Chương 264: Dứt đấu

Nhìn nơi đã từng rất huy hoàng nay chỉ còn là phế tích, các phần tử đông đảo kẻ chết người trọng thương, ai nấy như chó nhà có tang đào vong khắp mọi nơi, thiếu nữ Thanh Thanh chỉ có thể nhắm mắt thở dài. “Sư phụ, sư huynh, xin lỗi vì không thể bảo vệ Tọa Sơn tông...”

Trông thấy thần sắc buồn bã của đối phương, nữ tử hoang dã Bàn Dã Hầu mỉm cười lên tiếng: “Thanh muội buồn gì chứ, tông môn sập đổ thì vẫn có thể xây dựng lại ở nơi khác cơ mà, chỉ là chắc chắn sẽ không phải vùng đắc địa như nơi đây thôi.”

Thiếu niên Ngạo Bá Hầu cũng nói: “Trước đó tối hậu thư của liên minh ba nước chúng ta gửi đến cho cao tầng Phần Quốc, các vị lại chẳng có chút phản hồi nào, nhưng không phải các vị đã làm giống như lời đề nghị ghi trên tối hậu thư rồi sao? Giờ chỉ là chết những đệ tử không được coi trọng thôi, cần gì phải đau buồn chứ.”

Trong tối hậu thư của liên minh ba nước Tà – Sở - Ngụy, có đề cập rằng các tồn tại đỉnh cao của Phần Quốc, có thể đưa toàn bộ đệ tử có tư chất tốt cùng những tài sản giá trị cao trong thế lực mình, di dời đến nơi an toàn. Đề nghị này sẽ có điều kiện là khi quân đội tà sĩ xâm lấn Phần Quốc, các tồn tại thượng vị không được ra tay tàn sát đám hạ vị, để chúng tự sinh tự diệt.

Cao tầng Phần Quốc không có phản hồi gì đối với tối hậu thư, nhưng đã thực hiện như đề nghị, đưa các phần tử được coi trọng trong tông cùng tài sản chân quý di dời. Vì vậy sau này họ vẫn có thể gây dựng lại thế lực, chỉ là sẽ khó lớn mạnh được như trước kia mà thôi.

Trong những chuyện lớn như vậy, làm gì cũng phải để lại một đường lui cho đối phương, nếu liên minh tam quốc muốn tuyệt diệt hậu nhân của các cự đầu tại Phần Quốc, chắc chắn sẽ đón nhận lửa giận của các chí thượng trong quốc gia ấy. Tồn tại thượng vị một khi nổi giận mà đại khai sát giới thì khó ai chống đỡ nổi, vì vậy mới có lời đề nghị như trong tối hậu thư.

Thiếu nữ bạch y nghe vậy chẳng bớt buồn bã chút nào, lên tiếng đáp: “Ta cũng đâu phải con nít ba trăm tuổi, gây dựng lại thế lực đâu phải ngày một ngày hai là xong như trong lời nói của các ngươi, bớt ở đó cáo khóc thương gà đi.”

Ba người chợt liếc mắt nhìn về một hướng, nơi đó chính là Hoàng đô Phần Quốc, lúc này đã nổi lên động tĩnh lớn rồi. Họ Thanh thiếu nữ khí thế tăng cao, bên cạnh xuất hiện một thanh trường kiếm bạch sắc đẹp đẽ, âm trầm lên tiếng: “Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải bày ra chút khí thế của chủ nhà, hai vị chuẩn bị tiếp chiêu đi!”

“Haha, sớm đã nghe nói Thanh muội có một thanh kiếm Thiên giai rất lợi hại, kết hợp với công pháp đặc thù của bản thân, có thể thong dong cứng đối cứng với tân tấn Phong Hầu, để hôm này tỷ và vị tà hữu này xem thử thực lực của muội có giống như trong lời đồn.” Bàn Dã Hầu cười mị hoặc, nguyên tà lực quanh thân tức thì bạo phát.

“Ngạo Bá Hầu cũng chẳng kém gì khí thế của hai nữ nhân kia, tà lực mạnh mẽ bạo phát khiến không gian rung chấn. Cả ba đối mắt nhìn nhau, chiến ý đã sục sôi, ba thân ảnh đồng thời tiêu biến, sau đó khoảng trời này trở thành một vùng địa ngục trần gian.

Tận thế diễn ra tại tứ phương Phần Quốc, bầu trời rặn nứt, vết rách không gian kéo dài tới khắp mọi nơi, gây hỗn loạn không khí, thiên địa nguyên khí tháo chạy, núi long đất lở, thiên địa huyền hoàng biến sắc.

Vô số cây cối khổng lồ bị cuốn lên trời cao, nước trong sông chảy ngược, tốc độ thời gian trôi nhanh chậm thất thường. Có một ngôi làng vì bị một vết nứt không gian lan tới, khiến thời gian cực tốc trôi nhanh, qua vài hơi thở mà như vài chục năm, khiến phàm nhân trong ngôi làng này chết già toàn bộ!

