Chương 6: Ta Là Ma

Một âm thanh nặng nề u uất từ địa ngục vọng đến đám người kia. Bỗng một thân hình xuất hiện ngay trước mặt gã đàn ông cầm đầu đám người, thân hình ấy chính là Thành Đạt, ngay lập tức một quyền từ Thành Đạt vung ra đánh vào lòng ngực của người đứng đối diện anh. Quyền vừa chạm vào ngực thì lún sâu vào một tất, khiến cơ thể đối diện bay ra phía sau 20 mét như một quả bóng bị sút vậy. Vừa lúc nãy còn huênh hoang mời Thành Đạt và Thu Nguyệt về nhà họ Trịnh thế mà bây giờ thành một cái xác không hồn rồi. Đám người thấy thế thất kinh đưa mắt nhìn nhau chưa biết sự tình gì vừa đang xảy ra thì thấy thân hình ấy lại khẽ động một lần nữa quay về chỗ cũ bên cạnh Thu Nguyệt.

Đám người này so với Ma Đế Chi Vương như Thành Đạt thì chẳng khác gì côn trùng dưới chân anh mà thôi. Nếu lúc này chỉ có một mình thì Thành Đạt không ngại mà đồ sát cái bọn không mời mà dám đến trước mặt anh mà làm ra vẻ ta đây tự cao tự đắc. Còn hiện tại bên anh có cả Thu Nguyệt nên anh phải lo an toàn cho cô trước, Anh "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" mà thôi. Thu Nguyệt thì cảm thấy thất kinh không kém, không phải cô sợ gì mà là đám người đó đông quá còn cô và Thành Đạt chỉ có hai người, mà cô thì "liễu yếu đào tơ" làm sao mà chiến đấu cho được. Mọi việc đều trông cậy vào Thành Đạt thôi. Thu Nguyệt cảm thấy mình vô dụng, cô thầm nghĩ "nếu lúc nhỏ mình nghe lời cha đi học võ Cổ Truyền Việt Nam thì có lẽ giờ cũng giúp ít cho anh rồi" Thu Nguyệt nép sau lưng Thành Đạt.

-"Hắn vừa nói liền đã chết, các ngươi còn ai muốn thử không?" Thành Đạt lạnh lùng nhìn về đám người và hỏi:

-"Hắn chỉ có hai người mà có một cô gái tức còn một mình hắn, không thể nào chống lại 30 người chúng ta được. Hôm nay không đem hai người bọn họ về thì chúng ta cũng chết mà thôi. Anh em xông lên." Một người khác trong đám người lên tiếng.

Người đó vừa nói xong thì đám người bắt đầu vận khí kình lao đến chỗ của Thành Đạt và Thu Nguyệt. Thu Nguyệt thấy thế thì không khỏi kinh hãi thêm lần nữa. Thành Đạt quay sang cầm lấy tay Thu Nguyệt đưa lên che hai mắt cô lại và nói"

-"Em giữ tư thế này trong 1 phút rồi hãy mở mắt ra nhé."

Thu Nguyệt không nói lời nào mà chỉ im lặng làm theo những gì anh bảo. Thành Đạt quay sang đám người nhếch mép cười nói khẽ chỉ đủ để đám người kia nghe thấy

-"Lại muốn chết"

Thành Đạt lập tức vận khí kình rồi dùng công pháp Đẩu Chuyển Tinh Di lướt qua thật nhanh từng người một. Anh lướt đi đến đâu thì từng người trong đám người lần lượt bay ra như súng thần công bắn ra.

Thu Nguyệt nhắm hai mắt nhưng vẫn nghe thấy tiếng gió thổi vun vυ"t nhưng một lúc sau thì lại nghe "bịch, bịch" rồi im lặng như gió ngừng thổi nghe rõ từng âm thanh nhỏ nhất. Những tiếng bước chân đang đi về phía cô. Cô sợ lắm không thể nhúc nhích được. Bỗng cô nghe như ai đó gọi tên cô.



-"Thu Nguyệt, em mở mắt ra được rồi đó"

Một giọng nói ấm áp ghé sát tai cô và nói nhỏ. Cô mở mắt ra thấy Thành Đạt đứng ngay trước mặt mình. Thu Nguyệt mừng lắm, cô ôm chầm lấy anh, sờ trên người anh xem có bị thương chỗ nào không? Nhưng cô không thấy gì ngoài nụ cười của anh. Thu Nguyệt buông anh ra nhìn xem đám người kia khi nãy còn ở đây giờ họ đi đâu rồi. Cô nhìn thấy phía xa xa kia có 30 người đang nằm chồng lên nhau sống chết chưa rõ, nhưng cảnh vật không có gì thay đổi đến cả những chiếc lá rơi cũng không di chuyển, chỉ khác là có đống người nằm chồng lên nhau.

Bỗng Thành Đạt cảm nhận được một luồng sát khí đến từ phía sau lưng mình, anh dùng tay trái kéo vội Thu Nguyệt về sau, anh dùng tay phải tung ra một chưởng ngay lập tức đối chưởng về phía sau.

