- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
- Chương 14: Nhiệm vụ cứu vớt đồ đệ ngoan thập nhị tứ hiếu
Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
Chương 14: Nhiệm vụ cứu vớt đồ đệ ngoan thập nhị tứ hiếu
Tin tức cảm ứng khí cảm của Vân Khởi làm nổ tinh thạch khí cảm, trong một nén nhang ngăn ngắn đã truyền khắp toàn bộ trên dưới Đàn tông.
Đàn sơn, Truyền Tống điện.
Thiền Quyên trưởng lão nghe thấy tiếng bàn luận giấu không được kinh ngạc của hai đệ tử đi ngang cửa, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên, nàng nhìn vào một góc trong phòng, chỗ ấy vào một nén nhang trước lại đột nhiên xuất hiện người mà mãi đến hiện tại vẫn không nói một lời chỉ tựa lên cột đá.
"Ta mới nói sao đột nhiên ngươi lại chạy đến ngoại tông, còn trực tiếp "vượt hư không", sau khi đến đây lại một chữ không nói bày ra một vẻ tư ngộ đại đạo... Hóa ra là bảo bối độc đinh kia của ngươi suýt chút nữa bị người ta bứng gốc a."
Tô Diệp Tử mệt mỏi nâng mắt liếc nàng một cái, không nói lời nào, mi mắt dài mà hơi cong lại trực tiếp kéo trở lại, một vẻ không thèm để ý đến nàng.
Vừa nhìn Tô Diệp Tử như vậy, Thiền Quyên liền cảm thấy mình sắp phát cáu: "Đây chính là địa bàn của ta."
"Ta là trưởng lão đốc sát." Tô Diệp Tử cuối cùng cũng mở tôn khẩu, vẫn cứ lười biếng, "Đàn tông này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ cần ta bước lên, liền đều là địa bàn Hàn Quỳnh phong của ta." Hắn lại trào phúng liếc Thiền Quyên trưởng lão ngồi sau cái bàn, "Huống chi, ngươi nhiều nhất chỉ là trị thủ (trực ban) tạm thời của Truyền Tống điện mà thôi."
Cơn tức của Thiền Quyên trưởng lão trước đó đã ấp ủ ranh giới bạo phát vèo một cái liền thả sạch sành sanh, sau khi nghe xong câu nói càng thêm chế nhạo của Tô Diệp Tử, nàng lại không giận.
Bởi vì nàng và Tô Diệp Tử ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, à không, cùng chung chí hướng, hai người giao lưu cũng là ngoài định mức, cho nên nàng rất rõ ràng, hiện tại Tô Diệp Tử thẳng thắn mà mọc gai không phải là cái người bình thường ở phía sau ngọt ngào gọi nàng "Sư muội" kia.
"Từ khi ngươi có thêm một đồ đệ, à không đúng, đồ đệ này mười một năm trước ngươi đã có rồi. Phải nói từ khi ngươi đưa đồ đệ độc đinh của ngươi về Hàn Quỳnh phong, mấy ngày nay số lần thất thố số của ngươi còn nhiều hơn mấy trăm năm trước gộp lại nữa đi?" Mặc dù là câu nghi vấn, Thiền Quyên trưởng lão lại kéo âm cuối thành ngang, "Ngươi có gì mà mất hứng —— vốn là một phế phẩm kết không ra chủng loại, bây giờ ở dưới tay ngươi không được hơn nửa tháng, liên tục hai lần phát uy ngoan lệ. Chỉ nói lực thần hồn của hắn vượt qua chúng ta đã sớm ở cảnh Hỗn Độn lăn lộn mấy trăm năm thì điểm này đã đủ cho thiên hạ khϊếp sợ, ngươi không thấy hôm qua khi thi thi đấu ngoại tông vừa kết thúc, Húc Dương sư huynh không nói hai lời đã đè tin tức xuống trước tiên? Nếu như bỏ mặc để tin tức này truyền ra ngoài, đồ đệ ngoan ngoãn kia của ngươi một khi hạ sơn thì có thể bị nhãi con Ma Vực ăn tươi nuốt sống nhỉ."
