- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
- Chương 86: Đồ đệ ngoan là Lệ Thiên?!
Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
Chương 86: Đồ đệ ngoan là Lệ Thiên?!
Lấy được lệnh bài vào Vạn Diễm Cốc, Tô Diệp Tử không để Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh cùng đi theo, chỉ có hắn và Vân Khởi hai người lên đường.
Lúc đến ngoại vi Vạn Diễm Cốc, Tô Diệp Tử liền rõ ràng nhận ra một sức mạnh cấm chế vô hình trong hư không.
“Chẳng trách được phong là thánh địa Tiên vực.”
Cảm nhận sức mạnh có tâm ý thân cận chân khí, chân nguyên tu giả Tiên vực, Tô Diệp Tử không kìm được thở dài nói.
Ngay vào lúc này, khí tức của Vân Khởi bên cạnh hắn Vân Khởi thoáng dao động.
“Sao vậy?” Tô Diệp Tử hơi run, vừa rồi trên người Vân Khởi, đột nhiên xuất hiện khí tức mà từ khi rời Bồ Đề Tự tới nay, hắn đều không thể nào cảm ứng được nữa.
“… Không có chuyện gì.” Vân Khởi giương mắt, ma khí trong mắt bị cật lực áp chế đang khẽ cuồng loạn.
“Vậy ta ở ngoài cốc chờ ngươi ra.”
Vân Khởi đáp ừ, nhận lệnh bài hướng về Vạn Diễm Cốc phương hướng bước đi.
Tô Diệp Tử nhìn bóng lưng của Vân Khởi, đăm chiêu.
Chỉ một lát sau, trong Nam Sơn vang lên một tiếng trầm thấp, như có ám lôi giấu trong núi ầm ầm vang.
Tô Diệp Tử biết đây là động tĩnh cửa Vạn Diễm Cốc mở ra, mà sức mạnh thần thức do dự bồi hồi đã lâu của hắn, liền vào đúng lúc này hướng về phía nguồn âm thanh âm, nhanh chóng vụt đi.
Khoảnh khắc trước khi cửa khép lại, trong thần thức của Tô Diệp Tử, khí tức mà mấy tháng qua hắn đều chưa từng phát hiện, trước khi vào Vạn Diễm Cốc, lộ ra tu vi cảnh Thành Diệp.
“…”
Thân hình Tô Diệp Tử đột nhiên chấn động, một lát sau hắn bình tĩnh lại, khẽ thở dài một hơi ——
“Hóa ra đúng là… ma tu.”
——
Vân Khởi tiến vào Vạn Diễm Cốc đã lâu rồi, trong cốc vẫn không có chút động tĩnh.
Tô Diệp Tử canh ngoài cốc từ đầu đến cuối đều cảm thấy bất an trong lòng, tĩnh tọa liên tục đều không thể tĩnh tâm, cũng chỉ có thể yên lặng chờ tin ở ngoại vi Nam Sơn hết ngày này qua ngày khác.
Mãi đến một hôm, có thêm vài động tĩnh không giống với ngày trước —— mà lại không phải từ Vạn Diễm Cốc.
Biểu tình của Tô Diệp Tử hơi lạnh, đứng dậy, nhìn về phía chân trời.
—— Nơi đó, một khí tức ma tu dị thường mạnh mẽ, dẫn theo một đám quần thể khí tức trộn lẫn ma tu và tiên tu, nhanh chóng đi tới nơi này.
Trong tay Tô Diệp Tử một thanh trường kiếm sáng ánh nhật quang ra khỏi vỏ, mắt hắn lạnh lùng mà nhìn hướng người đến
… Ma tu có tu vi hùng hồn hơn hắn, ngoại trừ chín vị tướng quân bộ hạ cũ của ma đế, thì không còn ai khác. Mà ma khí vận chuyển đó Tô Diệp Tử rất am hiểu…
“Nhai Tí tướng quân.”
Tô Diệp Tử gằn từng chữ, mắt lạnh nói ra tên người đến.
