Vầng thái dương lam sắc tỏa sáng trên những tầng mây, chiếu từng tia nắng ấm xuống một mảnh rừng mênh mông, có rất nhiều loại cây cối kì dị. Nơi đây chỉ có rừng và núi, thực vật sinh trưởng vô số, đủ mọi giống loài, hầu hết mỗi cây đều cao tới mười trượng.
Tại một địa phương vô danh trong mảnh rừng này, bất ngờ nổi lên những tiếng động lớn, nhiều cái cây bị gãy đổ, chim chóc hoảng sợ tháo chạy, kinh động các loài thú thông thường. Nơi nổi lên dị động, có hơn mười đầu dị thú to lớn đang làm ầm ĩ, nhìn kĩ sẽ thấy rõ rằng có chừng mười con thú bao vây hai đầu dị thú ở giữa.
Đám thú đứng thành vòng tròn, có rất nhiều giống loài, ai nấy đều đang kích động hô tên của một đầu dị thú bên trong vòng tròn do chúng tạo ra. Đầu dị thú được hô tên là một con sói lớn đi bằng hai chân, nó mặc giáp phục không khác gì nhân loại, mỗi bên tay cầm một thanh đoản đao là bảo cụ.
Sói lớn nhìn đầu dị thú còn lại bị vây trong vòng tròn này, mỉm cười nham hiểm lên tiếng: “Ba Lạp Ngã ngốc nghếch, giờ ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là chiến tay đôi với ta một trận, hai là bị toàn bộ anh em ở đây mỗi người đâm một nhát! Ngươi chọn một hay hai?”
Đối diện sói lớn là một đầu lợn rừng cũng đi bằng hai chân giống con người, thân mang giáp phục đã bị phá hủy nhiều chỗ, tay cầm bồ cào, tuy là lợn nhưng thể hình lực lưỡng chứ không hề mập.
Lợn rừng Ba Lạp Ngã nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm con sói trước mặt, nghiến răng đáp: “Tên khốn A La Táp ngươi nham hiểm như đám nhân loại vậy, sớm biết trước có ngày hôm nay thì ta đã đập chết ngươi từ xưa.”
“Haha trên đời đâu ai biết được chữ ngờ, yêu thú chúng ta thực lực vi tôn, giờ ta đã mạnh hơn ngươi mà ngươi vẫn không ngoan ngoãn giao ra chức vị thủ lĩnh, nên bị các anh em phản bội là điều đương nhiên!” Sói lớn A La Táp phi tiếu nói. Đám dị thú bao vây xung quanh lập tức hô lên phụ họa, ai nấy đều dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới phía lợn rừng họ Ba.
Dây dưa một hồi, cuối cùng chiến đấu đã nổi lên, sói lớn A La Táp và lợn rừng Ba Lạp Ngã điền cuồng lao tới sinh tử chiến. Dị sói với đoản đao trong tay, thân pháp di chuyển cực kỳ nhanh, khiến lợn rừng chỉ có thể giơ thân bồ cào lên chống đỡ. Một bên phong thuộc tính công kích nhờ tốc độ, một bên thổ thuộc tính chỉ sở trường phòng ngự, cứ thế giằng co thời gian dài.
Chừng chục đầu dị thú bao vây xung quanh ai nấy đều đang hô hào cổ vũ sĩ khí cho dị sói, chúng có đi bằng hai chân hoặc dùng cả tứ chi như động vật bình thường, nhưng tất cả đều có tư duy và biết dùng ngôn ngữ của tu hành giả. Không một ai trong những đầu dị thú đó phát hiện còn có kẻ khác đang rình rập ở gần đây.
Trên một cành cây cao có rất nhiều lá cây bao phủ, một đầu khôi lỗi dạng nhện đang ẩn náu tại đó, trên lưng nó có một nhân loại đang ngồi, là nam tử thanh niên thân mang bạch y. Hắn ta lúc này thần sắc bất định, mắt chăm chú quan sát trận chiến của hai tên yêu thú phía dưới không xa, nhưng sắc mặt lại không giấu nổi sự tức giận và không cam lòng.
[Diệt Chúng Sinh: Luyện Nguyên cảnh – tầng 3]
Tiếng lòng trong đầu A Diệt vẫn đang không ngừng chửi rủa tên khốn Ma Quân, chuyện lớn như xuyên qua cổng không gian sẽ phải tiêu hao tu vi, mà hắn ta lúc trước không hề nhắc tới.