Thiền Quyên trưởng lão nâng mắt nhìn Tô Diệp Tử, thấy đối phương không phản ứng gì, liền thăm dò mở miệng lần hai: "Có điều ta cũng rất tò mò, cảm ứng khí cảm ra sao mà có thể làm nổ tinh thạch khí cảm? Pháp trận bên trong vật kia đều do đệ tử thủ phong tinh anh của Thiền Quyên phong chạm khắc, tuy công năng chủ yếu không phải phòng ngự, khả năng nổ tung từ bên trong này cũng rất ——"
"Vân Khởi đạt đến Thông Mạch đỉnh phong," Cuối cùng Tô Diệp Tử không nhịn được, lên tiếng đánh gãy lời lải nhải của nữ tử, "Chỉ dùng một tháng lẻ ba ngay."
"..."
Lần này không cần Tô Diệp Tử mở miệng, Thiền Quyên trưởng lão cũng thật lâu không nói được một chữ nào.
Chờ đến khi Tô Diệp Tử đều sắp không kiên trì gì nữa, Thiền Quyên trưởng lão ngồi phía sau sâu kín hít vào một hơi: "Một tháng lẻ ba ngày... Không sánh bằng ma đế Lệ Thiên, có lẽ ngoại trừ người kia ra, cũng là chưa từng có ai nhỉ."
"Chưa từng có ai." Tô Diệp Tử không khách khí lặp lại bốn chữ này rõ rõ ràng ràng thêm một lần, "Ta điều tra sách cổ trong tông, ít nhất trên sử ký ghi lại thì chưa ai vượt qua hai người này."
"Chẳng trách tinh thạch khí cảm cũng nổ rồi." Thiền Quyên trưởng lão tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, ánh mắt cũng có chút lơ mơ, "Vì lẽ đó do ngươi muốn giáo dục một tuyệt thế kỳ tài như vậy, quá sốt sắng nên khiến cho tâm tình chính mình không ổn định như thế ư?"
"Hừm, rất căng thẳng, dù sao năm loại linh vật không dễ lấy."
"Đừng nói nhảm, ta nghe Hồng Hoang sư đệ nói, ngươi lại không phải ngày đầu tiên biết chuyện này, trước kia sao không thấy ngươi căng thẳng."
"..." Tô Diệp Tử tựa hồ là hiếm khi đuối lý, trầm mặc một hồi mới mở miệng, "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy rất bất an."
Thiền Quyên trưởng lão nheo mắt: "Bất an? Đến từ đâu? Bắt đầu từ lúc nào?"
Tô Diệp Tử há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: "Nói rồi không biết."
Thiền Quyên trưởng lão vẫn nheo mắt, đánh giá Tô Diệp Tử từ trên xuống dưới một lần, sau đó "Xí" một tiếng: "Ta thấy là đồ đệ độc đinh bị bỏ mặc mười một năm đột nhiên đã biến thành cái bánh vàng nên ngươi mất cân đối dẫn đến bất an... Lại nói, dù là bất an, ngươi sẽ không cứu hắn sao?"
Tô Diệp Tử trầm mặc, không phản bác gì với chữ "cứu" kia.
"Vạn vật có đạo, làm trái đại đạo cũng khó mà được kết quả gì tốt, đồ đệ tuyệt thế kỳ tài kia của ngươi cũng như thế —— Tu vi thân thể hắn căn bản không điều động được thần hồn cùng thần thức hùng hồn như vậy. Thế thì cũng tốt hơn cái tinh thạch khí cảm bị nổ tung hôm nay, dù cho chỉ là tốc độ khí thể lưu chuyển không nhìn thấy đạt đến một trình độ đáng sợ, cũng có thể khiến thinh thạch cứng rắn không thể phá vỡ kia nát thành bột phấn, thân thể đồ đệ ngươi có thể còn cứng hơn huyền băng tâm tủy kia nữa sao?"
"..." Tô Diệp Tử vẫn không nói một lời.
"Ô, ngươi nhìn ra rồi." Thiền Quyên trưởng lão không biểu tình gì, "Vì lẽ đó hôm nay ngươi mất mát như vậy à... Vậy vẫn là vấn đề kia, hắn là đồ đệ ngoan bảo bối của ngươi, người ngoài nói một câu ngươi cũng giống như con mèo mèo bị giẫm đuôi, hiện tại hắn sắp mất mạng, cho dù ngươi bấm tay tính toán sau này tám phần là hắn muốn khi sư diệt tổ, ngươi liền nhìn hắn đi chết sao?"
