Hai luồng độn quang cấp tốc bay giữa trời, một khi phát hiện tà sĩ liền hiện hình rồi ra tay tiêu diệt. Họ là hai vị trưởng lão của Tọa Sơn tông, gã nam tử khá mập Tiêu Chiến, cùng với nữ tử che mặt họ Diệp. Lúc này trên thân cả hai lộ rõ nhiều vết tích chiến đấu, y phục dính đầy máu, khí sắc không ổn định.
Ngay khi tiêu diệt xong một quân đoàn tà sĩ, hai người định tiếp tục hướng tới vị trí bản tông mà phi hành, liền bị một thân ảnh cản trở. Một gã thanh niên có gương mặt anh tuấn cực điểm, không một góc chết, phiêu diêu tuấn dật.
Trông thấy hắn ta, Tiêu Chiến âm trầm không nói gì, hai bàn tay nắm chặt lại. Nữ tử bên cạnh thân thể khẽ run, thần sắc bất ổn, không dám nhìn kẻ trước mặt.
Ánh mắt Huyền Thiên Mệnh tràn đầy yêu thương nhìn nữ tử đang sợ sệt kia, mở miệng thốt lên: “Theo ta về thôi Diệp Tiên, Ngọc nhi rất muốn được gặp mẹ mình đấy.”
Nữ tử Diệp Tiên run rẩy ngồi bệt xuống đất, hai tay giơ lên bịt tai lại, nhắm mắt cúi đầu không muốn nghe. Tiêu Chiến thấy nàng như vậy càng thêm thương cảm, ánh mắt căm giận nhìn tới thanh niên trước mặt, lên tiếng: “Huyền Thiên Mệnh, ngươi tới tìm nàng ấy làm gì? Cơn ác mộng ngươi reo rắc cho nàng một lần là quá đủ rồi!”
Họ Huyền liếc mắt qua nhìn Tiêu Chiến rồi hờ hững đáp: “Chuyện của gia đình ta, ngươi tốt nhất không nên xen vào, nếu không đừng trách ta không nể mặt chuyện chúng ta đã từng là bằng hữu.”
“Haha, bằng hữu? Lúc đó Huyền tiền bối ngươi chẳng phải đang đùa nghịch với hai tiểu bối chúng ta thôi sao, ta cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ được tồn tại cao thượng như ngươi thật sự coi là bằng hữu cả.” Tiêu Chiến phi tiếu nói, miệng cười lớn như vừa nghe chuyện cười.
Thiên Mệnh nhíu mày, sau đó không quan tâm gã họ Tiêu nữa mà nhìn tới thân thể mềm mại đang run rẩy của Diệp Tiên, chém đinh chặt sắt nói: “Hôm nay nhất định nàng phải theo ta trở về, ta cần nàng, con gái chúng ta cũng cần nàng.”
“Ngươi im đi! Lúc trước khi thả ta, ngươi đã hứa là sẽ không tìm tới làm phiền ta nữa cơ mà!” Diệp Tiên quát lên, ánh mắt phẫn uất kèm theo đau buồn nhìn chằm chằm kẻ trước mặt. Đối diện với ánh mắt đó, Huyền Thiên Mệnh có chút thương xót nhưng vẫn cứng giọng lên tiếng: “Lúc đó là ta chưa biết nàng đã mang thai con của chúng ta, giờ ta muốn gia đình chúng ta được đoàn tụ.”
“Nàng ấy đã khổ lắm rồi, sao ngươi còn muốn bắt ép đến quá đáng như vậy?” Tiêu Chiến tức giận bước lên phía trước, bộ dáng như muốn động thủ. Chợt một chân của hắn bị cánh tay trắng nõn níu kéo lại, họ Tiêu quay đầu lại thì trông thấy đôi mắt tú lệ đang rưng rưng lệ nóng nhìn mình.
“Ta đã bị vấy bẩn, sao huynh còn tốt với ta như vậy? Diệp Tiên gương mặt như muốn khóc lên tiếng, sau đó kiên nghị nói tiếp: “Đa tạ huynh vì thời gian qua vẫn luôn quan tâm tới ta, trong lúc ta trong tình cảnh suy sụp nhất thì vẫn luôn có huynh ở bên an ủi, nhưng như vậy là quá đủ rồi, đừng vì muội mà làm thêm chuyện gì nữa!”
Tiêu Chiến cúi thấp người xuống đưa tay quyệt đi vài giọt lệ trên gương mặt xinh đẹp ấy, tay còn lại nhẹ bỏ bàn tay của nàng đang cầm chân mình ra, mỉm cười ôn nhu nói: “Năm xưa ta chỉ có thể bất lực nhìn nàng bị hắn bắt đi, giờ ta đã mạnh hơn rồi, tuy vẫn chẳng đủ sức đánh bại hắn, nhưng ít nhất sẽ không để hắn có thể tùy ý bắt nàng đi một lần nữa.”
