vậy mà ném mất tính mạng, cuộc đời còn lại nàng thật không cách nào đối mặt chuyện này.
Lạc Huyền Ca gật đầu một cái, dù sao Trương Dĩ Vân cũng đã được đưa về, đám người đạo diễn đã lục tục trở lại đoàn phim, nàng cùng An Nhược Thủy ở đây chờ đám người này cũng được.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu
- Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích