Sau khi cất lời, phát hiện Triêu Nhiên đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ, Phó Tử Tranh liền không khỏi ngưng thần. Song, khi nhìn thấy y thời khắc này đang tròn xoe mắt nhìn chính mình, lại bẹp bẹp miệng nhỏ, hắn rốt cuộc mới biết được chính mình đã lỡ lời.
“Ngươi quát ta đấy à?!!”
“…”
“Sư phụ, ta không có.” Không có cách nào khác, nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Triêu Nhiên, tâm của Phó Tử Tranh liền đã giống như nhũn ra, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Chỉ có điều, thời khắc này, Triêu Nhiên rõ ràng là không tin tưởng lời Phó Tử Tranh nói, mà chỉ nghiêm nghị lặp lại :“Ngươi rõ ràng là đang hung ta.”
“Không phải, sư phụ, ta làm sao có thể hung ngài chứ? Ta chỉ là thấy sắc trời không còn sớm, nên muốn nhắc ngài đi ngủ thôi. Ta là đang quan tâm ngài mà.”
“Thật sao?” Dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhưng có lẽ vì gương mặt của hắn bị băng vải che khuất, không thể nhìn thấy được biểu cảm, nên vài giây trôi qua, Triêu Nhiên cũng không khỏi bỏ cuộc :“Nhưng mà trước khi ngủ phải thay y phục.”
“Thay y phục sao?” Nhìn Triêu Nhiên, đáy lòng chợt động, Phó Tử Tranh liền thấp giọng dò hỏi :“Nhưng ngài say như vậy, làm sao thay y phục được?”
“Ngươi thay cho ta nha.” Dùng giọng điệu thản nhiên nói, Triêu Nhiên tựa hồ cũng không phát hiện chuyện chính mình vừa nói là có bao nhiêu không hợp thói thường.
Mặc dù vô cùng cam nguyện, nhưng lo lắng sáng hôm sau y tỉnh lại lại hối hận, đi tìm mình tính sổ, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể khó xử từ chối :“Cái này…không hợp lễ nghĩa.”
“Cho nên, tóm lại chính là, ngươi không muốn giúp ta?” Hơi mím môi, chân mày cũng cau chặt lại, Triêu Nhiên liền bày ra vẻ mặt : bảo bảo không vui, bảo bảo vô cùng tức giận.
Đối diện với bộ dạng này của y, tất cả lời chối từ của Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ biến thành đáp ứng :“Được rồi, ta giúp ngài thay y phục là được chứ gì. Ngài ở đây đợi ta, ta đi đun một ít nước nóng lau tay chân cho ngài.”
“Ừm, ừm…” Gật đầu, ứng thanh mấy tiếng liền, Triêu Nhiên lúc này liền tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho ra đánh giá đối với Phó Tử Tranh :“Y nhi, ngươi thật tốt.”
“Nhớ kỹ lời ta nói, không được đi lung tung, cứ ngồi yên đó chờ ta.” Vốn đã xoay lưng bước đi, nhưng vẫn cảm thấy chưa an tâm, Phó Tử Tranh liền không khỏi quay đầu, nghiêm mặt dặn dò một lần nữa.
Mà đáp lại hắn, liền là một cái gật đầu thật mạnh của Triêu Nhiên.
Thế nhưng, Phó Tử Tranh lại nào ngờ được, bản thân chân trước chỉ vừa mới bước ra, thì chân sau, Triêu Nhiên cũng đã đột ngột hô to một tiếng, âm thanh ngân vang, không ngừng vang vọng trong bóng đêm.
“Y NHI, TA YÊU NGƯƠI!!!”
“YÊU NGƯƠI!!!”
Dưới chân lảo đảo một chút, không nói một lời khép mạnh cửa lại, bước chân của Phó Tử Tranh liền có chút giống như là đang chạy trối chết.
Quả nhiên, trẻ con cùng người say đều giống nhau, nghĩ gì liền nói đó, căn bản là không biết được, lời nói của chính mình sẽ khiến người ta suy nghĩ miên man như thế nào.
Nghe là được, ngàn vạn không thể tin!
Bởi vì lo lắng Triêu Nhiên lại gây chuyện, nên quá trình đun nước của Phó Tử Tranh có thể nói là rất cấp tốc, trực tiếp vận dụng linh phù để gia tốc thời gian.