Nam tử ban đầu còn ở xa đằng chân trời, gần như trong hô hấp, liền đến trước mặt Tô Diệp Tử, sau khi nghe thấy Tô Diệp Tử nói, gã ngửa đầu cười to, ma khí trên người bốc lên mãnh liệt, ngông cuồng không hề che giấu ——
“Không nghĩ tới, lần đầu tiên ta và Đàn Tông Tô trưởng lão gặp mặt, thế mà lại ở trong sơn cốc nhỏ thâm sơn cùng cốc này!”
“Ngươi biết ta?” Tô Diệp Tử nâng kiếm, khóe môi khẽ cong, đáy mắt lại không hề có ý cười.
Nhai Tí tướng quân nghe vậy thì thu rồi tiếng cười khản đặc làm người khác khó chịu, đôi mắt âm u nhìn chăm chú lên người Tô Diệp Tử: “Về Tô trưởng lão, ta đã nghe đại danh từ lâu rồi —— hơn vạn năm trước, Tô trưởng lão lại là đại năng Tiên vực đầu tiên một mình thâm nhập vào vạn dặm Ma vực ta, truy sát tu giả Ma vực ta, còn có thể công thành trở ra, không tổn thương mảy may!”
“Ta lại không so được với Nhai Tí tướng quân. Không chỉ dám vượt qua hơn một nửa Tiên vực đi tới Nam Cảnh…” Tầm mắt của Tô Diệp lạnh lùng đảo qua những tu giả đang tỏa ra chân nguyên khí tức Tiên vực sau lưng gã, sau đó mới mang theo ý cười lạnh lùng đặt lên người Nhai Tí tướng quân, “Còn có thể mê hoặc một đám tiên tu, nghe lời một tên ma tu như ngươi, coi trời bằng vung trong Tiên vực.”
“Ha ha ha ha…” Nhai Tí tướng quân cười to, “Tô trưởng lão nói câu này, lại oan uổng bọn họ quá!”
Gã nghiêng người, nhìn mọi người đằng sau xúc động vung tay, “Những người này, đều là anh hùng chân chính của Nhai Tí bộ ta —— từ trăm nghìn năm trước, đã tiến vào Tiên vực, tu luyện công pháp Tiên vực —— vì đại nghiệp tộc ta, chịu nhục, ngủ đông ngàn năm!”
Nói xong, gã quay người lại, nhìn Tô Diệp Tử sắc mặt có hơi trắng, vui sướиɠ cười to: “Không sai —— Tô trưởng lão chắc đã đoán được, trong Tiên vực này, không chỉ có mỗi Nhai Tí bộ ta —— trong tứ đại tiên môn các ngươi, trong Tiên vực tứ phương, trong vô số gia tộc và thế lực tu tiên —— đều có bóng dáng của ma tộc ta!”
Nói đến đây, gã nhếch môi, hàm răng vàng ố dưới ánh mặt trời làm cho lòng người phát lạnh: “Tiên vực các ngươi, chỉ là miếng thịt sống được ma tộc ta nuôi dưỡng bên môi mà thôi —— các ngươi thật sự cho rằng ngàn năm trước không một lưới bắt hết các ngươi, là vì ma tộc không có thực lực sao?”
Khi gã nói câu này, sắc mặt Tô Diệp Tử đều có chút trắng xám rồi, chỉ có điều đến cuối câu, hắn vẫn trấn định tâm tình.
“Nếu Nhai Tí tướng quân chắc chắn như vậy, sao không trực tiếp khai chiến, còn đến Nam Canhr Tiên vực nói nhảm làm chi?”
“…”
Nói đến đây, sắc mặt Nhai Tí tướng quân đột nhiên trầm xuống, ngay cả con ngươi đều co rụt theo.
Tô Diệp Tử trước sau đều đang quan sát thần thái động tác của đối phương, đương nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này, vừa thấy phản ứng của Nhai Tí tướng quân, Tô Diệp Tử cong môi cười ——
“Ngươi sợ ai?”
Ý cười này lạnh thấu xương ——
“Vân Khởi?”
