Chương 45: Bạch Liên Hoa Và Người Qua Đường.

Mặc dù đã sớm biết, nhưng từ trong miệng Triêu Nhiên nghe được tên của nam chính, Nhậm Ngã Tiếu vẫn vô cùng vui vẻ, cũng như thức thời không hỏi sâu vào, tránh làm y khó xử.

Bởi vì, y chịu chủ động bảo hắn cảnh giác với nam chính, như vậy, chẳng phải đã nói rõ, y cũng có tình cảm với hắn sao?

Nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt Nhậm Ngã Tiếu, Triêu Nhiên cũng liền thò tay vào trong giỏ tre mà mình đang xách, nhanh chóng lấy ra cho hắn hai cái bánh bao :“Ta mang bánh bao đến cho ngươi đây.”

“Ban đầu vốn là muốn để ngươi ăn nhân lúc còn nóng, ai ngờ rằng lại bị lão chấp sự đó dây dưa, hiện tại, bánh đều lạnh cả rồi, một lát ngươi mang đi hâm lại đi.”

“Không sao, ta không ngại.” Như sợ Triêu Nhiên không tin, Nhậm Ngã Tiếu liền không chút do dự đem bánh bao kề đến bên môi, há miệng cắn một cái.

Mùi vị vẫn như vậy, giống với người làm ra nó, thơm ngát, ngon miệng, khiến người không có cách nào tự kiềm chế được…

Lệnh bài đã đưa, bánh cũng ăn xong, ngay cả tiền đền bù đều đòi không sai biệt lắm, Triêu Nhiên lúc này mới nhớ tới đồ đệ đang ở nhà của mình.

“Đúng rồi, Nhậm Phiêu, để đến được đây, ta đã phải đi qua gần mười tòa truyền tống trận, hao phí rất nhiều linh thạch. Mà số linh thạch đó, ta đều là mượn từ chỗ của Y nhi, ngươi xem, có phải nên thanh toán, trả lại cho hắn không?”

Nhớ tới Phó Tử Tranh, trong lòng Nhậm Ngã Tiếu liền nghẹn một hơi. Nhưng trở ngại ở trước mặt Triêu Nhiên, hắn cũng chỉ có thể rộng lượng nói :“Đương nhiên rồi, đồ đệ của ngươi, đó cũng là đồ đệ của ta.”

“Thậm chí, nếu ngươi mong muốn, ta có thể mua cho hắn một căn nhà mới, để hắn dọn ra ở riêng. Dù sao, hắn sớm muộn gì cũng phải cưới vợ sinh con, ngươi cùng hắn ở chung với nhau, rất không tiện.”

Vì sự cơ trí này của mình cho điểm tuyệt đối, Nhậm Ngã Tiếu chỉ thầm mong Triêu Nhiên có thể gật đầu đồng ý, để bản thân đêm tên quái nhân kia đuổi ra khỏi cuộc đời của y.

Nhưng khiến Nhậm Ngã Tiếu phải nuối tiếc chính là, sau giây lát suy tư, Triêu Nhiên liền đã bình thản hồi đáp :“Chuyện đó để sau này hãy nói đi, Y nhi năm nay mới 18 tuổi thôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

Ở hiện đại, nam hài tử cũng phải 20 tuổi mới có thể kết hôn.

“Được rồi, ngươi mau sai người mang vàng và linh thạch cho ta đi, sắc trời không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi…”

Mặc dù biết Triêu Nhiên sẽ không ở lại, nhưng Nhậm Ngã Tiếu vẫn như cũ có điểm không nỡ. Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình…

Không sao, đợi ngày hắn gϊếŧ chết nam chính, lại xóa sổ hết mọi nguy hiểm tiềm tàng rồi. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể quang minh chính đại cưới y vào cửa lớn Thí Thần Điện, ngày ngày đều ở bên cạnh y, không rời không bỏ.

“Ta tiễn ngươi.” Lo sợ dọc đường lại xảy ra chuyện, khiến bản thân bại lộ, Nhậm Ngã Tiếu liền quyết định để bản thân tự mình ra trận, đề phòng vạn nhất.

Chỉ có điều, làm Nhậm Ngã Tiếu không ngờ được chính là, dù Triêu Nhiên đã đồng ý cho hắn tiễn về, nhưng phiền phức vẫn như cũ tự mình tìm tới tận cửa…

“Nếu ta nhớ không lầm, ban nãy khi ta tiến vào, nơi đây vẫn vô cùng náo nhiệt kia mà. Vì sao hiện tại lại vắng lặng không một bóng người vậy chứ?”

Một bên kinh thán trước sự hùng vĩ của kiến trúc và phong cảnh nhìn thấy hai bên đường, một bên, Triêu Nhiên lại không khỏi nghi hoặc vấn đạo.

Biết rõ chuyện này là do Giả Nghĩa tự mình chủ trương, vừa gặm bánh bao, Nhậm Ngã Tiếu liền vừa bình tĩnh trả lời :“Ta cũng không rõ nữa, có lẽ là quay về tịnh thất tu luyện hay đi diễn võ trường cả rồi đi…”

“Ngươi cũng biết đó, cuộc sống thường ngày của tu sĩ đều là nhàm chán như vậy.”

