Nhìn gói đồ ăn còn nóng, hai manh áo dài màu bạc, càng nói lên tình yêu thương vĩ đại của người mẹ hiền đối với con. Càng nghĩ, trên gương mặt tuấn tú của Y Mộng Lăng càng hiện lên vẻ đau khổ hơn bao giờ hết. Chàng không ngờ chỉ trong một ngày mà mẹ con đã thành vĩnh biệt. Chàng cúi xuống ôm lấy xác mẹ, cất tiếng khóc bi thương.
Một lúc lâu chàng mới đứng lên gạt lệ, miệng lẩm nhẩm :
- Con xin mẹ hãy yên tâm nhắm mắt, con thề sẽ trả thù cho cha và cũng trả xong mối thù của mẹ!
- Ngươi muốn trả thù ư?...
Tiếng nói vang lên đột ngột kèm theo chuỗi cười: Khà khà khà!... khà khà khà!... Giọng cười đầy vẻ kiêu ngạo khinh miệt!
Giọng cười của Tàn Kim Huyết Cửu Thượng Cổ từng đã xuất hiện trong thị trấn cùng với vết chưởng màu vàng chỉ có ba ngón. Một lão ma đã giúp mẹ con chàng thoát hiểm và lại dùng độc chưởng sát hại mẹ chàng.
Nghe giọng cười, thân hình Y Mộng Lăng chấn động mãnh liệt, chàng đứng dậy đảo mắt nhìn chung quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy một bóng người, trong khi đó giọng cười âm trầm cuồng ngạo vẫn vang động khắp vùng tha ma mộ địa.
Y Mộng Lăng tức giận quát :
- Gã họ Cổ, nếu mi có giỏi thì hãy chường mặt ra đây.
- Khà! Khà! Khà!
Tiếp theo giọng cười là lời nói âm trầm :
- Này thằng nhỏ, mi có biết mũi kim Hàn Băng Tinh Anh do Chu Tiểu Phân cắm trên huyệt Tinh Tủy Thần Hộ của mi là của ai chăng?
Y Mộng Lăng bất giác lên tiếng kinh ngạc :
- Nói vậy có lẽ là của các hạ...
- Phải, của ta cho nàng đó!
- Tại sao các hạ lại làm như thế để hại Y mỗ với dụng ý gì?
- Chuyện đó đương nhiên là mi sẽ được rõ, nhưng chưa phải hôm nay!
Y Mộng Lăng tức giận hét lớn :
- Đồ chuột nhắt ném đá giấu tay, có giỏi sao không chường mặt ra đây
- Chuyện đó cũng không phải hôm nay. Khà! Khà! Khà!...
Giọng cười cuồng ngạo khinh miệt nhỏ dần, xa dần, chứng tỏ Tàn Kim Huyết Tà đã bỏ đi.
Y Mộng Lăng tức giận run người, lớn tiếng quát :
- Mi bỏ đi mà được hả?
Dứt tiếng quát, chàng liền phóng mình đuổi theo, nhưng chỉ vượt qua được mấy dãy mộ phần là đã mệt thở hồng hộc, chân khí bị bế tắc, trong khi tiếng cười ma quái nhỏ dần rồi im bặt.
Y Mộng Lăng đành gieo người ngồi phịch xuống, lúc này chàng có hơn gì một người thường, võ công đã mất hết vì huyệt Tinh Tủy Thần Hộ bị kềm chế bằng một mũi kim Hàn Băng Tinh Anh. Chàng uất hận buông tiếng thở dài não nuột, luyến tiếc những phút giang hồ ngang dọc, thi triển tuyệt kỹ với danh hiệu Ma Diện công tử, thế mà giờ đây phải khuất phục chỉ một mũi kim nhỏ sau ót. Chàng buồn bã đứng dậy lần bước trở về chỗ cũ nhưng vừa tới nơi thì sự trạng lại làm chàng kinh hãi rụng rời!
Thi thể mẹ chàng đã biến đâu mất, dưới đất chỉ còn bọc đồ gói hai manh áo và mấy món đồ ăn, bên cạnh có một mảnh giấy. Chàng vội vàng nhặt mảnh giấy lên coi, chỉ thấy mấy chữ :
“Qua bãi tha ma này, rẽ bên tay mặt đi nửa dặm thì tới Thúy Hà sơn trang”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thủ đoạn của Thiên Quỷ giáo hoàng Quỷ Cưu bà bà, trước đây Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ đã lọt vào tay mụ quái bà này, nay lại đến thi thể mẹ chàng, chàng có thể bỏ qua đượ chăng? Không thể được!
