Chương 7: Tác Giả Bị Phản Diện Sưu Hồn.

Đã xác định, ma chủ trong quyển sách này nhắc tới liền chính là bản thân mình, kế tiếp, thái độ của Nhậm Ngã Tiếu liền nghiêm túc hơn rất nhiều.

Chỉ là, đợi khi đọc xong toàn bộ quyển sách này, Nhậm Ngã Tiếu liền đã không kiềm được lửa giận mà đem nó ném thẳng xuống đất, gầm lên :“Làm sao có thể!!?”

Trong [ Vô tận sát lục], cuối cùng, sau khi tu luyện đến Đế cảnh, nam chính liền đã một thân một mình leo lên Thí Thần Điện, khiêu chiến ma chủ.

Cả hai đánh nhau long trời lở đất, đánh hơn ba ngày ba đêm, cuối cùng, ma chủ kém hơn một bậc, bị nam chính bắt lấy sơ hở, tàn nhẫn gϊếŧ chết, thân thể đều bị oanh tạc thành sương máu, hồn phi phách tán.

Nam chính thành công hấp thụ tinh huyết của ma chủ, trong nhất thời liền tu vi tăng mạnh, cuối cùng đạp vào cảnh giới chí cao vô thượng, trở thành một đời ma đạo cự phách, dẫn dắt ma tộc đi lêи đỉиɦ cao, san bằng tiên môn trên thế gian.

“Cho nên, bổn đế chỉ là đá kê chân cho kẻ gọi là ‘nam chính’ này?” Nhậm Ngã Tiếu cười, giận quá hóa cười.

“Trong sách có nói, khi hắn tìm tới, bổn đế cũng đã thành công đột pháp tầng 13 của Đế Kinh, luyện thành vô thượng Ma thân. Nhưng dù như vậy, bổn đế vẫn cứ bị hắn gϊếŧ chết.”

Đại Thiên Ma Đế một đời hô phong hoán vũ, dùng sức một người chống đỡ cả thiên hạ, cuối cùng lại chỉ là may áo cưới cho người khác…

“Đúng là hoang đường.” Lẩm bẩm nói, Nhậm Ngã Tiếu cũng không rõ bản thân là thật sự nghĩ như vậy, hay là đang tự lừa mình dối người. Chỉ có điều, từng tia hàn mang trong mắt hắn, lại là thật :“Quyển sách này, tuyệt đối không thể lưu.”

Không chỉ bởi vì nó có ghi chép quá khứ không muốn người biết của hắn, mà còn bởi vì, ở đoạn cuối cùng còn có ghi rõ ràng, điểm sơ hở trên công pháp của hắn là ở đâu, nam chính đã bằng cách nào lợi dụng sơ hở đó gϊếŧ được hắn.

Đáy lòng vừa động, Nhậm Ngã Tiếu liền thi triển hỏa thuật, trong nháy mắt, một ngọn lửa liền đã từ trong tay hắn bay ra, đem quyển sách trên đất nuốt trọn.

Thế nhưng, cũng vào đúng lúc này, một bóng người đã đột ngột xông vào. Khi nhìn thấy thứ đang bị hỏa diễm bao trùm, liền đã tức giận kinh hô :“Ngươi đang làm gì vậy!!!”

Trở tay thi triển Định Thân Thuật trên người Triêu Nhiên, mặc kệ y ở bên cạnh vùng vẫy, Nhậm Ngã Tiếu chỉ lạnh lùng nhìn đoàn lửa đang thiêu đốt kia, cho đến khi quyển sách đều bị đốt thành tro tàn.

“Thứ này, ngươi từ đâu mà có?”

Tùy tiện ngồi xuống ghế gỗ trước mặt Triêu Nhiên, thời khắc này, khí chất trên người Nhậm Ngã Tiếu cũng đã hoàn toàn thay đổi, cường thế, bá đạo, một chiếc ghế gỗ cũng đều bị hắn ngồi ra cảm giác của vương tọa.

Nghe thấy câu hỏi của Nhậm Ngã Tiếu, nộ hỏa vừa tắt, đáy lòng Triêu Nhiên liền đã không khỏi lộp bộp :“Ta…”

“Ta đề nghị ngươi, nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói. Ta có hàng trăm hàng ngàn cách khiến ngươi nói ra sự thật. Nhưng ta nghĩ, ngươi sẽ không muốn tự mình trải nghiệm chúng đâu.” Nhậm Ngã Tiếu nói rất chậm rãi, nhưng ý tứ uy hϊếp bên trong lại vô cùng rõ ràng.

Quan trọng nhất, hắn lại cho người ta cảm giác, hắn sẽ nói được làm được.

Kỳ thực, trước khi đọc quyển sách này, Nhậm Ngã Tiếu đối với Triêu Nhiên cũng không có cảm xúc gì quá nhiều.

Dù sao, ngươi sẽ quan tâm một con kiến ở dưới chân mình sao? Bởi vì mặc kệ nó nhảy nhót tung tăng thế nào, sống hay chết, cũng chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi.

