Chương 29: Nam Chính Cuối Cùng Cũng Thỏa Lòng Mong Ước.

“Sư phụ, ngài có thể nói cho ta biết, ngoại trừ ta ra, trước đó từng có ai đọc qua thoại bản mà ngài viết không?”

Thời khắc này, Phó Tử Tranh cũng đã có phần ngờ tới, kẻ xem qua thoại bản, chín phần mười là cùng Thí Thần Điện, thậm chí là Đại Thiên Ma Đế có liên quan.

Chỉ có điều, nằm ngoài dự đoán của Phó Tử Tranh chính là, đối diện với nghi hoặc của hắn, Triêu Nhiên cũng chỉ chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía hắn nở một nụ cười khiêm nhượng :“Không thể.”

Có trời mới biết hắn hỏi chuyện này là để làm gì. Y cũng không muốn bởi vì một lời nói vô tâm của mình mà dẫn phát phiền toái không cần thiết đâu.

Phản ứng vô tình này của Triêu Nhiên, khiến Phó Tử Tranh không khỏi xụ mặt. Chỉ có điều, đứng trước vô tận khí vận, dù muốn hay không, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhẫn!

“Sư phụ, ngài không nói chuyện này cũng không sao. Thế nhưng, đoạn sau của quyển thoại bản đó hiện tại đang ở đâu, có thể cho ta mượn được không?”

“Đoạn sau của thoại bản? Ý ngươi là quyển 2 à?” Cũng không ngẩng đầu, Triêu Nhiên chỉ bình thản dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình :“Ở đây này.”

Đùa sao, quyển 2 y còn chưa viết ra, thì lấy đâu mà đưa cho hắn chứ?

Nhìn chằm chằm huyệt thái dương của Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh bất giác lại nảy sinh suy nghĩ, có nên một kiếm đem đầu của y bổ ra hoặc là sử dụng biện pháp sưu hồn hay không…

Nhưng may thay, ý tưởng huyết tinh cùng không thiết thực này, cũng chỉ vừa nhoáng lên, liền đã lập tức bị hắn dập tắt. Nếu không, hậu quả thật sự rất khó tưởng tượng được.

Cuối cùng, Phó Tử Tranh chung quy vẫn là dùng ra đại chiêu, trực tiếp ngồi xổm ở bên chân Triêu Nhiên, đem cằm gác vào trên đùi y, dùng ánh mắt lấp lánh ánh nước, đáng thương hề hề nói.

“Sư phụ tốt…”

“Sư phụ đáng kính…”

“Nếu không, ngài tóm tắt nội dung phía sau của thoại bản lại rồi kể cho ta nghe đi. Chẳng lẽ ngài không thương đồ đệ tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai này nữa rồi à?”

( Tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai : tư dung đã tốt, tinh thần càng đẹp.)

Nói thật, nếu hiện tại, người dùng giọng điệu ủy khuất nài nỉ mình như vậy, là một nữ đồ đệ xinh xắn, đáng yêu, Triêu Nhiên khẳng định sẽ trực tiếp tâm hoa nộ phóng, đem hết tâm can đều moi ra cho nàng.

Nhưng nếu đổi lại thành một nam nhân thân hình cao lớn, toàn thân còn bịt kín băng vải làm ra điệu bộ này, Triêu Nhiên chỉ cảm thấy từng trận ác hàn đang bủa vây.

Muốn bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái.

“Y nhi, không phải ta nhắm vào ngươi đâu, nhưng mà ngươi tuổi còn nhỏ, không nên lún quá sâu vào trong thoại bản, có biết không?” Nghiêm túc nói, ngữ điệu của Triêu Nhiên lúc này, căn bản là chẳng khác gì phụ thân đang dạy dỗ hài tử.

“Hôm nay ngươi đã đọc hơn hai trăm chương, cũng nên ngừng lại rồi. Kế tiếp, mỗi ngày ta sẽ chỉ viết thêm vài chương, cũng như sẽ không để ngươi biết trước quá nhiều tình tiết…Được rồi, chuyện này cứ tạm tính như vậy đi.”

Nhìn Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền há miệng, nhưng lời muốn nói đều giống như bị tắc ở cổ họng, căn bản không thể phát ra được.

Hắn thật sự là nghĩ mãi không ra, vì sao Triêu Nhiên lại nhất quyết không chịu đem nội dung của [ Vô tận sát lục] tóm tắt lại rồi kể cho hắn nghe một mạch.