Đá tảng lơ lửng giữa không trung, bão tố trỗi dậy khắp mọi nơi, nguyên tốc thuộc tính trong thiên địa đồng loạt triều bái tới những tồn tại đỉnh cao. Tiếng oanh minh vang lên không ngớt trên những tầng mây, bầu trời như muốn sập đổ.

Diệt Chúng Sinh cùng Huyền Cơ giờ đây đã như huyết nhân, binh khí va chạm lần thứ mấy vạn sau đó tách ra, ai nấy đều há miệng thở gấp, sau đó ánh mắt tức thì kinh hãi nhìn lên bầu trời như mặt gương bị vỡ.

“Chí thượng tranh đấu chính là như vậy sao...” A Diệt hít sâu một hơi khí lạnh, loại chiến đấu cấp bậc đó, chỉ cần lan xuống trần gian một chút thôi cũng có thể khiến dãy sơn mạch lớn trong nháy mắt hóa hư vô. Hắn chỉ như con kiến đang nhìn xem sự phán xét của ông trời.

Trong mắt Huyền Cơ nổi lên một nỗi mong ước khó tả, đó chính là đẳng cấp chiến đấu của cha hắn, tồn tại cao thượng trong truyền thuyết chính là người có huyết mạch gần gũi nhất với hắn. Sẽ có một ngày hắn đạt tới cấp độ đó, đứng trên đỉnh kim tự tháp, hờ hững nhìn xuống chúng sinh.

Hắn lại tiếp tục điên cuồng lao đến công kích đối thủ, A Diệt đã quá mệt mỏi với tên điên này, ngay khi bắt được khoảnh khắc đối phương không có phòng thủ, hắn liền hé miệng bắn ra phi châm. Huyền Cơ tức tốc lui lại, nhưng tốc độ phi châm quá nhanh, đâm mạnh lên yết hầu hắn, phá tan lớp nguyên lực hộ thể cùng quang tráo từ bảo vật hộ chủ.

Họ Huyền hai tay ôm cổ lảo đảo về sau, A Diệt thừa cơ xông lên muốn bồi thêm một đòn. Huyền Cơ kinh hãi vội ném ra ba thi quỷ, đây là một loại âm quỷ sống trong khôi lỗi, thực lực không kém gì chủ nhân, chỉ là không thể hoạt động trong thời gian dài.

Đối diện với ba gã thi quỷ hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, A Diệt không biến sắc mà còn cười lạnh, phất tay lấy ra hai cuộn tranh. Bức họa mở ra, hỏa điểu cùng hỏa khuyển xuất hiện, họ Diệt bắn tới mỗi đầu hỏa thú một tấm Dương hỏa phù, tức thì tăng thêm uy năng thuần dương chí hỏa của hai đầu hỏa thú kia.

Ba thi quỷ sợ hãi run rẩy, không dám di chuyển mảy may, đứng im cho hai đầu hỏa thú lao tới cắn xé, chả mấy chốc đã chỉ còn là ba cỗ khôi lỗi không có linh hồn. Huyền Cơ trợn to mắt kinh ngạc, hắn không ngờ đối phương lại có bảo vật thuần dương chuyên khắc chế quỷ vật, lúc này trong đầu hắn đã có ý nghĩ mình sẽ phải thua!

A Diệt thầm cảm thấy may mắn vì khi ở trong bí cảnh đã thu được hai bức họa dương thú này. Còn Dương hảo phù hắn được Tiêu Huyền tặng hồi chờ đợi thái thượng trưởng lão xuất quan, không ngờ có uy năng tăng cao chí dương hỏa bá đạo tới vậy.

Không còn vật cản trở, A Diệt xông thẳng tới ngay trước mặt Huyền Cơ, chiến đao hung hăng bổ mạnh xuống. Nhưng gã ta chưa hoàn toàn là đèn cạn dầu, tà lực trong người không dữ lại chút nào mà bạo phát toàn bộ, khống chế một thanh cự kiếm hắc ám che chắn trước người, chống chọi lại thế công dũng mãnh của kẻ địch.

“Ngươi khiến ta điên quá rồi, kết thúc đi!” Huyền Cơ bị A Diệt đánh lui liên tục, ở thế hạ phong là rõ, hắn căm phẫn gầm lớn, tà lực điên cuồng hội tụ lại.

Họ Diệt thấy bất ổn đã bật lùi ra xa từ lâu, lúc này cũng cấp tốc dồn toàn bộ nguyên lực trong người lên vũ khí. Ánh mắt hắn kiên định nói: “Trận chiến nên đến hồi kết rồi, ngươi sẽ là người đầu tiên nếm thử nguyên kỹ mới của ta!”

