Chương 42: Tác Giả Bị Người Xem Thành Lừa Đảo.

Chỉ là, không thể không thừa nhận, Bạch Niên Họa ấn huyệt thật sự là rất tốt, từ lực đạo đến tốc độ đều hoàn toàn vừa đủ, khiến Nhậm Ngã Tiếu không khỏi lên tiếng tán thưởng :“Kỹ thuật không tệ, về sau nếu không có chuyện gì làm liền đến đây ấn huyệt cho bổn đế đi.”

Khóe miệng có chút cong cong, biết rõ chính mình đã thành công bước ra bước đầu tiên, Bạch Niên Họa cũng không khỏi dâng lên một chút cảm giác ưu việt. Song, ngoài miệng thì vẫn ra vẻ khiêm nhượng đáp.

“Nếu đế chủ thích, Niên Niên mỗi ngày đều sẽ đến đây hầu hạ đế chủ.”

Bàn tay chậm rãi di dời, Bạch Niên Họa liền bắt đầu xoa bóp bả vai cho Nhậm Ngã Tiếu. Chỉ là, theo thời gian trôi qua, động tác của hắn liền đã ngày càng trở nên biến vị, mang theo ám muội.

Mi tâm khẽ nhíu, nhưng Nhậm Ngã Tiếu cũng không hề nói gì, tùy ý để đôi tay tựa như rắn nước kia chậm rãi duỗi về phía trước, luồn vào trong vạt áo của mình.

Ở phía sau, mắt thấy nhiệm vụ sắp thành công, động tác của Bạch Niên Họa lập tức liền nhiều ra mấy phần gấp rút.

Thế nhưng, căn bản không để hắn đắc thủ. Lúc này, đại môn của chủ điện liền đã không chút báo trước, bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào, vang lên một tiếng vang trầm trọng.

“Đế chủ, việc lớn không tốt!!!”

Trong nháy mắt đó, Bạch Niên Họa thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, thì cổ tay hắn cũng liền đã bị người kéo mạnh một cái, lại hất ra sau.

Sức lực của đối phương lớn đến mức một Chuẩn Thánh như Bạch Niên Họa đều không thể phản kháng mảy may, liền đã bị không chút lưu tình đẩy sang một bên, suýt chút liền ngã ngồi xuống đất.

Nhìn chòng chọc vào thân ảnh mặc áo bào đen, đang hốt hoảng lôi kéo Nhậm Ngã Tiếu rời đi kia, bàn tay của Bạch Niên Họa liền không khỏi siết chặt, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Con mồi đưa đến miệng rồi lại bị kẻ khác cướp mất, hỏi ai có thể nhịn được kia chứ?

Nếu không phải trở ngại đối phương là thân tín của Nhậm Ngã Tiếu, lại có tu vi Chí Tôn cảnh, Bạch Niên Họa đã sớm một cái tát quăng tới, đem hắn chụp chết.

Không riêng gì Bạch Niên Họa, thời khắc này, bị Giả Nghĩa từ trên bảo tọa lôi dậy, trên đỉnh đầu Nhậm Ngã Tiếu cũng đã xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Chỉ là, phản ứng lại rất nhanh, hắn liền vận chuyển linh lực, ngạnh sinh sinh đem Giả Nghĩa giữ lại. Bởi vì bị làm phiền, nên sắc mặt của hắn cũng không khỏi có chút khó nhìn :“Ngươi thân là tả hộ pháp của Thí Thần Điện, làm việc phải lấy ổn trọng làm đầu.”

“Hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì?”

“Không…không phải, đế chủ, thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, ngài…ngài phải nhanh lên một chút, nếu không thì không còn kịp nữa…”

Mồ hôi đầy đầu, không muốn phí thời gian giải thích, Giả Nghĩa liền tiếp tục lôi kéo cánh tay của Nhậm Ngã Tiếu. Chỉ tiếc, lúc này đây, thân thể của hắn liền đã chẳng khác gì một pho tượng, sừng sững bất động.

“Chuyện lớn gì? Ngươi nói rõ một chút.”

Biết rõ nếu bản thân còn không nói, Nhậm Ngã Tiếu khả năng rất cao sẽ không chịu đi, Giả Nghĩa cũng chỉ có thể thở hổn hển nói :“Vị…vị kia tới Thí Thần Điện rồi…”

“Vị kia là ai?” Có chút không hiểu thấu mà lẩm bẩm, Nhậm Ngã Tiếu liền đã lãnh đạm đạo :“Chẳng lẽ lại là đám lão già tặc tâm không bỏ kia à? Nếu là vậy, thì liền để bọn họ ngồi xổm ở ngoài điện chờ đi.”

“Đế chủ, không phải đám lão bất tử đó, mà là…” Nhìn Bạch Niên Họa đang đứng ở cách đó không xa, Giả Nghĩa rốt cuộc cũng chỉ có thể cắn răng, nhắc nhở :“Mà là…vị ở trấn Linh Đài kia!”

