Sau chuyện của Chấp Pháp điện, trên Hàn Quỳnh phong yên lặng không một gợn sóng hết mấy tháng. Khi nội thương ngoại thương trên người Vân Khởi đều tốt đến gần như ổn rồi, trong tông có người tìm đến cửa phong rồi.
“Thi đấu tứ môn?”
Trong bí cảnh Hàn Quỳnh, Tô Diệp Tử đang gối lên đùi đồ đệ ngoan nằm trên giường đá lẩm bẩm một tiếng, ngáp một cái, “Cái gì vậy? Chưa từng nghe nói.”
“Là ước định mà bốn vị cầm quyền của tứ đại tiên môn đã thương nghị.” Hồng Hoang trưởng lão cố gắng hạ thấp tầm mắt, thái dương khẽ giật, không nhìn điệu bộ của hai sư đồ kia, “Trong thời gian trước khi Tô sư huynh rời tông cũng đã định ra rồi. Bởi vì đây là lần đầu tiên tổ chức, Tông chủ cùng với ba vị cầm quyền còn lại đã thương nghị rồi, liền cử hành ở Đàn tông.”
Nghe vậy, mi mắt đang khép một nửa của Tô Diệp Tử nâng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hồng Hoang trưởng lão: “Các ngươi lại muốn kéo đồ đệ ngoan của ta đi làm cu li sao? … Vậy thì không được, vết thương của Vân Khởi còn chưa khỏi, trong phong chẳng phải còn Thanh Vũ đó sao, phải cho người trẻ tuổi cơ hội rèn luyện.”
“…”
Hồng Hoang trưởng lão nghẹn một hồi —— Người này đại khái chỉ có lúc này mới nhớ tới mình còn một đồ đệ khác tồn tại ấy nhỉ?
“Tô sư huynh hiểu lầm rồi.” Ở trong lòng đồng tình tân sư điệt kia của mình một hồi, Hồng Hoang trưởng lão mặt nghiêm túc nói: “Là Tông chủ đã dặn, trong Nội tông trừ phong thứ bảy ra, mỗi một phong đều phải chọn ra ba vị đệ tử, đại biểu cho tông môn, tham gia thi đấu.”
Tô Diệp Tử hơi khựng lại, xõa tóc dài ngồi dậy, Vân Khởi từ trong nhẫn giới lấy dây cột, ở phía sau thay hắn nhẹ nhàng cột tóc lên.
Hồng Hoang trưởng lão bày tỏ không đành lòng nhìn thẳng, Tô Diệp Tử lại hiển nhiên đã tập mãi thành quen, vào lúc này chỉ hơi nhíu mày: “Vì thế ý của Tông chủ, để ta cũng tham gia ỷ lớn hϊếp nhỏ hả?”
“Vậy thì không được.” Khi Hồng Hoang trưởng lão phục hồi tinh thần nghe Tô Diệp Tử nói vậy, bất đắc dĩ cười khổ, “Tu vi với sức chiếu đấu của Tô sư huynh, sao có thể tỷ thí với bọn tiểu bối được. Theo ý của Tông chủ ý, là hi vọng Tô sư huynh lại thu thêm mấy vị đệ tử vào phong, cũng tăng thêm thế lực cho đệ tử thủ phong của Hàn Quỳnh phong —— để tránh sau này khi ba tiên môn còn lại đến bái phỏng, trông Hàn Quỳnh phong quá mức đơn bạc.”
“Ta đã biết.”
Tô Diệp Tử như cười như không cong khóe môi, “Tông chủ hắn rõ ràng là lòng muốn nhét người vào Hàn Quỳnh phong ta vẫn chưa chết. Ngươi nói cho hắn biết, nếu như có tư chất tốt như đồ đệ ngoan ta, ta nhất định sẽ thu vào trong phong, còn khác… thì đừng đến Hàn Quỳnh phong kẻo hạ thấp trình độ bình quân. —— Chúng ta đều đi con đường đệ tử tinh anh thôi.”
Hồng Hoang trưởng lão trầm mặc một hồi, vẫn cau mày thống khổ tiếp tục nói: “Vậy cần ba vị đệ tử tham gia tỷ thí…”
Không đợi Hồng Hoang trưởng lão nói xong, Tô Diệp Tử kiêu ngạo ưỡn ngực lên: “Không phải còn có ta sao, sợ cái gì? —— Vòng nguyệt quế năm nay nhất định là của Đàn tông chúng ta.”
Hồng Hoang trưởng lão: “…”
—— Nếu như để ngươi ra sân thật, vậy mặt mo của đệ nhất tiên môn chúng ta cũng không cần nữa.
