Chương 51: Y Phục Của Tác Giả Bị Xé Nát.

Không biết hiện tại Phó Tử Tranh nghĩ gì, ánh mắt Triêu Nhiên vẫn còn đang phiêu hốt giữa không trung. Cho đến khi hắn đều đã lau xong, đang chuẩn bị vắt khăn…

Lúc này, y mới giống như là phát hiện ra điều gì mới lạ, đột ngột làm ra một hành động mà Phó Tử Tranh căn bản không thể tưởng tượng được. Đó chính là vươn tay…sờ vào trên đũng quần của hắn!

“!!!”

Chỗ trọng yếu bị người tập kích, Phó Tử Tranh suýt chút liền đã theo phản xạ vỗ ra một chưởng. Nhưng chợt phản ứng lại người đang động thủ là ai, trong giây phút nguy cấp, hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép thu tay lại.

Mà kết quả của việc này chính là, bàn tay tinh xảo kia đã chuẩn xác rơi vào trên hạ bộ của hắn. Kèm theo đó, chính là một giọng nói tràn đầy ngây thơ :“Y nhi, sao chỗ này của ngươi lại cứng như vậy nha?”

“Vừa to lại còn vừa nóng nữa.”

Không chỉ dừng lại ở việc bình phẩm, Triêu Nhiên còn dùng tay nhỏ sờ soạng nó một chút, lực đạo tuy không lớn, chỉ mềm nhẹ như bông, nhưng vẫn mang đến kí©h thí©ɧ vô cùng to lớn đối với Phó Tử Tranh.

“Ách…” Trong cổ họng vang lên một tiếng hừ nhẹ, cảm nhận đôi tay mềm mại đang cách vải vóc, sờ mó lung tung kia, Phó Tử Tranh liền không khỏi vội vã ngăn cản :“Sư phụ, mau bỏ tay ra…chỗ đó của nam nhân…không thể sờ loạn.”

Thời khắc này, hắn chỉ có cảm giác toàn bộ khí huyết trong cơ thể phảng phất đều đang dồn hết vào bụng dưới, không ngừng kêu gào muốn được giải toả, nếu không sẽ phải nổ tung.

Từng giọt mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trán. Bởi vì hiện tại, biết rõ thân thể của chính mình đã không thể chịu được một chút khıêυ khí©h gì nữa, dù chỉ là nhỏ nhất, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể lựa chọn vô chiêu thắng hữu chiêu.

Chỉ có điều, không giống với mong muốn của hắn, người đối diện từ đầu tới cuối vẫn không hề biết, vì hành vi vô tâm này, chính mình sẽ phải tiếp nhận hậu quả gì…

“Tại sao lại không thể sờ? Ta và Y nhi đều là nam nhân nha.”

“Thứ ngươi có, ta cũng có, chỉ là không lớn bằng ngươi mà thôi.” Không phục nói, dưới ánh mắt phóng đại của Phó Tử Tranh, Triêu Nhiên liền đột ngột ngồi thẳng dậy, bắt lấy tay phải của hắn, đem bàn tay của hắn đặt vào trên hạ khố của mình.

“Nếu không tin, ngươi sờ thử đi. Chúng ta sờ qua sờ lại, xem như huề.”

Lần đầu tiên quang minh chính đại chạm vào thân thể y, Phó Tử Tranh chỉ có cảm giác bàn tay như bị điện giật. Nhất là khi phát hiện, thể nhiệt của y cũng giống với gương mặt ửng đỏ đó, nóng bỏng như lửa thiêu.

Sợi dây lý trí cuối cùng, trong tích tắc liền đứt gãy. Rốt cuộc, không nhịn được nữa, ánh mắt Phó Tử Tranh liền tối sầm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, ghé vào bên tai Triêu Nhiên thủ thỉ :“Sư phụ, đây là ngài tự chuốc lấy, cũng đừng trách ta…”

Dứt lời, tựa như đã hạ quyết tâm, nên không cho Triêu Nhiên thời gian phản ứng, Phó Tử Tranh liền đã trực tiếp dùng sức, đem y áp xuống, mà bản thân cũng nhân cơ hội đó tiến thêm một bước, quỳ gối vào trên giường.

Thân thể bị cưỡng ép nhấn xuống, Triêu Nhiên cũng không hề phản kháng, không biết là vì bị dọa ngốc, hay là do tửu khí đang tác quái. Chỉ có bàn tay đang đè chặt bả vai mình của người phía trên là khiến y có chút khó chịu mà nhíu mày.

Chậm rãi tiến đến bên người Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền từ trên cao nhìn xuống y. Ánh mắt lộ ra giữa tầng tầng băng vải, liền là dục hỏa không chút che giấu.

Nhìn xem vạt áo chướng mắt đang che đậy cảnh xuân mà chính mình mong muốn, Phó Tử Tranh liền không chút báo trước, đột ngột vận lực, đem trung y của y đều xé nát thành hai mảnh, loang lổ vết rách.

Vải trắng miễn cưỡng bấu víu, che hờ đi từng mảng da thịt, nhưng lại nhiều ra một cỗ phong tình, dụ người phạm tội.

Có lẽ là giật mình vì hành vi xé rách y phục của Phó Tử Tranh, nên dù đã say, Triêu Nhiên vẫn theo bản năng phát ra một tiếng chất vấn :“Y nhi, ngươi tại sao lại xé áo của ta?”

Chỉ có điều, xem nhẹ lời y nói, thời khắc này, Phó Tử Tranh đã sớm bị khung cảnh mê người trước mặt làm điên đảo thần hồn. Tựa như hùng sư tra xét lãnh địa, không ngừng rà soát từng tấc một trên cơ thể y.

Bắt đầu từ xương quai xanh, cho đến phần ngực đầy đặn, hữu lực, với hai điểm đỏ đáng yêu đang nhô lên, tựa như một đóa hoa chờ người đến hái. Cuối cùng mới là vùng bụng bằng phẳng, mượt mà, có một chút cơ bắp ẩn hiện kia…

Hạ thể lại càng bành trướng thêm một vòng, có chút nóng lòng, Phó Tử Tranh liền đi thẳng vào việc chính, bắt đầu cởi bỏ quần dài của Triêu Nhiên.

Thậm chí, bởi vì cảm thấy lột trần như vậy quá phiền toái, hắn liền không chút do dự, lần nữa vận dụng linh lực chấn nát y phục của y.

Ngay tức khắc, đập vào mắt hắn không ngoài gì khác, mà liền chính là đôi chân dài mảnh khảnh, nhưng lại rắn chắc, lưu sướиɠ của Triêu Nhiên.

Chợt nhớ tới bình phẩm của Triêu Nhiên về hai chân của mình, đáy lòng chợt động, Phó Tử Tranh liền nhẹ nhàng giữ lấy cổ chân có thể bị nhẹ nhõm nắm trọn trong lòng bàn tay của y!

Không ngoài dự liệu, hai chân của y rất nhanh liền đã bị cưỡng bách tách ra, tạo thành hình chữ M. Mà đầu gối của Phó Tử Tranh cũng đã nhân cơ hội đó, nhanh chóng chen vào trong, khiến y nhất thời không thể khép chân lại được.

**Thịt vụn đã được bày lên nha cả nhà.

**Bởi vì hôm qua ta buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở gõ chữ, nên chỗ nào sai chính tả hay gì đó, mọi người nhớ nhắc nhở ta nhé!