“Ta quên mất điểm này, cơ bản vì năm xưa tu vi của dì Tịnh quá cao, nên điểm tiêu hao tu vi khi dùng cổng không gian này chẳng đáng kể gì, nên ta không để ý lắm.” Ma Quân hòa hoãn giải thích, ngữ khí không giấu nổi sự chột dạ.
Họ Diệt càng thêm tức giận về sự tất trách của tên khốn này. “Ta từ một gã hậu kỳ Hiển Hóa cảnh tụt xuống Luyện Nguyên cảnh sơ giai, vậy mà nói là tiêu hao tu vi không đáng kể. Giờ đến vùng đất lạ này, xung quanh toàn yêu thú nguy hiểm có tư duy, ngươi nói với chừng này thực lực ta sẽ sống được bao nhiêu ngày?”
Ma Quân liền đáp: “Ngươi bình tĩnh lại xem nào, chẳng phải tu vi bên ma lộ không bị ảnh hưởng gì sao, giờ chỉ cần tìm cách chữa lành ám thương do không gian chi lực gây ra trong người ngươi, lúc đó ngươi có thể tự do chuyển đổi giữa nguyên và ma, dựa vào tu vi mạnh mẽ bên ma tu, thì sợ gì đám tiểu yêu này nữa.”
“Thôi cái mặt giận đó đi, tu vi ngươi mất nhưng lộ trình này ngươi đã từng đi qua, bình cảnh phá vỡ hết rồi, thời gian tới ta sẽ luyện số lượng lớn đan dược dùng cho Luyện Nguyên cảnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ lấy lại được tu vi vốn có thôi.” Y tiếp tục an ủi, dù sao lần này đúng thực vì sự chuẩn bị không chu toàn của y mới khiến A Diệt bị mất tu vi.
Họ Diệt thở ra một hơi dài, nhàn nhạt nói câu cuối: “Ta không cần ngươi giải thích thêm, muốn nghe ngươi nhận lỗi một lần khó như vậy à?”
Ma Quân không tình nguyên lên tiếng đáp: “Xin lỗi được chưa?”
Lúc này hai người họ tiếp tục chú ý tới trận chiến đẫm máu phía dưới, giữa hai yêu thú có tu vi lục giai. Sói lớn và lợn rừng đều nắm giữ phương thức chiến đấu cùng kĩ năng hết sức cao siêu, những ma thú lục giai mà A Diệt từng gϊếŧ hoàn toàn không thể so sánh. Nhân loại đồng giai nếu có chiến lực tầm thường thì chắc chắn sẽ chết nếu đấu với một trong hai tên này.
Chục đầu yêu thú khác đang vây quanh hô hào, phần lớn có tu vi ngũ giai, một vài đầu lục giai, nhưng hiển nhiên mấy đầu lục giai đó không thể sánh bằng hai kẻ đang ác chiến kia. Qua thêm thời gian nửa bữa cơm, đầu lợn rừng Ba Lạp Ngã cũng bại trận, bị sói lớn A La Táp một đao xuyên tim, chết bất đắc kỉ tử.
A La Táp thân đầy rẫy thương tích, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng trên thi thể lợn rừng, thỏa mãn đón nhận những tiếng hô vang khen ngợi từ đám yêu thú xung quanh. Sau đó hắn mới đi tới nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn, bắt đầu điều tức để trị thương, những yêu thú còn lại thì dò xét nạp giới của lợn rừng, một vài tên phanh thây thi thể họ Ba để lấy yêu đan.
Lúc sau khi đầu sói thủ lĩnh chữa lành được những vết thương ngoài da, thì một đầu cự viên lục giai mới đi tới, cung kính dâng lên những vật phẩm tốt nhất trong nạp giới của lợn rừng. A La Táp phất tay thu những vật đó vào giới chỉ, rồi phân phó mệnh lệnh cho đầu cự viên trước mặt.
“Man Bố Lỗ, ngươi hãy thực thi lệnh của tân thủ lĩnh là ta, phân phó toàn bộ yêu tướng trong lãnh địa, cấp tộc tập hợp lực lượng. Kể cả những yêu binh tán tu cũng phải tập chung bọn chúng lại, để chuẩn bị phát động một đợt thú triều cực lớn vào năm sau!”
Cự viên liền đáp: “Rõ, thưa A thủ lĩnh!”