Sắc mặt Nhai Tí tướng quân nhất thời khó coi rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng nặng thêm, qua hồi lâu sau gã mới sắc mặt hung ác: “Bây giờ thực lực của hắn chưa khôi phục đến đỉnh cao, chúng ta không cần sợ hãi!.. Chờ Trào Phong giải quyết các bộ còn lại, rồi kết hợp với ta, ta cũng không tin —— hắn còn có thể làm sao!”
Khí tức này bá đạo mãnh liệt, Tô Diệp Tử laij từ trong đó nhận ra một tia sợ hãi cực hạn giấu ở nơi sâu xa.
—— Đó là sự sợ hãi gần như chôn sâu trong thần hồn không cách nào thay đổi. Sự sợ hãi này, không nên xuất hiện trong quan hệ địa vị ngang nhau.
Như vậy nghĩa là, suy đoán trước của hắn, là sai…
Nghĩ đến đây, mắt Tô Diệp Tử bỗng nhiên mở to: “Vân Khởi —— không phải tướng quân trong cửu bộ?”
“Tướng quân cửu bộ?”
Nhai Tí tướng quân hơi sửng sốt, sau đó khóe mắt giật giật, chỉ một lát sau gã cười như điên, gã quay người lại đối diện với các ma tu tiên tu đều sắc mặt quái lạ giống gã, sau đó mới quay người lại cực kỳ trào phúng nhìn Tô Diệp Tử ——
“Tô trưởng lão —— uổng ngươi một đời anh danh, vậy mà ngươi không biết, đồ đệ ngoan ngươi bảo vệ nhiều năm như vậy, chính là đệ nhất nhân phàm giới trong vạn năm nay—— Ma đế Lệ Thiên sao?!”
“…”
Thân hình Tô Diệp Tử chấn động.
Trong trí nhớ, lời nói của Hồng Hoang trưởng lão năm đó, cùng lời nói của Vân Khởi trước đây không lâu, cùng nhau dung nhập vào đầu…
… “Nếu là không có đại chiến tiên ma ngàn năm trước, các tiên môn liên thủ chống lại, hơn mười vị tiền bối cảnh Hỗn Độn nhiều năm liều mạng khiến cho người kia trọng thương ngã xuống, vậy ngàn năm nay, Tiên vực sợ rằng đã sớm không còn tồn tại nữa.” …
… “Nếu như ta nói, năm đó ta ở ngoài tông suýt chút nữa “thân tử đạo tiêu”, là vì tông chủ tiền nhậm và tông chủ đương nhậm của Đàn Tông cấu kết ma tu Ma vực gây nên —— vậy ngươi cũng không muốn rời đi sao?” …
Trong thời gian Tô Diệp Tử thất thần, trong Vạn Diễm Cốc bỗng nhiên có tiếng chim hót xông thẳng chín tầng mây.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tới, chỉ thấy toàn bộ chân trời đều bị nhuộm thành hào quang màu đỏ lửa, một con chu tước nhuộm lửa vàng, nhảy múa bay lượn trong hào quang.
“Chu tước dị tượng! Lưu Ly Hỏa xuất thế!”
Sau lưng Nhai Tí tướng quân, một tiên tu sắc mặt trầm trọng nói.
“Người không bị cấm chế ảnh hưởng lập tức vào cốc!” Nhai Tí tướng quân sắc mặt khó coi nói.
Một đám tiên tu nghe lệnh chạy đi, hướng cửa Vạn Diễm Cốc, rất nhanh đã vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt. Lúc này Tô Diệp Tử đã không rảnh bận tâm, khi tiên tu rời đi, Nhai Tí tướng quân đã phóng thích ma khí tiến tới, các ma tu còn lại cũng đồng thời đến gần bao vây.
Lấy một địch nhiều, hơn nữa một người trong đó còn là Nhai Tí tướng quân tu vi còn hùng hồn hơn mình rất nhiều, Tô Diệp Tử quả thật ngàn cân treo sợi tóc.
Hơn nữa hắn một lòng mong nhớ người trong cốc, ứng phó càng thêm vất vả.