Có chút tán đồng thuyết pháp của Nhậm Ngã Tiếu. Nhưng đợi khi định thần, nhìn thẳng vào đoạn đường phía trước, Triêu Nhiên lại không khỏi thất thần trong giây lát.

Tuyệt sắc giai nhân…

Giây phút nhìn thấy thân ảnh hồng y diễm lệ, như yêu như ma đang chậm rãi đi về phía này, trong đầu Triêu Nhiên cũng chỉ còn sót lại bốn chữ như vậy.

Tim bất giác đập rộn, nhìn thẳng không chớp mắt. Mãi cho đến khi đối phương đã đi đến trước mặt mình, cất giọng đối thoại, thanh âm vang lên lại vô cùng có từ tính, rõ ràng là giọng nói của một nam nhân, Triêu Nhiên rốt cuộc mới hồi thần.

Nhưng ngay sau đó, toàn thân trên dưới của y liền đã không khỏi cứng đờ. Có cảm giác, trong lòng tựa hồ có thứ gì đó vừa mới tan vỡ…

Ban đầu, y đã tưởng rằng, trước mắt mình liền là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa, nhưng ai ngờ được, đối phương cuối cùng lại biến thành một nam nhân đẹp phi giới tính kia chứ?

Mà y, căn bản lại không thích nam nhân.

Loại cảm giác ngũ vị tạp trần này, đại khái chính là, mối tình đầu còn chưa kịp chớm nở, cũng liền đã bị tàn nhẫn bóp chết từ trong trứng nước.

Im lặng hướng Nhậm Ngã Tiếu hành lễ, lúc này, Bạch Niên Họa mới cúi đầu, chủ động lĩnh tội. Tư thái hạ xuống vô cùng thấp, khiến người khó lòng trách mắng được :“Van xin ngài hãy phạt nặng Niên Niên.”

“Ban nãy, bởi vì nhìn thấy thần sắc trên mặt ngài cùng hộ pháp đại nhân đều đột ngột trở nên ngưng trọng, bộ pháp khi rời đi cũng quá mức gấp ráp. Lo sợ trong môn phái xảy ra đại sự, Niên Niên đã tự ý làm chủ, đuổi theo ra ngoài, vi phạm mệnh lệnh của hộ pháp.”

“…”

Mi mày có hơi cau lại, đem mảnh bánh bao cuối cùng nuốt vào, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Niên Họa, Nhậm Ngã Tiếu cũng chỉ có thể lựa chọn không truy cứu việc làm trái lệnh của hắn.

“Được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi, ngươi cũng là vì lo lắng cho an nguy của môn phái, ta sẽ không trách tội ngươi.”

“Đa tạ đại nhân.” Cảm kích nói, lúc này, Bạch Niên Họa rốt cuộc mới đứng thẳng lưng. Dư quang cũng chậm rãi rơi vào trên người Triêu Nhiên :“Không biết vị này là…”

“Ta là bằng hữu của hắn, chỉ là một phàm nhân vô cùng bình thường mà thôi. Ngươi có thể gọi ta là Nhiên.” Mặc dù chào hỏi theo đúng phép lịch sự, nhưng Triêu Nhiên vẫn là lựa chọn che giấu tên của mình.

Dù sao, ở thế giới hắc ám này, câu nói hay nhất liền là : biết người biết mặt không biết lòng.

Có một bộ túi da hoàn hảo, cũng không có nghĩa là nhân cách sẽ không khiếm khuyết. Nói không chừng chính là biếи ŧɦái ẩn tàng.

“Bằng hữu?” Ngữ khí hơi nâng lên một bậc, Bạch Niên Họa rất nhanh liền đã cười khẽ, nói :“Nếu ngài đã là bằng hữu của đại nhân nhà ta, như vậy, xem như cũng là bằng hữu của ta rồi, không cần khiêm tốn như vậy đâu.”

“Ta họ Bạch, tên là Niên Họa.”

Bạch Niên Họa nói năng phóng khoáng, lời lẽ trôi chảy, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, rất dễ dàng liền khiến người đối diện dâng lên hảo cảm.

Thế nhưng, thời khắc này, một tiếng xùy cười cũng đã bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí mỹ hảo này :“Phụt…Bạch…Liên Hoa?”

Triêu Nhiên xin thề, chính mình là một người rất có giáo dưỡng, còn đi qua tầng tầng lớp lớp huấn luyện, bình thường dù cho gặp chuyện buồn cười như thế nào đi nữa, cũng sẽ không bao giờ cười, trừ phi là nhịn không được…

“Khụ…thật xin lỗi Liên Hoa huynh, ta thất lễ rồi.”

“…”

Ở đối diện, dù đã được xin lỗi, nhưng sắc mặt Bạch Niên Họa vẫn vô cùng khó coi. Cố gắng giữ vững trấn định, hắn mới từ trong cổ họng nghẹn ra một câu :“Tên của ta không phải Liên Hoa, mà là Niên Họa, Niên Họa trong thiên niên như họa.”

( 白蓮花 : bạch liên hoa (Bái liánhuā)

白年画 : bạch niên họa ( Bái niánhuà )- phát âm gần giống nhau.)

**Ma đế : mặc dù chả hiểu gì hết nhưng ta cũng bỗng dưng có chút muốn cười…