Đứng dậy xoay người lại, khí thế Tiêu Chiến tăng cao, từng bước vững trãi đi đến phía Huyền Thiên Mệnh. Vừa đi họ Tiêu vừa ngửa đầu uống sạch rượu trong hồ lô, ngay khi vứt chiếc hồ lô rỗng đi, ánh mắt tràn đầy chiến ý cùng sự căm thù như muốn hóa thành thực chất, hỏa nguyên lực quanh thân tức thì bạo phát.
“Không! Huynh đừng làm như vậy!” Diệp Tiên biến sắc vội vàng lao lên muốn ngăn cản lại hành động kế tiếp của Tiêu Chiến, nhưng toàn thân nàng bị một lớp quang tráo vây nhốt lại rồi bay về ngọn núi phía xa, đây là hành động của Huyền Thiên Mệnh, tránh cho nàng ta bị dư uy từ trận chiến sắp tới gây tổn thương.
“Ngươi thực sự muốn chết như vậy?” Huyền Thiên Mệnh thần sắc vẫn hờ hững đưa mắt nhìn xuống Tiêu Chiến, ông ta cười lớn đáp: “Là cường giả thì ngươi có thể tùy ý chà đạp kẻ khác sao? Có thể thỏa sức chơi đùa cả cuộc đời của người khác à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cảm giác bị một tên sâu kiến cắn ngược là đau như thế nào!”
“Thiêu đốt Bỉ Ngạn, hiến tế linh hồn, đổi lấy sức mạnh!” Khí tức trên thân Tiêu Chiến bạo tăng mãnh liệt, đóa bỉ ngạn tại đan điền bốc cháy, thiêu rụi sạch sẽ căn cơ cùng thọ nguyên, đem đến cho ông ta chiến lực mạnh mẽ trong thời gian ngắn.
Khí tức nóng cháy không ngừng tăng lên, vừa vượt qua một tiểu cảnh giới vẫn dũng mãnh bạo tăng, chẳng mấy chốc đã đạt tới tu vi Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong! Trên mi tâm ông ta xuất hiện một ấn kí họa hình ngọn lửa đẹp đẽ, Thiên Mệnh thấy vậy có chút ngạc nhiên lên tiếng: “Vậy mà ngươi đã được Tổ chi pháp tác Hỏa công nhận, không hổ danh là thiên tài tu luyện tại Hỏa Quốc.”
“Vạn hỏa nghe ta hiệu lệnh, mau tới cùng ta chiến một trận với tồn tại chí thượng trước mắt!” Tiêu Chiến quát lớn, toàn thân ông ta lúc này đã bốc cháy lên ngọn lửa dữ dội, nhiệt độ có thể nung chảy cả đá. Từ khắp bốn phương tám hướng có vô số ngọn lửa đủ mọi màu sắc bay tới, triều bái với ông ta sau đó dung nhập lại với ngọn lửa quanh thân họ Tiêu.
Một thanh cự đao từ hàng trăm ngọn lửa ngưng tụ thành, hỏa nhân Tiêu Chiến bành trướng vạn diễm, khí thế như cỗ hỏa xa không thể ngăn cản. “Thực lực bán bộ thượng vị, nhiêu đây cũng đủ để gây ra chút thương tích cho ngươi rồi, mau tiếp chiêu Huyền Thiên Mệnh!”
Mắt thấy hỏa nhân Tiêu Chiến phá không lao tới, nguyên lực quanh thân Huyền Thiên Mệnh cũng bộc phát, cánh tay chắp sau lưng liền giơ lên chuẩn bị động thủ. Trên mi tâm y xuất hiện ấn kí hình đoá sen, tản mát khí tức cường đại, toàn bộ thực vật quanh đây vạn dặm liền nổi lên dị động, triều bái về một hướng.
Hắn ta cười nhạt nói: “Để ta cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa kẻ mới chỉ được Tổ chi pháp tắc công nhận, và kẻ đã có thể sử dụng Tổ chi pháp tắc!”
...................
Vô số cành cây sắc nhọn đồng loạt lao tới một điểm, tiếng đâm chém vang lên không ngớt, rậm rạp cành cây bị chém thành nhiều khúc rơi xuống mặt đất.
