Chương 2: Chia lìa

Nghe lời nói này của trung niên nhân, cả hai huynh muội đều bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngân Dạ vẫn e sợ đang trốn sau lưng A Diệt, chỉ dám ló đầu ra nhìn người đàn ông thần bí phía trước. Họ Diệt lúc này trong đầu là một đống hỗn loạn, hắn ta không hiểu nổi chuyện vừa phát sinh là như thế nào nữa.

Trông thấy bộ dáng sợ hãi khó hiểu của Ngân Dạ, trung niên nhân mỉm cười ôn hòa nói tiếp: “Tiểu Dạ, con chính là tộc nhân của gia tộc Vương quyền ta! Vì một số lí do mà khi mới sinh ra chưa bao lâu con đã bị thất lạc đến tận đây, hiện giờ ta tới là để đón con trở về gia tộc!”

Hai huynh muội lại bất ngờ cả kinh thêm một lần nữa, nhưng Ngân Dạ vẫn không tin nổi những gì mà trung niên nhân vừa nói ra, nàng vẫn e sợ trốn ở phía sau ca ca mình. A Diệt hít sâu một hơi rồi lấy hết dũng khí mở miệng hỏi:

“Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, sao lại tới đây muốn đưa Ngân nhi đi? Lại còn biết cả tên của muội ấy?”

Nghe câu hỏi của hắn, sắc mặt trung niên nhân uy nghiêm trở lại, không còn vẻ nhu hòa nữa, ông ta nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu. A Diệt như hiểu ra vội thêm lời: “À... muội ấy tên là Ngân Dạ, tên này chính là năm xưa mẫu thân đặt cho muội ấy, không biết tại sao tiền bối lại gọi muội ấy là tiểu Dạ?”

Vừa nói A Diệt vừa kéo Ngân Dạ lên phía trước rồi ôm lại, Ngân Dạ cũng ngoan ngoãn ở trong lòng ca ca mình dùng ánh mắt to tròn nhìn về phía trung niên nhân, lộ ra vẻ e sợ pha chút tò mò.

“Haha không ngờ cũng có người thông minh biết đặt tên cho nha đầu này theo tên trên miếng ngọc bội đấy.” Nói đoạn, trung niên nhân chỉ ngón tay tới phía Ngân Dạ rồi tiếp tục: “Nha đầu đó chính là truyền nhân có huyết mạch tinh thuần trong vương tộc ta nên sẽ được để từ ‘Dạ’ trong tên, vì vậy ta mới gọi nàng là tiểu Dạ.”

A Diệt sắc mặt khó coi hỏi: “Nếu thực sự là vậy thì tiền bối định đưa Ngân nhi đi thật sao?”

Trung niên nhân đưa ánh mắt sắc bén nhìn tới A Diệt, khiến hắn cảm thấy không rét mà run, ông ta hừ lạnh:

“Thân phận tiểu Dạ cao quý như thế nào chứ, tất nhiên là ta phải đưa về vương tộc ngay rồi, sao có thể để nàng ở nơi bẩn thỉu này thêm được nữa.

Hơn nữa ‘Tiên nguyên mạch’ trong người nha đầu đó vì suốt bao năm nay không được tẩy lễ khiến cho nó đã trở thành bệnh mạch, đủ sức gây tổn hại đến sức khỏe và căn cơ của nàng rồi! Nếu không sớm điều trị thì sẽ nguy hại đến tính mạng đó!”

A Diệt nghe vậy như hiểu ra liền thốt lên: “Thì ra căn bệnh kì quái, đã hành hạ Ngân nhi suốt bao năm qua chính là do thứ gọi là bệnh mạch gây ra sao?”

Trung niên nhân mất kiên nhẫn đáp: “Đúng thế, Tiên nguyên mạch tuy thần kì nhưng khi còn nhỏ phải cần được tẩy lễ và gột rửa thường xuyên mới lớn mạnh được. Nếu cứ để tiểu Dạ ở nơi khỉ ho cò gáy này thì nhiều lắm cũng chỉ 2 năm nữa là nàng ấy sẽ mất mạng!”

Ông ta phất nhẹ tay, lập tức có một luồng kình khí ôn nhu quấn lấy thân thể Ngân Dạ, từ trong lòng A Diệt bay về phía trung niên nhân. Họ Diệt ban đầu có chút bất ngờ nhưng hắn không hề ngăn cản lại, mặc cho Ngân Dạ đang giãy giụa gọi ca ca. Hắn hiểu rõ nếu những lời người thần bí trước mắt nói là thật, thì điều tốt nhất lúc này chính là để nàng đi theo ông ta!