“Nhưng này thủ lĩnh, chúng ta sẽ điều hướng thú triều càn quét qua những nơi nào vậy ạ? Ngài định tấn công bao nhiêu thành trì của nhân loại?” Đầu cự viên có chút tò mò hỏi.
Sói họ A cười lớn, giơ tay chỉ tới phương xa mà lên tiếng: “Toàn bộ khu vực đông nam ta đều sẽ cho thú triều đi qua, trừ bỏ những thành trì có nhân loại Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, thì tất cả sẽ bị san bằng!”
“Hắc hắc, thủ lĩnh quả là có chí hướng cao xa, không cả ngày chỉ biết ăn với ngủ như tên khốn Ba Lạp Ngã, thủ hạ rất bái phục.” Cự viên liền xoa tay nịnh nọt.
Không lâu sau, cả đoàn yêu thú đã rời đi, nơi đây liền trở nên tĩnh lặng. Đầu khôi lỗi nhện lúc này mới đáp xuống mặt đất, rồi được thu vào bên trong nạp giới của A Diệt, hắn nhìn theo phương hướng đám yêu thú rời đi, rồi tự mình di chuyển tìm kiếm nơi có nhân loại sinh sống.
Dựa vào những gì nghe được từ cuộc nói chuyện giữa các yêu thú, hắn đã hiểu đại khái tình hình ở vùng đất này. Có vẻ nơi đây có vô số yêu thú sinh sống, chứ không phải nhân loại là vua như tại Nguyên Lượng Đại Lục hay Phần Quốc nói riêng. Một tin chấn động nữa, là năm sau sẽ có một cơn thú triều cực lớn quét qua cả vùng đất rộng thênh thang này.
Giờ đây tu vi giảm mạnh, không thể phi hành, hơn nữa bảo cụ trong nạp giới thấp nhất cũng là Huyền giai hạ phẩm, với lượng nguyên lực hiện giờ của hắn thì không thể phát huy uy năng được. Cũng may hắn có vô số khôi lỗi, chúng hoạt động hoàn toàn dựa vào nguyên thạch, dùng thần thức để chỉ huy, nên có thể bảo vệ cho A Diệt trong khoảng thời gian tu vi đại giảm này.
.....................
Trên một đỉnh núi cao, cây cối xanh tươi, mây mù lượn lờ, chim bay thành đàn, cá vui đùa bơi múa dưới những con suối, một cảnh tượng thiên nhiên đẹp đẽ. Có hai luồng độn quang bay tới nơi đây, hiện ra thân ảnh phiêu phù giữa không trung, cả hai không hẹn mà cùng đảo thần niệm xuống khu vực đỉnh núi phía dưới.
Tại đỉnh núi này có hơn trăm cỗ cổng không gian thượng cổ, tất cả đều đã bị bám bụi, dây leo bò đầy trên các bệ đá cổ, không có bất kì điểm nào bất thường cả.
Dò xét một hồi không phát hiện điểm nào khả nghi, hai luồng thần niệm mới rút về, sau đó chủ nhân của hai cỗ thần niệm mới quay qua nhìn đối phương. Một gã trung niên thân hình gầy ốm, mặc đạm bào khá là bắt mắt, gương mặt hết sức bình thường. Đối diện là một đầu tê giác lớn hết sức cường tráng, thân mang giáp bạc nặng nề, đứng trên một đóa bỉ ngạn có chút nhỏ.
Đầu tê giác mở lớn miệng lên tiếng: “Diệt Công Danh, xem ra nhân loại các ngươi bắt tin tức không chậm nhỉ, không gian dị động mới nổi lên tại nơi này cách đây chưa tới ba ngày, vậy mà đã phái ngươi tới đây điều tra rồi.”
“Chẳng phải Ô Tạp ngươi cũng có mặt tại đây sao, ta tưởng yêu thú các ngươi trước giờ không để ý tới những chuyện như thế này chứ.” Trung niên họ Diệt liền hừ lạnh đáp lời, sau đó không để ý tới đầu tê giác kia nữa mà hạ xuống thấp, chú tâm dò xét từng cỗ cổng không gian.
Hai kẻ này ai nấy đều chăm chỉ làm tốt sự vụ mà mình được giao, chúng đâu biết rằng kẻ được chuyển tống tới nơi này, đã biên trang lại cho cỗ cổng không gian hắn đi qua, nhìn không khác gì những cổng không gian xung quanh.