Thế nhưng, nếu hiện tại, con kiến này có thể ảnh hưởng tới sinh mệnh của ngươi, như vậy, mọi chuyện sẽ chuyển hướng sang một góc độ khác…

Bị ánh mắt lãnh ngạo, như có thể nhìn thấu bản chất của vạn vật kia nhìn chăm chú, Triêu Nhiên liền không khỏi trầm mặc, một lúc sau, mới lựa chọn đáp :“Quyển sách đó, là ta viết.”

Triêu Nhiên biết rõ, đối phương cũng không hề lừa gạt chính mình.

Ở trong thế giới huyền huyễn này, thứ có thể xác định một người đang nói thật hay nói dối, tuy rằng không nhiều, nhưng chắc chắn cũng không phải là không có.

Quan trọng nhất là, y không cảm thấy chính mình có thể chịu đựng được cực hình, sống chết không hé răng. Mà nếu đã vậy, cần gì phải tự chuốc khổ vào người chứ?

Thế nhưng, làm Triêu Nhiên tức giận muốn thổ huyết chính là, nói-thật-lại-không-có-người-tin!

“Đừng giở trò với ta. Ta không có đủ kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm đâu.”

“Cmn, ngươi bị thần kinh à? Quyển sách này là do ta viết, ta nói thật ngươi lại không tin!” Sống hai đời, hôm nay lại chịu đựng uất ức như thế này, tính tình của Triêu Nhiên trong nháy mắt liền bạo tạc.

Không phải chỉ là tu sĩ hay sao? Có gì hơn người?

Khụ…được rồi, có thể trở thành tu tiên giả, quả thật là đã hơn người.

Nhìn xem ánh mắt hàm chứa nộ hỏa của Triêu Nhiên, thoạt nhìn cũng không giống như là đang giả vờ, Nhậm Ngã Tiếu cũng không khỏi nhíu mày. Nhưng rất nhanh, hắn liền đã thản nhiên lên.

Không phải chỉ là không phân biệt được thật giả sao? Tự mình kiểm chứng là biết.

Không chần chừ nữa, Nhậm Ngã Tiếu liền phất tay. Ngay tức khắc, tiếng hô hào của Triêu Nhiên liền đã im bặt mà dừng, bản thân y cũng đã lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Người không vì mình, trời tru đất diệt, ngươi cũng đừng trách ta…” Nhẹ cảm khái một câu, Nhậm Ngã Tiếu liền nhấc tay, chậm rãi đem thần thức xâm nhập vào trong não hải của Triêu Nhiên.

Hắn muốn áp dụng Sưu Hồn Thuật với y, một khi thành công, y liền sẽ biến thành một kẻ ngốc.

Chỉ là, theo thần thức xâm nhập vào não hải của Triêu Nhiên càng lâu, Nhậm Ngã Tiếu liền càng phát giác không thích hợp.

Bởi vì, hắn cư nhiên lại không nhìn thấy gì cả!

Trước mắt là một mảnh đen kịt, đừng nói là ký ức, ngay cả suy nghĩ của y cũng đều giống như chưa từng tồn tại qua. Chẳng khác gì một cái hố đen, bị người dùng thần thông che đậy.

Chỉ là, quan sát một lúc, ngay khi Nhậm Ngã Tiếu chuẩn bị đem thần thức thu hồi, thì bỗng dưng, hắn lại nhìn thấy được, trong thần hồn của y tựa hồ có một vết nứt mông lung đang ẩn ở phía sau bóng tối.

Không chút do dự, Nhậm Ngã Tiếu liền đem thần thức thăm dò vào trong vết nứt đó. Đối với sự cường đại của thần hồn bản thân, hắn cũng vô cùng tin tưởng, trong thiên hạ này, sẽ không có mấy người có thể sánh bằng.

Thế nhưng, sự tự tin của Nhậm Ngã Tiếu rất nhanh liền đã phải trả giá đắt. Bởi vì giây phút thần thức tiến vào trong khe nứt kia, hắn liền chỉ cảm thấy một cỗ đau nhói từ thần hồn truyền tới.

Phảng phất là xem trộm thiên cơ, thần thức của hắn trong nháy mắt liền đã bị cường thế xoắn nát, nếu không phải hắn kịp thời cắt đứt phần thần thức đó, thì e rằng ngay cả hồn phách của hắn cũng sẽ không thể may mắn trốn khỏi.

Thần hồn tổn hại, Nhậm Ngã Tiếu liền ‘bá’ một tiếng, mở mắt ra, sắc mặt vốn đã tái nhợt, trong nháy mắt liền càng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Một ngụm tiên huyết cũng không khống chế được nữa, trực tiếp phun ra ngoài.

Sưu hồn một phàm nhân, hắn không chỉ không thành công, mà còn chịu phải phản phệ!

**Hả hê - ING. Ai đó sắp sửa bị vả mặt theo đúng nghĩa đen luôn. ◐.̃◐