Sau khi thanh lí toàn bộ chiến lợi phẩm cùng những vật phẩm không cần tới, thì A Diệt đã có thêm gần 100 viên nguyên thạch. Hắn mua một vài cuốn điển tịch để nghiên cứu, giúp bản thân am hiểu hơn về những phương thức chiến đấu của nguyên sĩ.
Hắn cũng bỏ ra không ít nguyên thạch để mua thêm vài xấp phù bạo, một loại phù lục có thể phát nổ, dùng để công kích kẻ địch. Tháng trước hắn có đổi được vài tấm phù bạo với một tán tu, tuy chỉ là loại phù bạo phẩm chất thấp, nhưng uy lực khi phát nổ cũng không tệ. Tên họ Khải chính là kẻ đầu tiên nếm qua uy lực đó.
Độ phồn hoa của Kim Phất trấn tại địa thành Đàm Mang này, không phải nơi như Hồng trấn tại vùng quê nhà của A Diệt có thể so sánh được. Mức độ náo nhiệt và số lượng các mặt hàng, hoàn toàn vượt xa những nơi mà hắn đã từng đi qua.
Trong Kim Phất trấn có nguyên một khu phường thị, chỉ dành cho riêng nguyên sĩ làm khách nhân. Mọi vật phẩm được bày bán tại đó đều là vật dụng trong giới tu hành, và đa số người trong khu chợ này đều là nguyên sĩ. Chỉ có những nô bộc, thị nữ và một vài chân chạy vặt là phàm nhân mà thôi, họ Diệt chưa từng thấy nơi nào có nhiều nguyên sĩ tụ tập lại như vậy, nhìn thoáng qua cũng có trên trăm người!
Sau một hồi tham quan và hỏi thăm thì A Diệt thu được tin tức, rằng gần một tháng nữa sẽ có một hội đấu giá lớn được tổ chức tại nơi đây, trung tâm phường thị này. Vì thế mới có nhiều nguyên sĩ tại những vùng huyện lân cận đổ xô tới đây như vậy.
Họ Diệt cũng vì vậy mà hiểu ra, tại sao hắn tìm một hồi mà không hề thấy một bộ công pháp ra trò nào tại các cửa hàng. Chắc hẳn rằng chúng đều đã bị nhà thầu tổ chức hội đấu giá thu mua sạch.
“Đành đợi thêm một thời gian nữa vậy, nhân tiện cũng xem thử hội đấu giá mà chỉ có nguyên sĩ mới được tham gia, sẽ ấn tượng tới mức nào.”
Nghĩ vậy họ Diệt liền đi tới một khu khách điếm để thuê một phòng trọ, hắn tính tu hành trong đó đợi tới ngày diễn ra hội đấu giá mới xuất quan. Không biết vì ở vị trí đắc địa có địa mạch bên dưới lòng đất, hay là có pháp trận tụ tập nguyên khí, mà trong những tòa khách điếm, lầu các tại nơi đây, có mức độ nguyên khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần!
Cũng chính vì lí do đó mà giá thuê phòng trọ tại nơi này rất trát, phòng sơ sài nhất cũng tới 10 viên nguyên thạch một tháng! Là một người có khá nhiều tiền, nên tất nhiên họ Diệt chọn thuê phòng giá rẻ nhất, hắn cũng chọn phòng ở nơi vắng vẻ nhất ít có người qua lại.
Lúc này hắn đang bước theo sau một thị nữ, để cô ta dẫn đường tới lầu trọ của mình. Hai người đi qua vài cái hành lang dài, nghẹo trái nghẹo phải vài lần thì mới tới nơi. Khu vực này rất vắng vẻ, còn không nghe thấy cả tiếng ồn ào phía ngoài phường thị, ngoài sân cỏ đã mọc lên quá đầu gối.
Thị nữ bước tới mở cửa một căn phòng ra, rồi quay người lại cung kính đưa chìa khóa cho A Diệt, thi lễ nói: “Thưa thượng nhân, đây chính là phòng của ngài trong một tháng tới, nơi này rất yên tĩnh đúng với yêu cầu của ngài. Không biết ngài đã cảm thấy vừa lòng chưa, có cần đổi chỗ khác không?”