Chỉ là, biết rõ tâm ý của Triêu Nhiên đã quyết, căn bản là không có cách xoay chuyển, lại không tiện dùng tiền tài hay vũ lực uy hϊếp, Phó Tử Tranh cũng chỉ có thể truy hỏi :“Sư phụ, vậy mỗi ngày ngài định viết bao nhiêu chương?”

“…”

Bàn tay đang cầm sợi cỏ khô hơi khựng lại, Triêu Nhiên thật sự là không dám tin, dù đã xuyên qua đến dị giới, bản thân cư nhiên vẫn sẽ có ngày bị người thúc giục cập nhật truyện.

“Một ngày ngài có thể viết được 10 chương sao?” Nhìn thấy Triêu Nhiên đột nhiên im lặng, Phó Tử Tranh liền mang ý thăm dò vấn đạo.

Một ngày 10 chương?

Ha hả, hắn cho rằng y là gì? Là quái vật xúc tu sao?

Một ngày 3 chương y còn viết không nổi, nói gì tới 10 chương?

Nếu có tốc độ tay nhanh như vậy, hiện tại, y còn ngồi đây nói nhảm với hắn à?

“Một ngày 2 chương là hạn mức cao nhất của ta. Dù sao, ta cũng không phải ăn không ngồi rồi, cần phải làm rất nhiều chuyện.” Một bên trả lời Phó Tử Tranh, một bên, Triêu Nhiên cũng đã âm thầm tính toán.

Một ngày 2 chương, [ Vô tận sát lục] có tổng cộng 1500 chương, hiện tại y đã viết xong hơn 200 chương rồi. Như vậy, cũng chỉ cần tốn khoảng 1 năm rưỡi nữa liền sẽ có thể hoàn thành!

Trái ngược hoàn toàn với trạng thái lạc quan của Triêu Nhiên, thời khắc này, sắc mặt Phó Tử Tranh lại rất khó nhìn. Bởi vì hiển nhiên, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này…

Ài, được rồi, đi được bước nào hay bước đó. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ gì còn là một kẻ việc ác bất tận như hắn, 1 năm rưỡi mà thôi, hắn chờ được.

Vả lại, hắn vẫn còn cần rất nhiều thời gian để dung luyện khí vận trên người y…

Mấy ngày này, nhờ có kinh nghiệm tu luyện tỉ mỉ ghi lại trong [ Vô tận sát lục], tu vi vốn đã gặp đôi chút khốn nhiễu của Phó Tử Tranh, trong nháy mắt cũng đã như diều gặp gió, trực tiếp bay xa.

Mỗi một chương truyện, mỗi một bước tu hành của nhân vật chính, đều đã liên kết lại cùng nhau, tạo thành một con đường bằng phẳng, trải sẵn phương hướng cho hắn.

Song song với đó, Phó Tử Tranh cũng đã thành công bước đầu trong công cuộc hấp thu khí vận của Triêu Nhiên.

Mặc dù chỉ là một sợi nhỏ, tựa như hạt cát giữa sa mạc, nhỏ bé đến không đáng nhắc tới, nhưng vẫn như cũ khiến Phó Tử Tranh nhìn thấy được tương lai rộng mở trước mắt.

Dù sao, khí vận loại vật này, thường thường đều là trời sinh, rất khó tăng trưởng. Nhiều thêm một tia, đó cũng chính là kiếm lời.

Ngày hôm nay, sau thời gian dài lĩnh ngộ, Phó Tử Tranh rốt cuộc đã thành công đem tầng hai của Đế Kinh tu luyện đến viên mãn. Tu vi cũng theo đó, trực tiếp đột phá hai đại cảnh giới, có thể xung kích Hư Thần cảnh bất cứ lúc nào.

“Làm sao vậy? Nhìn ngươi thần thái sáng lán, là có chuyện gì vui sao?”

Hồi thần, đem thóc ném ra cho gà ăn, nhìn thấy Triêu Nhiên cầm theo giỏ tre, nhưng bên trong lại không có giày cỏ, mà chỉ là một mảnh trống không, Phó Tử Tranh liền đã đoán được dự định của y.

“Sư phụ, ngài muốn đi chợ à?”

“Ừ, hôm nay sẽ không bán một ngày, chuẩn bị đi mua chút thịt về hầm cho ngươi ăn. Thế nào, có muốn cùng ta đi dạo một vòng quanh chợ không?”

**MUỐN!!!