Sau mấy lần lộ kẽ hở chịu thiệt, ánh mắt Tô Diệp Tử lạnh lùng —— Việc đã đến nước này, dù cho có lộ thân phận, hắn cũng không thể kéo dài thêm ——
Một khi đám tiên tu kia vào Vạn Diễm Cốc, có nghĩa là Vân Khởi chỉ đến cảnh Thành Diệp nhiều nhất là đến cảnh Hóa Linh, không hề phòng bị phải đơn độc đối đầu với một đám tu giả cảnh Hỗn Độn…
Lòng nghĩ đến đây, thân hình Tô Diệp Tử không trung bỗng nhiên xoay vặn.
Nhai Tí tướng quân phát hiện khí tức của Tô Diệp Tử kịch liệt dao động, sắc mặt biến đổi, sau đó liền thấy nơi Tô Diệp Tử bị vây công, có một bộ y bào trắng thuần bay bổng rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, một chiếc bóng nho nhỏ trắng như tuyết vào lúc mọi người chưa sẵn sàng, bắn về phía Vạn Diễm Cốc.
“Hắn không phải con người!!”
Nhai Tí tướng quân trợn to mắt muốn rách cả mí mắt, gào thét một tiếng, chỉ huy mọi người truy kích.
Nhưng mà đều là cảnh Hỗn Độn đỉnh phong, linh thú kia hiển nhiên nhanh nhẹn hơn những người này nhiều lắm, khoảng cách giữa hai phe chi càng lúc càng lớn.
Thuật pháp của đám người Nhai Tí tướng quân liên tục xuất ra, ý đồ để Tô Diệp Tử đánh trả ngăn cản, khiến cho tốc độ chậm lại.
Nhưng mà linh thú chỉ mạnh mẽ chống đỡ vài thuật pháp, mang theo một đường loang lổ vết máu, cuối cùng trốn vào trong Vạn Diễm Cốc.
Đám ma tu Nhai Tí tướng quân, chỉ có thể không cam lòng bất lực nhìn cấm chế thiên nhiên của Vạn Diễm Cốc, nhưng không cách nào vào được trong đó.
Chỉ một lát sau, nam nhân trong nham động sâu nhất Vạn Diễm Cốc, khoanh chân luyện hóa tinh thạch đỏ như máu trước mặt bỗng dưng mở hai mắt ra, trong mắt có màu mực thâm trầm cùng cực xẹt qua.
Cùng lúc đó, một con chim sẻ truyền âm nho nhỏ truyền âm, rơi lên vai hắn.
Chim sẻ hóa thành một lá bùa truyền âm, giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai hắn, không giống với lúc trước, giọng nói lúc này, nghe vào thực sự lạnh lẽo vô tình rất nhiều ——
“Trước giờ không biết là Lệ Thiên bệ hạ, ngôn từ cử chỉ đắc tội nhiều rồi. Hôm nay đã sáng tỏ, tiên ma chung quy là kẻ thù, mời Lệ Thiên bệ hạ cùng Nhai Tí tướng quân và bộ hạ cũ trong cốc ngoài cốc rời Tiên Vực… Sau này nếu có gặp, đao kiếm vô tình.”
Sau khi kết thúc, bùa truyền âm hóa thành tro bụi.
Vân Khởi khoanh chân ngồi trong nham động, trên mặt lại không thấy tâm tình liên quan đến phẫn nộ.
Trường kiếm màu vàng đen nằm ngang trước mặt, Vân Khởi nhìn trường kiếm thở dài một tiếng:
“Hắn bị thương rồi, còn muốn giấu ta.”
Trường kiếm vàng đen run rẩy thân kiếm, tựa hồ đang biểu thị tán thành với lời nói của Vân Khởi.
“Lúc nãy trong cốc có thêm khí tức cảnh Hỗn Độn, hóa ra là ám ký mà Nhai Tí bộ năm đó chôn, lần đầu xuất hiện, liền tổn thương hắn…”
Lời nói khí tức của Vân Khởi cũng có thể nói là bình tĩnh thậm chí tĩnh mịch, chỉ có đôi mắt đen tối kia đã không còn thấy nửa điểm ánh sáng nữa rồi, cùng với huyết sắc dần dần bò lên trên, biểu lộ nội tâm hắn thật ra mãnh liệt sát ý ——
“Bọn chúng đáng chết.”