"... Hắn dám."
Tô Diệp Tử lẩm bẩm một câu.
"Ừ, hắn không dám." Thiền Quyên trưởng lão chống đầu liếc mắt nhìn Tô Diệp Tử, "Đồ đệ ngoan Vân Khởi kia cuả ngươi chính là một sự tham chiếu của Nhị Thập Tứ Hiếu, nhìn ôn ôn nhuận nhuận không nóng nảy không yếu chân, chỉ một sư phụ như ngươi trái lại có thêm một đường hoả tuyến, một điểm liền nổ —— Xem tư thế giao đấu cùng Đỗ Thủy Thanh đó, một tiểu hài tử ngoại tông, có điều chính là bị bức ép cá cược cùng ngươi, còn không phải nằm ở thế chủ động, suýt chút nữa bị đồ đệ Thập nhị tứ hiếu của ngươi đâm thành chín kiếm mười tám động..."
Tô Diệp Tử lần này hiếm khi không chê chán Thiền Quyên trưởng lão lải nhải, trái lại còn nghe theo lời của đối phương, đáy mắt tối tăm tan hết, một chúy ý cười nổi lên: "Hâm mộ không? Hâm mộ cũng không phải của ngươi."
"..." Thiền Quyên trưởng lão lẫm lẫm liệt liệt liếc hắn một cái.
Lần này bên trong Truyền Tống điện an tĩnh rất lâu, có người làm như vô ý mở miệng.
"Tuy nói là đồ đệ độc đinh của Hàn Quỳnh phong ngươi, nhưng cũng không nghĩ tới ngươi lại để bụng như thế a... Hôm qua ngôn từ ngụy trang nghĩa chính sắc mặt che chở con cái của ngươi, ta cùng đám Thiên Đấu sư đệ đều kinh ngạc lắm."
"... Từ lần đầu tiên gặp Vân Khởi, đã cảm thấy thân cận." Người tiếp lời không tiếng động thở dài.
"Vậy cũng không phải thân cận mấy ngày?"
"Lần đầu tiên gặp... Ta đã nói với ngươi rồi."
"... Không phải, ngươi thật sự cảm thấy hắn giống người kia? —— Không thể được không, nếu thật sự là hậu bối của người kia, tông chủ đã không mặc kệ không hỏi đối với hắn như thế, dù sao tông chủ mới xem như là đệ tử của người kia a. —— Còn ngươi, cho dù người kia còn sống, cũng không nhất định sẽ biết đến sự tồn tại của ngươi mà."
"Ngươi nói đúng, nhưng ta cảm thấy hắn thân thiết, khả năng đây chính là cơ duyên của ta cùng Vân Khởi đi... Vì lẽ đó mặc kệ vì cơ duyên này hay là vì người kia, ta đều sẽ cứu hắn."
"Vậy sao ngươi còn chờ thi đấu ngoại tông, khai sơn nạp đồ, việc này không phải xuất phát càng sớm càng tốt hay sao?"
"A... Ta thật ra lại muốn xuất phát từ rất sớm, chỉ tiếc, những thứ đáng chết bên dưới nội tông lại không an phận."
Không khí trong Truyền Tống điện đột nhiên cứng lại, rất lâu sau âm thanh nữ tử mới ngột ngạt khàn khàn vang lên: "Vực sâu vô tận lại muốn bạo động? Thân thể của ngươi ——"
"Ta là trưởng lão đốc sát mà." Giọng nam cười khẽ, mang theo chút lười biếng nhàn tản, nhưng trong ngữ điệu nhẹ nhàng kia lại mơ hồ tiết ra vài tia phong mang sát nhân, "Ta nói rồi, Đàn tông này từ trên xuống dưới, chỉ cần ta đạp lên, thì đều là địa bàn của ta... Cho dù là cặn bã của Thần giới, cũng phải thu móng vuốt về hết cho ta đi!"
"..."
Lần này bên trong Truyền Tống điện yên tĩnh lại, cực kỳ lâu sau đó, đều không có ai tiếp tục mở miệng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
- Chương 14: Nhiệm vụ cứu vớt đồ đệ ngoan thập nhị tứ hiếu