Huyền Cơ bấy giờ đã không còn nghe lọt tai một lời nào, hắn chỉ biết cần dùng toàn lực để tiêu diệt kẻ đứng trước mắt. Song trưởng ngưng tụ toàn bộ sức mạnh tung ra, hắc ám hỏa bạo phát mãnh liệt, một luồng hỏa quang hình cột bắn thẳng tới thân ảnh A Diệt, nhiệt độ cao đến kinh khủng.

“Âm Viêm Hiệu Triệu!”

Diệt Chúng Sinh mặt không đổi sắc, thanh chiến đao trong tay đã tích tụ vô số nguyên lực, hư ảnh rất nhiều cánh hoa mọc đầy trên lưỡi đao. Thân ảnh hắn nhanh như thiểm điện lao thẳng lới luồng hỏa quang, lướt qua nơi nào liền để lại ở nơi đó vô số lá cây đủ mọi màu sắc, sáng óng ánh.

“Tam Du Vũ – Truy Phong Đao!”

Thanh niên bạch y tay cầm chiến đao tả xung hữu đột vào giữa luồng hỏa quang, xuyên qua cột lửa bắn ngang này, lưỡi đao như gió cuốn vô thanh vô tức chém tới giữa người đối phương.

“Xoẹt!”

Huyền Cơ khó tin cúi đầu nhìn vết chém lớn giữa ngực, máu tươi đang tuôn trào ào ạt, miệng hắn tức thì cũng hộc máu ra. Thân thể mất lực quỳ gục xuống đất, tà lực trong người không còn sót lại chút nào, hắn như một kẻ hấp hối chờ chết.

“Hahaha, ta thua, ta lại thua! Cha đã đúng, ta chỉ là một tên vô dụng không có tiền đồ, con của tồn tại chí cao lại chẳng thể vô địch trong đồng giai, ta thật là vô dụng hahahaha...”

Huyền Cơ ngẩng đầu lên trời cười lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa, cười mà như khóc, thất vọng về chính bản thân mình.

A Diệt gọi ra hai cỗ khôi lỗi rìu lấy thân thể mình, sau đó ngự khí cấp tốc bay vào bên trong thung lũng đen, thẳng hướng vùng kết giới có tòa băng sơn. Không lâu trước đây hắn đã tìm hiểu kỹ và biết được lai lịch tên họ Huyền này, nên giờ hắn mới bỏ đi ngay mà không cố ra tay gϊếŧ chết hắn.

Con trai của tồn tại thượng vị muốn gϊếŧ được không phải dễ, chắc chắn trên người hắn ta có bảo vật giữ mạng áp chót. Mà có gϊếŧ được thì A Diệt cũng không dám, hắn chưa ngu tới mức kết thù với một tồn tại chí cao đâu.

Khi chuẩn bị tiến nhập vùng bình nguyên, họ Diệt trông thấy một nữ tử khá là quen thuộc, mỹ nhân có dung mạo tuyệt sắc, cùng cái khí chất ngây thơ mà kiều mị. Liễu Yên Nhiên không mở miệng nói gì mà truyền âm cho hắn:

“Thủ hạ của Huyền Cơ ta đã bảo bọn chúng ra ngoài hết rồi, tạm thời bên trong kết giới đó an toàn. Khi rời đi ngươi hãy theo hướng đông nam, khu vực đó trong ngày hôm nay sẽ chưa có đủ nhân lực để tuần tra đâu.”

Hiển nhiên nàng ta nghĩ hắn tới nơi này là muốn lấy vật phẩm gì đó, sau đó sẽ tìm cách trốn đi, nên tiết lộ cho hắn một con đường an toàn. A Diệt truyền âm đáp lại: “Đa tạ Yên Nhiên nguyên hữu, ơn này tại hạ sẽ nhớ mãi.”

Thân ảnh A Diệt tiêu biến, tiến nhập vùng kết giới, ngay khi xuất hiện giữa bình nguyên rộng lớn, hắn liền phi hành tới gần tòa băng sơn Chân Giải, rồi nhanh chóng thi triển thủ đoạn phá cấm.

Trong lúc đó thì Liễu Yên Nhiên phi hành ra chỗ Huyền Cơ, vội vã nâng hắn dậy đút cho cả nắm đan dược, mới khiến thần sắc hắn có chút biến chuyển tốt. Thấy vẻ mặt đau đớn tự trách bản thân vô dụng của nam tử trong lòng, Yên Nhiên liền an ủi: “Chàng đã làm rất tốt rồi, đừng tự trách mình như vậy nữa, giờ thϊếp sẽ đưa chàng về động phủ trị thương.”

Trước khi cõng hôn phu của mình rời đi, Liễu Yên Nhiên có nhìn lại vào bên trong thung lũng đen, tâm nghĩ thầm: “Băng Nghi muội, bản thân muội lợi hại hơn ta, đến nam nhân mà muội chọn cũng lợi hại hơn nam nhân của ta, xem ra ta thực sự có một người bạn thân tốt, có mắt nhìn người.”