Với thần thông của người thần bí trước mắt muốn gϊếŧ hắn rồi bắt Ngân Dạ đi dễ như trở bàn tay, cần gì phải bịa ra một câu chuyện hư cấu cơ chứ, vậy nên chắc chắn những gì ông ta nói là sự thật.

Căn bệnh của Ngân Dạ rất kì quái, đến những đại phu có danh tiếng cao xung quanh đây đều bó tay, bấy giờ A Diệt mới biết căn bản đó không phải thứ mà phàm nhân có thể chữa lành được. Nếu thân phận thật sự của Ngân Dạ cao quý đến thế, và có thể được chữa lành hoàn toàn căn bệnh quái ác đó, thì A Diệt chấp nhận để tiểu muội rời xa mình mà đi theo thần bí nhân trước mặt.

Thân thể Ngân Dạ lúc này đã đứng ngay bên cạnh trung niên nhân, xung quanh người nàng có một luồng khí ôn nhu ngăn cản lại, không cho nàng thoát ra ngoài được. Trung niên nhân nhu hòa quan sát từ trên xuống dưới Ngân Dạ rồi vui vẻ nói:

“Đúng thật là Tiên nguyên mạch, hơn nữa còn có cả thể chất bất phàm, sau này con chắc chắn sẽ trở thành cường giả danh chấn tứ phương, giúp vương tộc ta vươn lên đến đỉnh cao. Việc con vượt qua ta bây giờ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi tiểu Dạ à, ta phải mau đưa con trở về ra mắt tộc nhân mới được!”

Nghe vậy lòng A Diệt thắt lại, đau như bị dao cắt, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà nhìn về phía tiểu muội của mình rồi mỉm cười gật đầu chào tạm biệt. Sắc mặt Ngân Dạ hết sức khó coi, nàng vội vàng quỳ xuống cầu xin trung niên nhân cho ca ca của nàng đi cùng.

“Tiền bối người làm ơn hãy đưa ca ca ta đi cùng với ạ, huynh ấy là người nuôi nấng vãn bối suốt bao năm qua, nếu không có huynh ấy thì vãn bối đã không còn sống nổi đến ngày hôm nay rồi!”

Trung niên nhân nghe vậy nghiêm giọng đáp: “Nói bậy, con có Tiên nguyên mạch trong người, nếu không được ăn hoặc gặp nguy hiểm mà kiệt sức, thì thân thể sẽ tự hóa thành thạch trứng để ngủ đông chờ ngày tái khởi, chứ sẽ chẳng thể chết được. Mà hắn ta chỉ là một tên phàm nhân thổ dân bẩn thỉu, sao có thể đem về theo làm vấy bẩn vương tộc ta được!”

“Vậy... vậy tiền bối hãy giúp ca ca trở thành tu hành giả giống như tiền bối, rồi cho huynh ấy đi cùng được chứ..?”

Ông ta phất tay nâng thân thể Ngân Dạ đứng lên rồi lắc lắc đầu đáp: “Nguyên mạch trong người hắn thuộc loại ‘hạ phẩm’, là tầng thấp kém nhất nên muốn trở thành tu hành giả gần như không thể! Mà nếu hắn ta có thể trở thành tu hành giả thì cũng chỉ ở tầng thứ dưới đáy, vẫn không đủ tư cách để được bước chân vào vương tộc ta làm một tên nô bậc!”

Ngân Dạ lúc này muốn phát khóc, ngay khi cô định mở miệng cầu xin thêm, thì lại nghe thấy tiếng nói của A Diệt vang lên.

“Ngân nhi, muội hãy ngoan ngoãn trở về gia tộc theo vị tiền bối kia đi, chỉ cần căn bệnh trong người muội được chữa khỏi, và từ giờ muội được sống một cuộc sống no đủ, không cần lo về chuyện thiếu thốn thức ăn như khi ở cùng huynh là huynh đã an tâm và mãn nguyện lắm rồi!”

“Nhưng mà~~~...” Ngân Dạ bỗng nhiên bật khóc rồi không nói lên lời được nữa, chân mày trung niên nhân nghe những lời A Diệt nói thì mới dãn ra, gương mặt trở nên ôn hòa hơn vài phần. Ban nãy ông ta còn cho rằng họ Diệt sẽ mặt dày dựa vào tình cảm của Ngân Dạ mà đòi đi theo cho bằng được, không ngờ hắn ta lại biết suy nghĩ cho tiểu muội như vậy.