Chàng lập tức lượm manh áo dài cũ do Hữu Dư tiên sinh cho chàng hôm trước, bất giác chàng lại nhớ đến câu nói đùa của vị quái hiệp này: “Ta xem sắc mặt của chú em hãm tài lắm, chắc chắn sắp có điều khổ lụy đến nơi!”. Thật đúng vậy, chỉ mới cách một ngày mà câu chuyện đã thành sự thật.
Thay xong manh áo màu bạc, trả lại phong thái của một thanh niên tuấn tú, trang nhã với khuôn mặt đẹp trai luôn luôn nở nụ cười thần bí đầy ma lực quyến rũ.
Phong độ Ma Diện công tử Y Mộng Lăng được khôi phục với những cử chỉ nhướng mày, nhún vai thản nhiên trước mọi nguy hiểm, chàng từ từ rời khỏi nghĩa trang, tuy nhiên những niềm bi phẫn thống khổ không thể theo những cái nhướng mày, nhún vai thoát ra ngoài thân xác để quên đi mà lại chìm sâu vào tận đáy tâm tư.
Chuyến đi Thúy Hà sơn trang này có thể nói là dữ nhiều lành ít, nhưng với bản chất tự ngạo, tự phụ, tự tín, kiên cường, nên chàng cũng kiên quyết dấn thân để đối phó với hiện thực, bằng một thái độ thản nhiên cố hữu, chàng muốn tỏ cho mọi người hận chàng, yêu chàng, đều thấy chàng không lo buồn, thống khổ gì.
Ra khỏi nghĩa trang, chàng rẽ theo tay mặt bước đi chậm rãi, thái độ nhàn nhã như một kẻ ngao du sơn thủy, thỉnh thoảng còn cất tiếng ngân nga câu hát theo điệu thanh bình lạc :
- “Xuân về đâu! Xuân về đâu! Ai biết xuân nẻo nào! Gọi ta cùng đi với...”
Đi một đỗi, trước mặt chàng đã hiện ra một rừng bạch trúc trên sườn đồi, chen lẫn những hàng kỳ hoa dị thảo. Thấp thoáng ẩn hiện bên trong cánh rừng bạch trúc là dãy lâu đài kiến trúc nguy nga với vẻ yên lặng hiền hòa chẳng khác cảnh đào viên thế ngoại.
Y Mộng Lăng không ngờ dãy lâu đài đó lại là Thúy Hà sơn trang, Hoàng cung của Thiên Quỷ giáo.
Khi chàng vừa đặt chân lên bậc thềm trước lâu đài, chợt nghe tiếng cười khúc khích quen thuộc, chàng vội dừng chân, ngửng nhìn thì bắt gặp một bóng dáng yểu điệu từ trong lâu đài phóng ra, miện ríu rít :
- Ồ! Anh Mộng Lăng, anh đã đến đấy ư?
Y Mộng Lăng mừng rỡ mỉm cười, vì vừa tới Thúy Hà sơn trang chàng đã gặp ngay Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ, cô gái chàng hằng lo âu mong nhớ từ khi mất tích đến nay. Chàng bất giác buột miệng nói :
- Em Ngọc Vũ!...
Tiểu Vân Tước Nhi Lăng Ngọc Vũ tươi cười đứng trước thềm bên cạnh hai con a hoàn thái độ chẳng có vẻ gì đau khổ của một kẻ bị địch thủ giam giữ kềm chế.
Vẻ nghi hoặc thoáng hiện trên gương mặt tươi cười, Y Mộng Lăng bước tới cầm tay Tiểu Vân Tước Nhi hỏi :
- Ngọc Vũ, em vẫn mạnh giỏi chứ? - Giọng nói chàng đầy vẻ thân thiết lo lắng.
Tiểu Vân Tước Nhi liếc nhìn chàng đáp giọng có vẻ thờ ơ :
- Anh Mộng Lăng thấy em có mạnh khỏe không?
Nét mặt Y Mộng Lăng hơi cau lại, vì chàng thấy Tiểu Vân Tước Nhi có vẻ khác thường, chàng lên tiếng :
- Em Ngọc...
Không đợi chàng nói, Tiểu Vân Tước Nhi đã ngắt ngang :
- Em nghĩ chắc anh đã đói rồi!
Dứt lời nàng liền kéo tay Y Mộng Lăng bước đi, miệng tíu tít nói tiếp :
- Em đã chuẩn bị sẵn cơm rượu để chờ anh đây!
Nàng kéo chàng đến bên cạnh chiếc bàn ăn đã bày đủ các món ăn còn bốc khói thơm ngát, ấn chàng ngồi xuống, chỉ từng món ăn giới thiệu: Đây món ếch chiên, đây món cá nướng, đây món cải xào... đều là món ngày thường anh vẫn thích.