Thấy Hồng Hoang trưởng lão không đáp lời được, Vân Khởi ngồi sau lưng Tô Diệp Tử đang nhẹ nhàng bó lại tóc dài đen nhánh mượt mà của đối phương, mang theo một điểm ý cười nhàn nhạt nói: “… Sư phụ.”
Nghe Vân Khởi lên tiếng giải vây cho Hồng Hoang trưởng lão, lúc này Tô Diệp Tử mới bỏ qua, vô tội mở to mắt: “Được rồi được rồi, đến ngày thi đấu nhất định cho các ngươi ba đệ tử là được rồi.”
Nghe xong cái câu cũng không có chia xớt bao nhiêu tâm tư Hồng Hoang trưởng lão bổ sung thêm: “Thi đấu có quy định, nhất định phải là ‘người’ tham gia, vì thế những đào thụ yêu trong phong của Tô sư huynh phong đều không thể ra sân.”
Nghe vậy Tô Diệp Tử và Vân Khởi đồng thời khựng lại, Tô Diệp Tử còn chưa trả lời, liền nghe thấy âm thanh truyền âm thần thức có chút hài hước của Vân Khởi vang lên:
“Vậy sư phụ không thể tham gia đâu, lỡ như lộ nguyên hình dọa những đạo hữu khác thì biết làm sao đây.”
“…” Tô Diệp Tử nghiến nghiến răng, lại không có cách nào phản bác điều gì, đơn giản trực tiếp chuyển sang Hồng Hoang trưởng lão, “Ta nhất định cho ngươi ba ‘người’ ——” Chữ “người” cứ như sắp bị hắn cắn thành mảnh vỡ vậy, cơ mà đến cuối âm lại vặn thành một nụ cười long lanh, “Được chứ, sư đệ?”
Tiếng sư đệ ôn ôn nhu nhu này cùng dáng cười long lanh đẹp đẽ kia làm cho trong lòng Hồng Hoang trưởng lão có chút run rẩy, sau khi sâu sắc cảm thấy nơi đây không thích hợp ở lâu, Hồng Hoang trưởng lão cáo từ xong liền vội vàng rời đi.
Xác định Hồng Hoang trưởng lão đã rời phong, Tô Diệp Tử cười lên lộ ra cây răng nanh trông rất là sắc bén, chuyển sang Vân Khởi, âm thanh ôn nhu: “Đồ đệ ngoan, ngươi vừa nói cái gì… hả?”
Hai người ngồi chung một giường, một trước một sau khoảng cách lại rất gần gũi. Lúc đầu Vân Khởi đang thưởng thức mái tóc dài mượt mà như gấm của Tô Diệp Tử, bất ngờ đối phương quay người lại nói chuyện, gương mặt gần trong gang tấc làm Vân Khởi tức khắc thất thần vài giây, sau đó phản ứng theo bản năng nghiêng người qau hôn lên khóe môi đỏ bừng của đối phương một cái. J
“… Sư phụ.”
Giữa răng môi, Vân Khởi vừa thỏa mãn vừa tham luyến mà than thở.
Khi thân thể Vân Khởi hơi nghiêng về bên này, Tô Diệp Tử liền nhận ra, thân thể phản xạ có điều kiện muốn lùi về sau bị chính hắn mạnh mẽ ngăn lại, mặc cho đồ đệ ngoan lên lên xuống xuống tại khóe môi hôn mấy lần mới nghiêng sang bên cạnh tránh, “… Cứ như vậy, bộ là ong hái hoa ư.”
“Ừm.” Vân Khởi không e dè cho một câu trả lời khẳng định, hắn khẽ cười tiện thể nằm trên hõm cổ của Tô Diệp Tử, lại hôn thêm một cái, mới mở miệng nói, “Trên người sư phụ đại khái có thoa mật… Ngọt, hơn nữa còn nghiện.”
Tô Diệp Tử không hề bị lay động, duỗi ra ngón tay trắng như ngọc ấn lên mi tâm của Vân Khởi đẩy người từ bên cổ trở ra, bất đắc dĩ nói: “Sợ là không nói ngọt bằng ngươi.”
Vân Khởi cũng không phản bác, rũ mắt cười.
“… Tổn thọ rồi.” Lườm đồ đệ ngoan nở nụ cười như gió hoa kia, Tô Diệp Tử lẩm bẩm tiếng, “Trước đây đồ đệ ngoan không thích cười như thế. Sau khi khỏi bệnh từ Đông Thổ sâm lâm trở về, tựa hồ tính tình cũng rộng rãi rất nhiều.”
Nghe vậy đáy mắt Vân Khởi như có một tia hắc khí tìm tới, một lát sau hắn nâng đồng tử đã trong suốt lên, mỉm cười nhìn Tô Diệp Tử: “Bởi vì… sư phụ đó.”
