Bên trong Mã phủ.
Mã Gia Kỳ đang trông chừng bên cạnh thiếu nữ bị thương kia. Đại phu vừa nói nàng đã không có gì đáng ngại, nhưng lại một bộ muốn nói lại thôi, lóng nga lóng ngóng nói mạch tượng thân thể nàng có chút lộn xộn, khác với người thường.
Mặc dù Mã Gia Kỳ từng đọc rất nhiều sách, cũng không thể hiểu được ý tứ của vị đại phu này, nếu không có gì đáng ngại, mạch tượng vì sao lại lộn xộn vậy?
Sau khi tiễn đại phu đi, Mã Gia Kỳ cũng không chịu rời đi, túm lấy sợi dây buộc tóc màu đỏ kia, nhất định phải canh giữ trước giường thiếu nữ.
Mã Miễn Viễn sinh năm đứa con trai, Mã Gia Kỳ vẫn luôn mong ngóng có được một muội muội, nhưng Mã phu nhân nói dù thế nào cũng không nguyện ý sinh ra, chỉ sợ sinh nữ nhi xong cũng muốn theo các ca ca đi đánh trận, đến lúc đó đau lòng hối hận cũng không kịp.
Không thể có muội muội vẫn là tiếc nuối từ đó tới nay trong lòng Mã Gia Kỳ.
Bây giờ có một muội muội từ trên trời rơi xuống, hắn đương nhiên vui mừng.
Huống hồ muội muội này có bộ dáng rất xinh đẹp.
Mã phu nhân thấy hắn bộ dạng si ngốc, ở bên cạnh giội một gáo nước lạnh, "Nếu nàng tỉnh lại, khẳng định muốn về nhà, cái tâm nguyện muốn có muội muội này, đã định là không thực hiện được."
Mã Gia Kỳ không nghe, vẫn một mực trông coi.
Một lần trông, liền canh đến một ngày một đêm.
Mã Gia Kỳ oán giận lang băm kia không đáng tin cậy, nếu không đáng ngại sao còn không tỉnh lại, cân nhắc lại đi tìm một thầy thuốc khác, người trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, mở mắt ra.
Mã Gia Kỳ vui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt như lưu ly kia nhìn đến say mê.
Mã phu nhân nghe được tin tức, vội vàng chạy tới. Kéo tay cô gái, hỏi vài vấn đề như vết thương còn đau hay không, nhà ở đâu, làm thế nào để liên lạc với người nhà, cô gái chỉ trầm mặc không đáp, chính là đờ đẫn nhìn Mã phu nhân.
Mã phu nhân lắc đầu, chẳng lẽ là một người điếc? Hoặc là có chút ngốc nghếch? Đáng tiếc sinh ra đẹp như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Mã Gia Kỳ cũng không kiềm chế được, hỏi điều hắn muốn biết nhất, "Muội tên là gì?"
Cô gái nghe thấy câu hỏi, nhìn về phía Mã Gia Kỳ, chậm rãi mở miệng: "Đinh Thanh Tâm."
Mã Gia Kỳ lặp lại cái tên này một lần nữa, nhớ kĩ, "Một cái tên hay. Có lẽ cha mẹ của muội mong muội có một trái tim thuần khiết như đôi mắt này."
Hóa ra nàng có thể nói chuyện. Mã phu nhân trong lòng yên tâm. Biết nói là đủ rồi.
Mã phu nhân bảo cô gái ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó liền đi hỏi thăm chỗ ở, sớm đưa về, bằng không người nhà sẽ rất lo lắng.
Cô gái nhanh chóng khỏe lại, có thể chạy có thể nhảy, còn có thể lên mái nhà, chỉ là không nói chuyện với tất cả mọi người.
Trong mấy chữ "mọi người" này, không bao gồm Mã Gia Kỳ.
Nhưng Mã Gia Kỳ chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết*, hắn kiên quyết không chịu hỏi vấn đề này. Hỏi cũng có nghĩa là tiễn cô gái đi, hắn luyến tiếc.
*Nguyên văn là Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết (司馬昭之心, 路人皆知): Câu nói nổi tiếng của Ngụy đế Tào Mao nói về Tư Mã Chiêu với âm mưu lật đổ chính quyền Tào Ngụy. Tư Mã Chiêu là con trai thứ hai của Tư Mã Ý, một thần tử nắm đại quyền thời kỳ cuối Tào Ngụy, cũng là người góp đại công lập nên Vương triều Tây Tấn. .
TruyenHDMã phu nhân không có cách nào, điều duy nhất bà có thể làm, chính là để cho cô gái ăn uống đầy đủ.
Cái khác không nói, cô gái này quả thật có sức ăn kinh người, một bữa có thể ăn ba chén cơm, thích ăn thịt gà, mỗi ngày phải ăn ba con gà, nếu không ăn đủ, sẽ sinh hờn dỗi.
Mã Gia Kỳ ở một bên cùng ăn cơm, cũng bởi vậy mà thèm ăn, có thể ăn thêm ba miếng cơm, điểm này làm cho Mã phu nhân vui mừng không ít. Ở cái độ tuổi đang phát triển của nam hài, Mã Gia Kỳ yếu ớt mỏng manh, biến thành Mã Gia Kỳ cường tráng cao lớn chỉ cách một bước. Mã phu nhân trong lòng tràn đầy hy vọng.
Nhưng cô gái không quen với đũa, thích dùng tay bốc. Mã Gia Kỳ cảm thấy không thích hợp, không ngại phiền phức dạy cô gái làm thế nào sử dụng đũa. Cô gái kém thông minh, Mã Gia Kỳ cũng không bực bội, lại dạy thêm một lần.
Một bữa ăn vì thế cũng lâu hơn bình thường.
Mã Gia Kỳ đối với muội muội này đặc biệt để ý, cô gái không giỏi buộc tóc, luôn dùng dây buộc tóc màu đỏ, tiện tay buộc một cái, chỉ chốc lát sau sẽ làm cho dây bị tuột, mùa đông khô hanh, càng dễ xù tóc hơn.
Vì thế Mã Gia Kỳ mỗi ngày đều sẽ thay cô buộc dây màu đỏ.
Cô gái thích mặc bạch y, cùng với cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ hòa làm một, mái tóc đen nhánh và dây cột tóc đỏ thẫm, trở thành điểm nhấn của tuyết, không ngừng lay động, hòa hợp sống động, làm bừng sáng mỗi một phần không gian.
Tại mảnh tuyết trắng không ngừng vẽ nên những sắc thái thuộc về cô.