-Rầm

Hai luồng khí kình đối đầu với nhau tạo thành một âm thanh như sét nổ bao trùm cả không gian tĩnh mịch. Thành Đạt theo đà đối chưởng lùi lại 3 bước, khóe miệng vương ra một ít máu tươi đỏ thẫm. Còn bóng ảnh kia cũng lùi lại hai bước, thân hình cũng loạng choạng không vững.

Bóng ảnh bắt đầu từ từ xuất hiện rõ ràng một người phụ nữ tầm 35 tuổi, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, thân hình cân đối và cũng khá xinh xắn.

-"Ta công nhận ngươi mạnh thật nhưng hôm nay xem ra phải chết dưới tay ta." Người phụ nữ lên tiếng.

Thu Nguyệt thấy Thành Đạt bị thương nên cố bình tĩnh tiến lên trước mặt anh hỏi người phụ nữ kia:

-"Tôi không biết chị là ai, cũng không có thù oán gì với chị sao chị muốn bắt, gϊếŧ bọn tôi chứ".

-"Cô bé ngây thơ ạ. Tôi không muốn bắt cô đâu nhưng cô xinh đẹp ta cũng cảm động nên bắt về tu luyện cho nhan sắc của ta trở nên xinh đẹp để bọn đàn ông trở thành thứ thuốc cho tu vi của ta. Điều quan trọng là nhà họ Trịnh muốn bắt các người thì ta phải bắt các ngươi, cũng để trả thù tên nhóc kia đánh tàn phế thiếu gia Trịnh Hâm và Quỷ Ảnh anh trai ta. Tóm lại hai ngươi phải chết."



Người phụ nữ quay người về phía Thu Nguyệt nói rồi vận khí nhúm người một bay đến cô. Thành Đạt phía sau Thu Nguyệt thầm nghĩ "xem ra người phụ nữ này luyện tà công đến luyện khí hậu kỳ rồi. Phải đánh hết sức mới được." Thành Đạt kéo vội Thu Nguyệt sau khiến cô ngã xuống đất. Anh bắt đầu sử dụng công pháp Thiên Luân Hóa Ma tầng Hoàng để đối phó người phụ nữ đang lao đến. (ngoài vũ trụ có tinh vực gọi là Bách Khoa Toàn Thư, trong đó có vô số phương pháp và công pháp trợ giúp tu luyện đc xếp thành năm cấp khác nhau. Tầng cao nhất nó không có gì vì không ai biết được và nhìn được. Xếp bên dưới là bốn cấp còn lại là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng). Bộ công pháp Thiên Luân Hóa Ma bật Hoàng này anh chỉ vô tình đọc tất cả sách trong tinh vực Bách Khoa Toàn Thư mới biết được. Anh bắt đầu sử dụng công pháp Thiên Luân Hóa Ma thì linh khí trong cơ thể anh cũng bắt đầu chuyển động vào Hỗn Độn Châu. Từ trong Hỗn Độn Châu truyền lại cơ thể anh một luồng khí ấm, nóng, lạnh đủ kiểu nhưng sức mạnh này vô cùng to lớn, nó so với linh khí thì hơn vài lần không ít, nó là sức mạnh Hỗn Độn Chi Khí được truyền từ trong Hỗn Độn Châu ra. Hỗn Độn Châu hấp thụ linh khí sẽ kích hoạt giải phóng ra Hỗn Độn Chi Khí năng lượng rất mạnh.

Bóng người phụ nữ xuất quyền lao tới Thành Đạt. Thành Đạt cũng xuất chưởng đối lại, một chưởng, một quyền đối vào nhau kèm theo tiếng nổ lớn hơn 3 phần so với lần trước. Thu Nguyệt chịu không nổi âm thanh này nên cố bịt tai lại để âm thanh giảm bớt, cô nhìn thấy lá khô trên các cây gần đó rơi lã tả theo âm thanh vừa rồi, cô vội nhìn sang Thành Đạt thì thấy anh khẽ lùi lại một bước so với ban đầu. Còn người phụ nữ nọ thì bay ngược về sau 10 mét rớt xuống như trái mít rụng, miệng thì không ngừng tuôn ra máu đen xì như mực tàu vậy. Với thương tích này thì lục phủ ngũ tạng nát bét cả rồi.

Thành Đạt thì mỉm cười vì anh đã kích hoạt được Hỗn Độn Châu, tuy anh chưa tìm hiểu hết tác dụng của Hỗn Độn Châu nhưng như thế này cũng là bước tiến lớn rồi. Người phụ nữ kia nằm trên mặt đất miệng thìu thào hỏi:

-"Thật ra…. ngươi…. là ….ai?"

-"Ta là Ma"

Thành Đạt ngồi xuống nói nhỏ một cách lạnh lùng u uất, âm thanh đủ để người phụ nữ kia nghe thấy.

Hết chương 6: .

Xin ai đọc nếu thấy hay thì đánh giá cũng như bình luận để mình thêm động lực viết tốt và hay hơn.

Mọi tương tác của các bạn là niềm cảm hứng viết truyện lớn nhất trong tôi.

https://webtruyen.com/ma-de-truyen-ky-mong-ao-tu-tien/