Đối với nụ hôn cùng lời nói trước đều không phản ứng gì Tô Diệp Tử nhìn thằng vào đường nhìn này, lại không nhịn được đáy lòng ửng hồng, hắn dời tầm mắt xoay người xuống giường: “Thi đấu tứ môn, chính sự quan trọng, đồ đệ ngoan theo ta đi thu đệ tử thứ ba để tham gia thi đấu đi.”
Vân Khởi chỉ muốn một hồi liền hiểu rõ gật đầu, đứng dậy theo sau: “Nghe sư phụ.”
——
Nội tông Đàn tông, phong thứ bảy.
Kếp hợp với hỏi mấy đệ tử qua đường, Tô Diệp Tử và Vân Khởi mới thật vất vả hỏi dò được nơi ở của Đỗ Thủy Thanh.
“Xem ra bây giờ tên tiểu tử này rất khiêm tốn nha.”
Trong một góc tầm thường nhất trên phong tìm tới động phủ của Đỗ Thủy Thanh, ở khoảng cách không xa, Tô Diệp Tử nhìn Đỗ Thủy Thanh đang luyện kiếm bên ngoài động phủ, cười tủm tỉm thở dài nói: “Tính tình thiếu gia kiêu căng đã hoàn toàn thu lại rồi, xem ra sau khi tới phong thứ bảy này cũng chịu khổ không ít.”
Nhìn biểu hiện kiên định thật lòng trên mặt thanh niên đứng ngoài động phủ, Vân Khởi gật gật đầu, thu tầm mắt lại: “Biến hóa xác thực không nhỏ.”
Tô Diệp Tử cười đến không tim không phổi: “Ai nha thật làm người ta đau lòng.”
Con ngươi Vân Khởi chứa ý cười nhìn hắn một cái: “Mục đích của sư phụ đã đạt được. Đỗ Thủy Thanh của bây giờ, chắc sẽ không hạ thấp trình độ bình quân đệ tử tinh anh của sư phụ ngài chứ?”
“Không không không.” Tô Diệp Tử lắc đầu, như cười như không chuyển sang Vân Khởi, “Còn kém xa đồ đệ ngoan ngươi nữa. Hồi này ta chỉ trêu Hồng Hoang trưởng lão thôi, nếu như dựa theo tiêu chuẩn tư chất cao cấp như đồ đệ ngoan để thu đồ đệ, Ngưng Khí Thông Mạch một tháng lẻ ba ngày đúng không? —— Thế thì từ cổ chí kim đại khái cũng chỉ có vị Ma đế ở Ma vực kia mới có tư cách.”
Nói đến đây, Tô Diệp Tử nâng cằm vử mặt chăm chú suy nghĩ, nói: “Tuy rằng xuất thân không được quang minh, nhưng nếu như hắn thật sự đồng ý, ta cũng không phải không thể suy nghĩ thử.” Chẳng qua bên ngoài biểu hiện nghiêm túc, trong đôi mắt kia lại tràn tràn ý vị tiếu lâm như sóng nước bồng bềnh.
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tô Diệp Tử nở nụ cười, mặt cúi xuống: “Nếu có cơ hội đó thật thì đương nhiên không thể bỏ qua, không phải ai cũng có thể gặp cơ hội được Ma đế gọi là ‘Sư phụ’ đâu.”
“Có ta gọi sư phụ…” Vân Khởi ánh mắt trầm đi, chứa chút ý cười hắn cúi người bên tai Tô Diệp Tử bên tai, dựa vào điểm mù mà những người khác không thấy được mà khẽ mυ"ŧ vành tai của Tô Diệp Tử một hồi, sau đó tiếng cười trầm thấp vang lên, “Sư phụ vẫn cảm thấy chưa đủ sao?”
“…”
Vành tai tê rần Tô Diệp Tử sững sờ vài giây mới hoàn hồn, lui nửa bước, nâng mắt bất đắc dĩ nhìn Vân Khởi, “Đây là ở ngoài phong. Không cho làm bừa.”
Vân Khởi cụp mi mắt, không che đi ý cười trên khóe môi: “Nghe sư phụ.”
Không hẹn mà cùng gặp, Tô Diệp Tử và Vân Khởi đứng tại đây cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ một hướng khác truyền đến. Hai người đồng thời xoay chuyển tầm mắt nhìn sang, thế là đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Thủy Thanh ở ngoài động phủ cách đó không xa, đã thu rồi kiếm pháp đeo kiếm nhìn sang đây.