Trường kiếm vàng đen theo lời nói của Vân Khởi, đột nhiên dựng thẳng lên, trên thân kiếm bao phủ một áng đỏ, chuôi kiếm cũng rung động giữa không trung.
“Nhưng ta muốn cứu hắn trước.”
Ánh mắt Vân Khởi lướt ngang thân kiếm.
Trường kiếm vàng đen kia dừng lại, vòng quanh cơ thể Vân Khởi thật nhanh, tựa hồ đang ngăn cản Vân Khởi.
“Ta biết ở trong cốc tu vi của ta không đủ.” Vân Khởi trầm mắt, “Nhưng ta nhất định phải cứu hắn.”
Trường kiếm vàng đen ngừng lại, do dự một lúc, mũi kiếm bắn ra.
Một hộp tròn bằng gỗ ngô đồng có hoa văn cổ xưa, đột nhiên trôi nổi giữa không trung.
Vân Khởi nhìn thấy chiếc hộp này, hơi khựng lại, sau đó nhớ lại lai lịch của nó.
“Ta cũng quên mất nó đấy.”
Hộp trên không trung mở ra, một viên đan dược tròn vo đen nhánh nửa trong suốt, lộ ra…
Một nén nhang sau.
Một con hỏa hồ nằm nhoài sau khu rừng, nhìn khu rừng đằng trước, có một bóng người trắng tuyết nằm ở đó không nhúc nhích.
Hỏa hồ liếʍ môi một cái.
—— Cái cục nho nhỏ kia, ngửi mùi thật thơm, có vẻ yếu ớt, thực sự mê người.
Nhưng mà không biết có phải cạm bẫy gì không.
Hỏa hồ lo lắng nghĩ.
Lúc nó xoắn xuýt rất lâu, rốt cục không nhịn được muốn đi tới, bỗng nhiên nhận ra được một luồng khí huyết tinh kịch liệt khủng bố từ nơi không xa chạy như bay đến đây.
Hỏa hồ liền vội vàng rụt thân thể của mình vào trong bụi rậm, chỉ để lộ hai con mắt, cẩn thận quan sát.
Khoảnh khắc sau, nó liền nhìn thấy một con cự lăng thân hình cực kỳ khổng lồ bước vào bãi đất trống, toàn thân đen thui, tứ chi tráng kiện, từng chiếc lông dựng trông như kim thép, không cần nhìn toàn cảnh cũng có thể đoán được sự hung tàn của cự lang kia.
Hỏa hồ gần như muốn run thành cái giần —— nó sinh sống ở đây nhiều năm như vậy… Cũng không biết, trong khu rừng này lại có sinh vật đáng sợ như thế…
Hỏa hồ nín thở, sợ bị cự thú kia phát hiện, rồi mất mạng trong miệng sói.
Sau đó nó liền nhìn thấy, cự lang màu đen mắt nhìn thẳng đi tới trước mặt cục sữa hôn mê nằm dưới đất.
Tựa hồ do dự, mũi đưa tới, ngửi một cái.
… Vậy là muốn ăn hả?
Hỏa hồ lạnh run nghĩ.
Chỉ là cự lang kia dường như cũng không có ý ăn liền, nó giơ lên một chân trước to lớn, lộ ra trảo phong trong còn ác liệt hơn kiếm thép rất nhiều.
Cự trảo múa may hai lần bên trên cục sữa, một hồi lâu sau, cự lang nhìn trảo phong hiện ra khí lạnh, đè chân trước trở lại, không kiên nhẫn cào cào mặt đất cứng rắn.
Trên mặt đất trong khoảnh khắc liền có thêm năm cái khe sâu mấy tấc.
Cự lang: “…”
Nhìn năm cái khe kia, lại nhìn tiểu linh thú yếu ớt đang hôn mê, cự lang do dự một lúc, sau đó mới hạ thấp đầu, lè lưỡi liếʍ liếʍ.
Cục sữa bị liếʍ ướt phân nửa, lông trắng đều xẹp xuống vì ướt.