“Ngân nhi, đừng khóc nữa, hãy đi theo vị tiền bối này hảo hảo tu luyện cho tốt, mai sau trở thành cường giả cái thế vang danh thiên hạ. Huynh cũng nhất định sẽ cố gắng tìm tòi, rèn luyện, để trở thành một tu hành giả. Sẽ có ngày huynh đạt đến cấp bậc có thể đường đường chính chính tới gặp mặt và nhận là ca ca của muội!”

Trông tiểu muội khóc nức nở A Diệt cảm thấy đau lòng kinh khủng, nên hắn mới thốt ra những lời này, giờ nghĩ lại những gì mình vừa nói ra, bản thân hắn còn cảm thấy không thể tin nổi.

“Cưa cưa~~~” Ngân Dạ nghe những lời ca ca nói mới nín khóc lại được vài phần, tuy nàng cũng nghĩ là những gì A Diệt vừa hứa rất khó thực hiện được, nhưng nàng còn nhỏ nên chưa thể biết rằng điều ca ca vừa nói gần như là bất khả thi chứ không phải rất khó!

Trung niên nhân thấy Ngân Dạ ngừng khóc rồi có vẻ như nghe lời hơn thì mỉm cười, ông ta cũng không nghĩ những gì A Diệt nói là lời hứa thực sự, mà chỉ là cách để dỗ tiểu Dạ mà thôi. Ông nhìn tới phía họ Diệt rồi nghiêm nghị nói:

“Nể tình bao năm qua ngươi đã quan tâm chăm sóc cho tiểu Dạ, nên ta sẽ không tính toán đến việc ngươi dám gọi nàng ấy là muội muội của mình! Hơn nữa ta còn cho ngươi chút chỗ tốt coi như là thù lao về những việc ngươi đã làm cho tiểu Dạ.”

Ông ta phất tay một cái, lập tức từ trong hư không xuất hiện một cái túi vải to, rơi xuống ngay phía trước chỗ A Diệt đang đứng. Hắn nghe và nhìn thấy những hành động này của đối phương thì nhíu mày rồi kiên định đáp:

“Vãn bối chung sống với Ngân nhi bao năm qua đã xem muội ấy là muội muội ruột thịt của mình từ tận đáy lòng. Chăm sóc cho Ngân nhi khỏe mạnh là mong muốn xuất phát từ trong tâm của vãn bối, chứ không phải vì để được nhận thù lao hậu hĩnh gì cả. Kính xin tiền bối ngài không nên cắt đứt mối quan hệ huynh muội giữa vãn bối với Ngân nhi, còn những thứ trong cái túi này thì vãn bối không cần!”

Nghe vậy trung niên nhân nghiêm mặt lại, định nổi giận lên thì bị Ngân Dạ ôm cánh tay lại, nhìn ông với ánh mắt đáng thương cầu khẩn: “Xin tiền bối hạ hỏa đừng làm khó ca ca, huynh ấy sẽ mãi mãi là ca ca của vãn bối!”

Trung niên nhân thở dài rồi đưa tay lên xoa đầu Ngân Dạ, sau đó nghiêm mặt nhìn xuống phía A Diệt nói: “Ngươi muốn nói thế nào thì nói, dù sao từ giờ trở đi ngươi cũng chưa chắc gặp lại nổi tiểu Dạ một lần nào nữa. Với cái tuổi thọ ngắn ngủi chỉ sống được gần trăm năm như đám phàm nhân các ngươi thì, hắc hắc chớp mắt đã qua thôi!”

Dứt lời, ông ta không để cho hai huynh muội nói thêm một lời nào với nhau nữa, phất tay một cái thân ảnh hai người chợt lóe liền xuất hiện trên không trung.

Một tiếng hót thanh thúy vang lên, đầu cự điểu khổng lồ lại xuất hiện, trên đầu nó là trung niên nhân và Ngân Dạ đang đứng. Đôi cánh cự điểu vỗ mạnh, thân hình khổng lồ hóa thành luồng hào quang phô thiên cái địa, phá không bay đi để lại một đám khói bụi mù mịt.

A Diệt giương mắt lên nhìn đối diện với ánh mắt đau thương rưng rưng nước mắt của Ngân Dạ, liền kiên định lại rồi tự nhủ trong lòng:

“Muội cứ yên tâm mà trở về nơi muội thuộc về đi, sẽ có một ngày ca ca đạt tới mức độ trở thành cường giả cái thế, rồi xuất hiện trước mặt muội một lần nữa!”