Diệt Chúng Sinh lao lên, chiến đao trong tay bổ mạnh xuống kẻ đang chống chọi với hàng trăm cành cây công kích. Đột nhiên quanh thân Huyền Cơ xuất hiện một chiếc dù nhỏ, nó xoay tròn rồi bay xung quanh gã ta, chống đỡ hết thảy công kích phóng tới. Họ Huyền lúc này đã có thời gian chú ý tới đối thủ, hắn đâm mạnh trường thương lên, hung hăng đối chọi với thế công của A Diệt.
“Đùng!” Sóng khí bạo phát cuồng bạo, dư uy khiến cho trăm trượng quanh đây không còn một bóng cây ngọn cỏ. Hai thanh niên nam tử tiếp tục ác chiến, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng, bao nhiêu thần thông mạnh mẽ thi triển ra đều bị đối phương cứng rắn chống đỡ.
A Diệt đã cảm thấy ăn không tiêu, nếu ở trạng thái đỉnh phong thì hắn có phần nắm chắc đánh thắng được tên này, nhưng hiện tại trong người vẫn còn không ít nội thương, hơn nữa phần lớn nguyên phù đã sử dụng hồi tàn sát trong tông môn rồi.
Chiến lực mà Huyền Cơ bày ra còn cao hơn so với Bạch Trình ngày trước, điều này cũng hiển nhiên vì hồi đó tên họ Bạch đã không ở trạng thái tốt nhất. Hắn ta tự mãn nên đã dùng tu vi ngang với A Diệt để chiến đấu, đến khi cảm thấy không nuốt nổi mà sử dụng toàn bộ thực lực, thì bản thân đã thương nặng và trạng thái tinh thần kém, vì vậy A Diệt mới dễ dàng đối phó hơn.
Huyền Cơ này thì khác, ngay từ đầu hắn đã bung ra toàn bộ sức mạnh mà mình có, trạng thái chiến đấu ở đỉnh phong, vì thế tất nhiên sẽ mạnh hơn gã Bạch Trình. Hai bên đánh đến sập núi tách sông, vừa truy đuổi lẫn nhau vừa tung ra những chiêu thức đoạt mạng.
“Chướng Ma Tước Kích!” Mũi thương sắc nhọn đâm thẳng với tốc độ rất nhanh, xung quanh ma lực còn ngưng tụ thành một đầu hắc tước đáng sợ, gào thét bắn tới kẻ địch!
A Diệt không chịu yếu thế, chiến đao kéo theo lục sắc ánh long hung hăng lao lên, công phá trực diện với thế công hắc ám trước mặt. “Ánh Vận Chi Long!”
Khi vụ nổ từ hai tuyệt kỹ va chạm qua đi, hai thân ảnh đã xuất hiện tại địa phương khác khá xa, điên cuồng đối chiến không biết mệt mỏi.
“Ngươi đã là tâm ma trong lòng ta Diệt Chúng Sinh, cũng là trở ngại lớn nhất để ta trở thành kẻ vô địch trong cùng cảnh giới, vì vậy ta sẽ gϊếŧ chết ngươi bằng bất cứ giá nào.” Ánh mắt Huyền Cơ chứa đầy sát khí, lên tiếng nói với kẻ trước mặt.
Họ Diệt sắc mặt đã tái nhợt, lúc này cố nặn ra nụ cười giả tạo đáp: “Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ chiều, có thể đánh bại ngươi một lần thì ta vẫn có thể làm điều tương tự như vậy lần nữa.”
“Khát Huyết Tuyệt Trảm!”
“Liên Hoàn Thiết Kích!”
Hai thần thông từ vũ khí Địa giai bạo phát, mạnh mẽ lao đầu vào nhau, lưỡi đao máu huyết đối chọi với vô số mũi kích đâm thẳng. Không lâu sau cả hai lại truy đuổi lẫn nhau tới một khu vực khác, trên đường phi hành phá hủy không biết bao nhiêu kiến trúc quanh vùng thung lũng đen này.
A Diệt thôi động thân pháp cực tốc lượn lách dưới mảnh rừng rậm, tránh né khỏi rậm rạp đầu lâu ma quỷ đang bắn tới. Huyền Cơ lao xuống cánh rừng này muốn truy đuổi theo hắn, đột nhiên phải cấp tốc bắn nhanh lên cao rồi không ngừng chuyển hướng, vì cả khu rừng lúc này đã trở thành kẻ thù của hắn, vô số cành cây cùng dây leo khổng lồ bắn lên truy sát.
Chớp lấy thời cơ A Diệt liền phục dụng đan dược rồi ngồi xếp bằng nhanh chóng điều tức, chỉ cần áp chế được nội thương trong người, hắn sẽ có thêm sức lực để đại chiến ba ngàn hiệp với đối thủ khó nhằn này.