… Mùi vị chắc rất ngon, hỏa hồ mơ ước lại hoảng sợ mà nhìn.
Sau đó, nó liền nhìn thấy ánh mắt cự lang kia sáng lên, ủi ủi cục bông nằm dưới đất, tìm góc độ thích hợp, ngậm sau gáy tiểu linh thú sau gáy, hài lòng tha đi.
Một lớn một nhỏ, một đen một trắng, một con bị một con khác ngậm lấy, cứ thế xoay người tiến vào trong rừng rậm.
Hỏa hồ tiếc nuối nằm nhoài tại chỗ —— xem ra, cục bông cũng bị đại dã lang mang về trong động, ăn rồi nhỉ.
——
Một ngày sau, bên ngoài Vạn Diễm Cốc.
Mặt như nước sâu chờ bên ngoài, nội tâm Nhai Tí tướng quân lúc này không thể nghi ngờ là nóng nảy lo lắng.
Nhưng lại có cấm chế thiên nhiên của Vạn Diễm Cốc ở đây, gã có muốn tiến vào cũng không thể, ngoại trừ ngồi chờ kết quả ra thì không có con đường khác.
“Tướng quân!”
Bỗng dưng, một ma tu sau lưng Nhai Tí tướng quân lên tiếng, “Có người đi ra!”
Nhai Tí tướng quân khóe mắt giật mạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới ——
Một nam nhân mặc trường bào đen tuyền, trong l*иg ngực ôm con linh thú nhỏ bé, cụp mắt chuyên chú nhìn linh thú trong l*иg ngực, cực kỳ bình tĩnh đi ra.
Một đám ma tu lại phát hiện, thân thể Nhai Tí tướng quân đứng phía trước, vào lúc vừa mới nhìn thấy bóng người đó, liền bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Mà đối diện, như là mới chú ý tới sự tồn tại của mọi người, nam nhân nâng tầm mắt lên, con ngươi đen như mực, ngũ quan tuyệt thế.
Chỉ có ánh mắt khi nhìn người khác kia, như là đang nhìn vật chết dơ bẩn vô dụng gì vậy.
“… Đã lâu không gặp, Cổ Nhị.”
Nam nhân nói xong, cụp mắt, khóe môi nhếch lên, trong mắt lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Tay hắn khẽ mơn trớn tiểu linh thú trong l*иg ngực trọng thương đến mức ngay cả hình người đều không thể duy trì, như cười như than ——
“Ta coi các ngươi như con mình…”
Câu sau vẫn chưa nói ra, nam nhân một lần nữa giương mắt.
“Ta vốn không muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi không nên tổn thương hắn.”
Câu cuối kết thúc, ma diễm sau lưng nam nhân bành trướng, trong chớp mắt, đốt cháy toàn bộ trong thiên địa…
Tác giả có lời muốn nói: Emmm đoạn cuối phiên dịch lại đại khái là như vầy:
——
Tay hắn khẽ mơn trớn tiểu linh thú trong l*иg ngực trọng thương đến mức ngay cả hình người đều không thể duy trì, như cười như than ——
“Ba ba ngươi vĩnh viễn là ba ba ngươi…”
Câu sau vẫn chưa nói ra, nam nhân một lần nữa giương mắt.
“Ba ba vốn không muốn đánh ngươi, nhưng ngươi muốn ăn đòn.”
…
Ha ha ha xin lỗi Vân Khởi ta không phải cố ý làm vậy đâu, thực sự là cảm xúc dâng trào 2333333
——
PS: Viên đan Vân Khởi ăn vào biến thành đại dã lang, chính là Dị Thú Đan hắn được Công Dương các chủ tặng cho vào quyển 2 (Ăn vào có thể hóa thành hình thái dị thú trong thời gian nhất định, uy lực lớn vô cùng, tốc độ vận chuyển chân nguyên tăng lên hai lần, đao thương bất nhập. Mà sau khi trở về hình dáng cũ không có bất luận tác dụng phụ gì.)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
- Chương 86: Đồ đệ ngoan là Lệ Thiên?!