Thật vậy, những món ăn vừa kể đều là món ăn Ma Diện công tử Y Mộng Lăng vẫn ưa thích, nhưng trong tình thế hiện thời thì có vẻ khác thường. Chàng liền cầm tay Tiểu Vân Tước Nhi khẽ hỏi :
- Em Tiểu Vân ...
Không cho chàng nói thêm, Tiểu Vân Tước Nhi đưa tay bịt miệng chàng, giọng âu yếm :
- Hiện giờ em không muốn anh nói mà chỉ muốn nhìn anh ăn thôi. Đã lâu ngày, em không được ngồi nhìn anh thưởng thức những món ăn do chính bàn tay em nấu nướng.
Thái độ âu yếm của nàng thật khả ái. Nàng cầm bình rượu rót cho chàng một chén nói tiếp :
- Đây cũng là thứ rượu ngọt bách quả mà anh thường ưa thích!...
Y Mộng Lăng khẽ nhún vai nói :
- Anh biết rồi! Nhưng có điều đây là Thúy Hà sơn trang kia mà!...
Tiểu Vân Tước Nhi cất tiếng cười khanh khách, nép mình vào người Y Mộng Lăng ngắt lời chàng :
- Đúng, đây là Thúy Hà sơn trang, nhưng anh khỏi lo, cứ ăn uống đi đã, lát nữa em sẽ đưa anh đi thăm khắp tòa sơn trang này, lúc bấy giờ anh sẽ rõ. Kìa, ăn đi chứ kẻo thức ăn nguội hết!
Không biết nói gì nữa, Y Mộng Lăng đành cầm đũa chén ăn uống qua loa trong chốc lát rồi đứng dậy. Lúc bấy giờ Tiểu Vân Tước Nhi mới lộ vẻ hơi buồn nói :
- Anh Mộng Lăng, đã lâu lắm em mới được ngồi chung với anh, nhưng anh có biết đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau không?
Y Mộng Lăng kinh ngạc nhắc lại :
- Lần gặp nhau cuối cùng!...
- Phải!
Từ trong cặp mắt Tiểu Vân Tước Nhi thoáng hiện tia nhìn âm độc rọi trên gương mặt Y Mộng Lăng, nàng khẽ gằn giọng :
- Vì ta hận mi đến chết được!
Y Mộng Lăng chấn động tâm thần, nhưng trên môi vẫn điểm nụ cười thần bí, chàng đã biết là có chuyện khác thường ngay từ khi Tiểu Vân Tước Nhi mới xuất hiện, nhưng chàng không ngờ Tiểu Vân Tước Nhi lại thốt ra câu nói vừa rồi đối vói chàng!
Chàng khẽ lắc đầu thở dài nói :
- Tiểu Vân Tước Nhi em có nói đùa chăng?
- Đùa hả! Khăc! Khắc! Khắc!... Em có nói đùa với anh bao giờ đâu!
Y Mộng Lăng trợn mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Vân Tước Nhi chầm chập. Thật không còn ngờ gì nữa, cô ban gái sống chung với chàng từ thuở thơ ấu đến lúc khôn lớn quả đã hoàn toàn biến thành một người khác, khác cả từ nói năng cho đến hành động.
Tiểu Vân Tước Nhi lại nói :
- Em có hứa sẽ đưa anh đi xem khắp Thúy Hà sơn trang một lượt, vậy bây giờ chúng ta đi.
Thế rồi không đợi Y Mộng Lăng có ý kiến, nàng đã kéo chàng đứng dậy tiến vào bên trong dãy lâu đài.
Y Mộng Lăng thẫn thờ bước theo, vừa đi chàng vừa nghĩ, không biết rồi đây ngoài cái chết ra chàng còn phải trả giá bằng cái gì nữa không?
Qua dãy hành lang, bước vào một căn phòng rộng, ở giữa trống rỗng không có bàn ghế gì, chỉ có mười ba ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng lợt ảm đạm. Bốn phía tường chung quanh treo la liệt từng khúc chân, chiếc đầu máu me bê bết, chặt xả từ thân thể người ta, cảnh tượng thật tàn khốc hãi hùng.
Y Mộng Lăng rùng mình ghê tởm, trong khi đó Tiểu Vân Tước Nhi lại tỏ ra rất thản nhiên như cảnh tượng quen thuộc hằng ngày, nàng lên tiếng giải thích :
- Đây là kết quả hình phạt dành cho những kẻ phản lại Thiên Quỷ giáo, còn đối với những kẻ ngoại giáo thì hình phạt có khác.
Kế đó nàng kéo chàng sang một căn phòng bên cạnh.