Họ Diệt mỉm cười gật đầu đáp: “Phòng này được rồi, nơi đây cũng yên tĩnh rất hợp ý ta, thôi ngươi đi làm việc của mình đi.”
“Vậy hạ nhân xin phép thối lui, nếu có việc gì cần bàn giao ngài chỉ cần gọi một tiếng là được.”
Trông thấy thị nữ lui đi, bộ dáng bấy giờ mới bớt thấp thỏm và lo sợ lại, A Diệt cũng cảm thán không thôi. Trong mắt phàm nhân, thì nguyên sĩ như bọn hắn chính là thượng nhân cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể đắc tội.
Cho dù lúc này thực lực của A Diệt chỉ là Luyện Nguyên cảnh tầng 1, thuộc tầng lớp nguyên sĩ thấp nhất, nhưng đối với phàm nhân thì hắn vẫn là tồn tại đáng sợ.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn bình tĩnh bước vào trong phòng, tuy bề ngoài trông khá là sơ sài nhưng bên trong được bố trí khá sang trọng, có đủ mọi vật dụng cần thiết. Họ Diệt ngồi trên giường kiểm kê lại đồ đạc trong giới chỉ một lượt, rồi chậm rãi nhắm mắt đàm tọa, hắn tính tu luyện ở đây đợi ngày hội đấu giá khai mạc.
“Còn có chừng 350 viên nguyên thạch, mong rằng có thể kiếm được một bộ công pháp tốt tại hội đấu giá sắp tới.”
Tâm thần hắn dần chìm vào cảm ngộ tu hành, thân hình ngồi xếp bằng bất động, quanh thân nguyên khí lưu chuyển.
“Nguyên khí nồng đậm quá, cũng phải gấp tới 4,5 lần bên ngoài, xem như 10 nguyên thạch bỏ ra cũng đáng giá.”
..............
Ngày đó cuối cùng cũng tới, khắp nơi trong Kim Phất trấn người đông như bầy kiến vỡ tổ. Tại khu phường thị thượng nhân, có vô số thân ảnh nguyên sĩ không ngừng đi lại. Những tòa khách điếm, lầu các đều đã kín phòng, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên không ngớt. Đến cả khu vực vắng vẻ nơi họ Diệt đang ở, cũng đã có thêm không ít người tới thuê phòng gần đó.
Diệt Chúng Sinh với bộ y phục tối màu, trông khá chỉnh tề mở cửa bước ra khỏi phòng. Hắn cũng không dấu nổi sự hưng phấn cùng mong chờ trong mắt mình, hắn đã đợi ngày này không ít lâu rồi.
Kể từ khi thuê căn phòng này hắn chưa từng một lần ra ngoài, hắn luôn chăm chú tu hành bên trong đó. Nguyên sĩ có thể hấp thu nguyên khí tăng trưởng bản thân, cũng như trúc cơ thân thể nên có thể nhịn ăn rất lâu, mà A Diệt trong giới chỉ cũng có không ít thịt ma thú sấy khô, nên cũng không cần ra ngoài ăn uống.
Trên đường đi tới nơi tổ chức đấu giá, họ Diệt đã được mở mang tầm mắt, khi trông thấy vô số nguyên sĩ đi lại xung quanh.
Ai nấy đều tỏa ra nguyên lực bức người, khiến một vài phàm nhân làm tay sai tại nơi đây khó có thể thở nổi. A Diệt cũng cảm nhận được đa số nguyên sĩ tại đây, đều có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 1 và 2, tầng 3 cũng có không ít nhưng cũng không tính là nhiều.
Luyện Nguyên cảnh từ tầng 4 trở lên hắn chỉ cảm ứng được một vài người, dù sao thì từ tầng 3 lên tầng 4 cũng là một bước lớn.