Cho nên, rất nhanh, hắn liền đã quay trở lại. Nhưng không ngờ rằng, lại vô tình phát hiện, tư thế hiện tại của Triêu Nhiên, cư nhiên lại giống như đúc lúc trước khi hắn rời đi. Có thể nói là không xê dịch chút nào.
Chẳng lẽ…
“Đừng nói với ta, ngài nghe lời ta, từ nãy tới giờ vẫn ngồi im, không dám nhúc nhích?” Đem thau nước trong tay đặt xuống, mặc dù đã đoán ra được, nhưng nhìn thấy Triêu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, l*иg ngực Phó Tử Tranh vẫn không khỏi nghẹn một hơi.
“Thật xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn. Ngài không cần ngồi yên nữa, mau thả lỏng đi.” Rốt cuộc, chỉ có thể ôn thanh nói ra một câu như vậy, Phó Tử Tranh liền bắt đầu vắt khăn.
Được Phó Tử Tranh cho phép, lúc này, cơ thể cứng đờ như tượng gỗ của Triêu Nhiên mới chậm rãi thả lỏng. Ngay sau đó, còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay y liền đã đột ngột bị người thuận tay giữ lấy.
“Ở yên đó, đừng loạn động.”
Nắm lấy cổ tay Triêu Nhiên, thời khắc này, Phó Tử Tranh liền vô cùng chuyên chú dùng khăn ấm lau tay cho y. Ánh mắt sáng trong, không chút tạp niệm.
Sau khi lau xong hai cánh tay, lúc này, Phó Tử Tranh mới vươn tay về phía đai lưng của Triêu Nhiên, chuẩn bị cởϊ áσ ngoài ra cho y.
Thế nhưng, Phó Tử Tranh tựa hồ đã quá xem trọng khả năng tự cầm giữ của mình, cũng như xem nhẹ mị lực của Triêu Nhiên rồi.
Bởi vì dù cho ở trong lòng tự thôi miên như thế nào, nhưng sự thật chính là, người trước mặt hắn, vốn dĩ liền không phải là một tiểu hài tử.
Giây phút nắm lấy nút thắt mỏng manh kia, chậm rãi kéo ra, khiến hai bên vạt áo của y từ từ buông lỏng, dù đã cố để chính mình nghiêm túc nhất có thể, nhưng Phó Tử Tranh vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Đặc biệt là theo lớp áo ngoài của y bị chính mình tự tay lột trần, loại cảm giác kỳ dị này, trong nháy mắt liền càng phóng đại lên vô số lần.
Hô hấp có chút dồn dập, cho đến khi ngón tay chạm vào sợi dây cuối cùng níu kéo trung y của y, Phó Tử Tranh mới chợt có chút chần chừ, không dám hạ thủ nữa.
Mà ở đối diện, người nào đó từ đầu tới cuối cũng không hề biết, chính mình hiện giờ đã chẳng khác gì một con cừu nhỏ nằm yên trước miệng sói. Sinh hay tử, toàn bộ đều nằm trong một ý niệm của đối phương.
“Y nhi, mau lau mặt…” Ngửa cổ lên, hai má có chút ửng hồng, ánh mắt Triêu Nhiên cũng đã càng thêm mông lung.
Quan trọng nhất là, bởi vì trên người chỉ còn lại một lớp trung y rộng thùng thình, lại thêm động tác này của y, vạt áo trên vai y trong nháy mắt liền đã có hơi trượt xuống, đem xương quai xanh tinh xảo, cùng chiếc cổ thon gầy với yết hầu gợi cảm mười phần kia đều hoàn toàn phơi bày ra.
Cầm lấy khăn ấm, ánh mắt dán chặt vào trên cảnh xuân trước mặt, Phó Tử Tranh liền bắt đầu lau chùi cổ cùng sườn mặt cho Triêu Nhiên. Chỉ có hầu kết đang lăn lộn là bán đứng đi cảm xúc đã đứng bên bờ vực mất khống chế của hắn.
Phó Tử Tranh hiện tại chỉ có cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân e rằng sớm muộn cũng sẽ biến thành Liễu Hạ Huệ…
**Tưởng tượng Nhiên Nhiên hô to :“Yǐ er, wǒ ài nǐ! Ài nǐ!!!” Ta liền bị chìm trong một biển cẩu lương.