Tô Diệp Tử cong môi cười, truyền âm cho Vân Khởi: “Hừm, xem ra chuẩn đồ đệ này của ta còn oán khí chưa tiêu đây này, hôm nay đừng bảo sẽ thất bại tan tác quay về đó chứ?”
—— Trên thực tế, Tô Diệp Tử hiểu lầm Đỗ Thủy Thanh rồi. Đỗ Thủy Thanh sở dĩ sắc mặt khó coi, chẳng qua chỉ là hai vị nào đó không có tự giác gì hôn nhẹ gần chỗ đứng ngoài động phủ của hắn, vừa nói vừa cười hàn huyên nửa ngày, ngay cả một cái liếc mắt cũng không chia cho người chủ nhân là hắn, bị hắn cho rằng là tới cửa làm nhục mà thôi.
Sau khi Tô Diệp Tử truyền âm, Vân Khởi còn chưa trả lời, Đỗ Thủy Thanh bên kia đã thu lại sắc mặt rũ tầm mắt, cung cung kính kính hướng về phía này hành đại lễ ——
“Đệ tử phong thứ bảy Đỗ Thủy Thanh, chào trưởng lão đốc sát, Vân Khởi sư huynh.”
“Còn gọi sư huynh?” Tô Diệp Tử nhướng chân mày, đưa mắt qua.
Đỗ Thủy Thanh đã đứng dậy, nghe vậy thì hơi đổi sắc mặt, đang định nói thêm, lại bị Tô Diệp Tử ngắt lời: “Có điều cũng không gọi sai, sau này tiếp tục gọi như thế đi.”
“…” Lần này Đỗ Thủy Thanh lần này thật sự kinh ngạc không nhẹ, mắt đều mở có chút tròn, “Hả?”
“Hả cái gì mà hả.” Tô Diệp Tử cười nhìn hắn, tiếng nói lại chạy đến bên người, “Vân Khởi đồ đệ ngoan, ngươi nói xem lần này ta có nên thu tên ngốc này vào phong không thế?”
Nghe vậy, Đỗ Thủy Thanh mới phản ứng được: “Trưởng lão đốc sát muốn thu ta vào Hàn Quỳnh phong?”
Tô Diệp Tử nhíu mày: “Rồi sao, ngươi không muốn?”
Đỗ Thủy Thanh há miệng, không nói nên lời.
Theo tình mà nói, chính là hai sư đồ trước mắt này vào ngày đó khiến chính mình chỉ có thể chật vật bước vào phong thứ bảy, là nguyên nhân chủ yếu bị người ngoài châm biếm; nhưng theo lý mà nói, tiền đặt cược từ một phía ngày đó là chính hắn lựa chọn, mặt khác, trở thành đệ tử thủ phong đời thứ nhất của Hàn Quỳnh phong, tự nhiên điều kiện tu luyện so với phong thứ bảy phong còn ưu việt hơn quá nhiều…
Đỗ Thủy Thanh dù gì cũng là con cháu thế gia, do dự vài giây liền dứt khoát kiên quyết gật đầu: “Ta đồng ý.”
“Hừ, cứ như phụ nữ nhà lành ký kế ước bán thân ấy.” Tô Diệp Tử cười xoay người, không lại nhìn Đỗ Thủy Thanh đã dại ra vài giây, “Vậy thì cùng về phong đi.”
Vân Khởi lại cho Đỗ Thủy Thanh một ánh mắt trấn an, sau đó mở miệng hỏi: “Có cần báo cáo Chấp sự của phong thứ bảy phong một chút không?”
“Báo cáo?” Tô Diệp Tử nhíu mày, có điều một giây sau lại một lần nữa giản ra, cười tủm tỉm trả lời một câu, “Vè sau ngươi truyền âm nói với Tông chủ một tiếng là được rồi, hắn còn ước gì ta đều chuyển hết toàn bộ phong thứ bảy về đây này.”
Vân Khởi nghe vậy, đáy mắt ngậm cười, hắn nhìn bóng lưng Tô Diệp Tử đáp tiếng: “Đều nghe sư phụ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thanh Vũ: nhiệt liệt hoan nghênh Đỗ Thủy Thanh đã gia nhập Tổ chức độc thân bị ngược cẩu của Hàn Quỳnh phong!
Happy 1st Year Anniversary <3
Vốn dĩ mình cũng chưa làm xong đâu vào đâu cả, nhưng chợt nhớ tới hôm nay thì thôi cũng siêng lên một chút, cuối cùng thì cũng không nói được làm được gì cả:<< đợt này xong cũng không biết chừng nào mình mới edit tiếp được, các bạn chịu khó chờ nha, tất nhiên là mình không drop bộ nào cả đừng có lo nha
♥️