Trong Luyện Nguyên cảnh có 9 tầng, cứ 3 tầng là một giai nên từ 3 lên 4 và từ 6 lên 7 là rất khó vượt qua. Ba tầng đầu còn là sơ kì, nên đa số các tán tu không có tài nguyên tu luyện phong phú, đều bị kẹt tại tầng lớp này. Bản thân họ Diệt cũng từng lo lắng, không biết sau này sẽ vượt qua cái rào cản giữa tầng 3 và tầng 4 như thế nào.
Hắn từng gặp một tán tu chỉ mất 5 năm đã tu luyện được từ tầng 1 lên đến tầng 3 viên mãn, nhưng kẹt lại tại đó gần 10 năm mới có thể phá vỡ rào cản tiến lên tầng 4. Mặc dù điều đó là do ông ta thiếu thốn tài nguyên tu luyện, nhưng nhiêu đó cũng đủ nói lên rằng, để có thể vượt qua được cái rào cản giữa các giai là khó tới nhường nào.
Nguyên sĩ tại nơi đây nam nhân chiếm đa số, nhưng cũng có không ít nữ tử, những người này đều được vô số người khác phái vây quanh. A Diệt không để ý đến những chuyện này lắm, hắn chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi nhanh chóng đi tới hội trường nơi tổ chức đấu giá.
Trong hội trường rất rộng lớn nhưng lúc này cũng không còn bao nhiêu chỗ trống, A Diệt giống như bao người khác, được phát cho một chiếc mặt nạ dùng để che dấu diện mạo và đặc thù khí tức. Sau đó ngồi tại chiếc ghế gỗ được xếp ngay ngắn thành từng dãy, chỉ có những kẻ thân phận cao quý, hoặc có nhiều nguyên thạch mới ngồi tại những căn phòng kín phía trên.
Qua một canh giờ, khi đã ổn định được chỗ ngồi của tất cả các khách nhân, thì buổi đấu giá mới chính thức được bắt đầu.
Một lão già bề ngoài chừng 50 tuổi, xuất hiện trên sân khấu giữa hội trường, rồi cao giọng giới thiệu về bản thân cùng với hội đấu giá, lão ta chính là người chủ trì hội đấu giá lần này. Có vẻ như lão ta có danh khí không nhỏ tại Kim Phất trấn, nên từ khi vừa xuất hiện đã có rất nhiều người hưng phấn hô hào.
Bình thường khi đối phương không chủ động phóng thích ra nguyên lực, thì rất khó có thể cảm nhận được tu vi chính xác của những kẻ, có thực lực cách bản thân một khoảng khá xa. Như lúc này A Diệt không thể cảm ứng được rõ ràng tu vi lão già trên sân khấu, chỉ mơ hồ đoán chừng mức tầng 6, tầng 7.
Lão già không kiêu không thẹn đứng uy nghiêm, phất tay gọi thị nữ đem món vật phẩm đấu giá đầu tiên lên sân khấu. Thị nữ này là nguyên sĩ có tu vi tầng 1, chứ nếu để một phàm nhân đứng trên sân khấu, bị hàng ngàn đôi mắt của nguyên sĩ nhìn tới, có lẽ trực tiếp thổ huyết mà chết mất.
Lão già nhẹ nhàng vung tay, khiến cho tấm vải che đậy phía trên vật phẩm bay đi, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Để làm nóng lên không khí tại nơi đây, nên vật phẩm khai màn ta muốn giới thiệu là một bảo cụ có phẩm chất rất không tệ!”
Lộ ra trên khay là một thanh phi kiếm sáng loáng có màu xanh ánh bạc, chuôi kiếm được điêu khắc rất tỉ mỉ, lưỡi kiếm sắc bén. Phía dưới khán đài tất cả mọi người đều sáng mắt lên, đôi con ngươi dán chặt lên thanh phi kiếm lấp lánh đó.
Khóe miệng lão già trên sân khấu nhếch lên cười, rồi ngay lập tức giới thiệu: "Đây chính là bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm, tên là La Lưu Kiếm có uy lực rất lớn khi công kích, đặc biệt khi nó rơi vào trong tay những kiếm sĩ thì sẽ khiến họ trở nên vô cùng mạnh mẽ!”