Chương 2

Bạch Hoài Vân bọn họ ăn được non nửa bữa cơm thì nghe bàn bên cạnh xôn xao chuyện gì đó. Vốn dĩ bọn hắn cũng không dự định nghe, nhưng mà...

Nhưng mà võ lâm chí bảo gì gì đó, lưu lạc ở đâu đó – cái đó phải nghe đúng không?

Cho nên Bạch Hoài Vân vừa chậm rãi ăn canh, vừa chậm rãi nghe.

"Võ Lâm Chí Bảo nghe nói được giấu ở Trân Bảo các của ma giáo" – Người ngồi bàn bên cạnh khoa tay múa chân – "Ta nghe nói là một cây đàn"

"Đàn???"

"Huyền cầm" Hắn lại nói "Là trong chiến loạn hai trăm năm trước thất lạc, cây thiên cầm của Chương gia"

"Phải không? Cây thiên cầm mà chỉ cần đàn một phím chấn động tứ phương?"

"Đúng rồi"

"Vậy tại sao lại ở ma giáo?"

"Là bọn hắn cướp"

Bạch Hoài Vân nghe tới đó liền nghiêng đầu suy nghĩ, trong lúc lơ đãng suýt nữa làm đổ chén canh.

"Cẩn thận" Người nam nhân tuấn tú ngồi đối diện y

"Kẻo đổ"

"Cảm tạ nha" Bạch Hoài Vân gật gật đầu

"Không việc gì"

"Ngươi tới đây cũng vì Võ Lâm chí bảo hả" Bạch Hoài Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn

"Đúng" Người nọ trả lời

"Ồ" Bạch Hoài Vân gật gật đầu " Nếu ngươi lấy được nó ngươi sẽ làm gì?"

"Chữa bệnh" Nam nhân lại nói " Ngươi hỏi nhiều như vậy, có muốn kết bạn cùng đi tìm Võ Lâm chí bảo không"

"Hảo"

Nam nhân họ Cố tên là Vân Trì, gia cảnh không tốt cho lắm. Cha mất khi hắn ở trong quân, khi trở về trong nhà cũng chỉ còn anh trai và mẹ già.

Những người khác, vì đoạt gia sản cũng chết hết rồi.

"Đừng buồn" Bạch Hoài Vân gắp cho hắn đoạn sườn trong nồi canh "Ngươi ăn"

"Hảo"

Cố Vân Trì không những nhìn rất đẹp, mà tính tình cũng rất tốt. Hắn nói chuyện chậm rãi, hiểu biết cũng rất nhiều. Bạch Hoài Vân nói chuyện hết bữa cơm, cũng vẫn còn muốn nói chuyện nữa. Cho nên hai người bọn hắn hẹn nhau buổi chiều sẽ cùng nhau đi dạo.

"Ngươi nhất định phải gọi ta dậy" Bạch Hoài Vân nghiêm túc

"Được"

..

...

Bạch Hoài Vân vào phòng, dự định đánh một giấc nghỉ ngơi thì đột nhiên có hai bóng đen nhảy ra chặn đường y.

Ám sát!!!

"Thiếu chủ" Bọn họ đồng thanh "Chúng ta đã tới"

"Miễn lễ" Bạch Hoài Vân nhắm mắt trèo lên giường

"Các ngươi tại sao lại đến sớm như vậy?"

" Lão gia hắn nói không an tâm ngài" Người mặc áo đen số một trả lời "Hắn nói ngài hết ăn lại ngủ, thân hình lại không cao..."

"Tiếp" Bạch Hoài Vân thấy hắn ngập ngừng liền nói

"Người lại ngu ngốc dễ lừa"

"..."

"Ồ"

Bạch Hoài Vân cảm thán một tiếng làm hai người họ sợ sệt. Thiếu chủ nhà bọn họ bình thường có chút ngốc, nhất là lúc muốn ăn muốn ngủ lại ngốc gấp bội. Nhưng lúc tỉnh táo thì lại là một người khác, lão trang chủ hắn vẫn luôn luôn ăn thiếu chủ trái đắng vậy mà vẫn nói huơu nói vượn. Thân là tuỳ tùng bên người thiếu chủ, bọn hắn cũng sợ hãi.

Sợ thiếu chủ trêu bọn hắn, chết không được sống không xong.

"Thôi, ta không tính toán với hắn" Bạch Hoài Vân híp mắt "Ta đã có bằng hữu mới"

"Ai???" Người áo đen số hai giật mình

"Đó là người dung mạo đẹp hơn các ngươi"

Nếu có cái gì làm người làm công như bọn họ bất mãn, thì đó là lão gia chủ hắn dậy hư tiểu thiếu chủ.

Lão gia chủ hắn cứu người cũng chỉ nhìn mặt mà cứu, đến đời tiểu thiếu chủ cũng y vậy. Tiểu thiếu chủ hắn thậm chí còn nghiêm trọng hơn, nếu đặc biệt đẹp đẽ cái loại này. Tiền thuốc 1 đồng hắn cũng không thu.

Hắn còn cho thêm thuốc bổ mang về.

Thân là người làm công, bọn họ lo lắng cho ngân khố của chủ nhà.

Thân là những kẻ nhìn thiếu chủ lớn lên từ bé tới lớn, bọn họ muốn nói giáo dục thất bại.