Câu nói này, xác thực đã mang đến hiệu quả rất lớn, Giả Nghĩa chỉ vừa mới dứt lời, người đối diện liền đã lập tức bắt lấy cánh tay hắn, kinh ngạc bật thốt :“Y tới đây làm gì?”

Bị Nhậm Ngã Tiếu siết chặt bắp tay, Giả Nghĩa nhất thời liền không nhịn được mà trừng mắt, chỉ có cảm giác cánh tay sắp sửa bị bóp nát đến nơi.

“Y…y đến đây…tìm…Nhậm Phiêu.”

“Chết tiệt!” Thấp giọng mắng, cũng không quản được cái gì gọi là ổn trọng nữa, Nhậm Ngã Tiếu liền đã gộp ba bước thành một bước, thân ảnh không ngừng nhoáng lên, súc địa thành thốn đi về phía cửa phòng.

Thậm chí, bởi vì thời gian hạn hẹp, vừa đi, hắn cũng vừa tranh thủ thay y phục, đem trường bào tiện tay ném sang một bên, đồng thời lại lấy ra mặt nạ, đeo vào.

“Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dẫn đường!”

“Vâng, vâng.” Ở phía sau, nhăn nhó xoa bóp bắp tay bị siết đến đau nhức của mình, hít vào mấy ngụm lãnh khí, Giả Nghĩa cũng chỉ có thể khổ không thể tả nhấc chân đuổi theo.

Về phần Bạch Niên Họa, thời khắc này, cũng đã không còn người quan tâm đến sự tồn tại của hắn nữa.

“Vị công tử này, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta cũng không thể không hoài nghi, ngươi có phải là cố tình đến đây gây sự hay không.” Bị Triêu Nhiên làm cho phát phiền, nội môn chấp sự liền bắt đầu mất kiên nhẫn nói.

Lão là ai? Một tu sĩ! Hơn nữa còn là nội môn chấp sự của Thí Thần Điện, một ngày bận trăm công ngàn việc, lãng phí thời gian đối với một phàm nhân như y cũng đã là nể mặt lắm rồi, y cư nhiên còn không biết tốt xấu đến thế?

Nếu không phải ban đầu thấy y thức thời đưa linh thạch, lại trở ngại nơi đây là Thí Thần Điện, lão đã sớm gϊếŧ chết con kiến hôi như y.

Há miệng, nhìn thần sắc băng lãnh, tựa như đang nhìn một cỗ thi thể của nội môn chấp sự, nôn nóng bất an trong lòng Triêu Nhiên rốt cuộc cũng đã hòa hoãn lại.

Cùng Nhậm Ngã Tiếu và Phó Tử Tranh bình đẳng chung sống mấy ngày, y suýt chút liền đã quên mất, ở thế giới này, thân phận của tu sĩ và phàm nhân là có bao nhiêu chênh lệch.

Phàm nhân không có quyền lên tiếng chất vấn hay đàm phán bất kì thứ gì với tu sĩ.

Sinh như lông hồng, mệnh như cỏ dại.

Mà tu sĩ, muốn gϊếŧ một phàm nhân, thì lại chẳng khác gì gϊếŧ một con chó, căn bản không cần bất kì lý do gì.

Chỉ có điều, tính tình cẩn trọng, nhưng đó cũng không có nghĩa, Triêu Nhiên là một quả hồng mềm, tùy ý người nắn bóp.

Ánh mắt của lão, khiến y cảm thấy vô cùng chán ghét. Ngay tức khắc, trên mặt y liền không khỏi dâng lên một nụ cười nhợt nhạt :“Ý của ngươi là nói, ta đang nói láo?”

“Hừ, còn không phải sao? Dạo gần đây, a miêu a cẩu đến đây gây sự giống như ngươi, cũng không phải là số ít. Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, nếu khôn hồn thì lập tức cút đi, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của ta nữa. Nếu không, đợi ta gọi thủ vệ tiến vào, ngươi sẽ không tránh được nỗi đau da thịt đâu.”

Đối với lời đe doạ đó, Triêu Nhiên cũng chỉ làm như không nghe thấy mà đưa tay, từ trong ngực áo của mình đem một món đồ vật lấy ra :“Được thôi, vậy xin nhờ chấp sự xem giúp ta, đây có phải là lệnh bài của Thí Thần Điện hay không!!?”

Hắc thiết, kiếm trảm nhật nguyệt…Mặc dù không biết thân phận chân thật của Nhậm Phiêu là gì, nhưng y chắc chắn, tấm lệnh bài này, lại là hàng thật một trăm phần trăm.

Bởi vì, trong Cửu Châu này, không có kẻ nào dám làm giả lệnh bài của Thí Thần Điện!

**Ảnh minh họa hoa trà ( sơn trà, trà mi) theo yêu cầu ở chương trước :