**Bản thân tu dưỡng = tự mình rèn luyện.
“Trước hết, ngươi phải làm rõ được trên người nam chính có những chí bảo, bí pháp, hay sau lưng còn có hậu thuẫn gì hay không, sau đó mới có thể bắt đầu quá trình cạo chết nam chính được.”
“Để làm giảm bớt khí vận của nam chính, ngươi có thể dùng thử những phương pháp thông dụng, tỷ như : cướp cơ duyên của nam chính, cướp mất hồng nhan tri kỉ, hay là gϊếŧ chết những người trong tương lai sẽ giúp sức cho nam chính, chặt đứt mọi đường lui của hắn.”
Âm thầm đem lời nói của Triêu Nhiên ghi vào trong tâm khảm, Nhậm Ngã Tiếu liền gật gù, truy hỏi :“Chỉ cần làm giảm khí vận của nam chính, liền sẽ gϊếŧ hắn được sao?”
“Đúng, nhưng cũng không hẳn.” Ra vẻ cao thâm mạc trắc nói, Triêu Nhiên liền giơ ba ngón tay ra, không nhanh không chậm lắc lắc tay :“Cần phải phối hợp với ba quy tắc này.”
“Đầu tiên, không được khinh thường. Dù cho ngươi là thần tiên trên trời, hay là Đại Đế chuyển thế đi nữa, đối với nam chính, luôn phải trọng điểm chiếu cố.”
“Tốt nhất là chuẩn bị sẵn thiên la địa võng vây chặt lấy hắn, một vòng nối tiếp một vòng. Kế hoạch thứ nhất thất bại, liền phải có kế hoạch thứ hai thay vào.”
“Ngươi có tin hay không, ngay khi ngươi cho rằng bản thân sắp gϊếŧ được nam chính rồi, hắn liền sẽ đột ngột tiêu thất ở trước mặt của ngươi, hoặc là được người thần bí nào đó cứu đi?”
“Tóm lại, đừng bao giờ phỏng đoán át chủ bài cũng như hạn mức cao nhất của nam chính.”
“Thứ hai, không được nói nhảm. Chỉ cần có cơ hội, liền lập tức lao tới tiễn nam chính về trời, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, ngươi có thể tự mình lĩnh hội được mà, đúng không?”
“Quan trọng nhất, nếu có thể quần ẩu, tuyệt đối đừng cùng nam chính chơi cái gì một đấu một, ta dám khẳng định, nếu ngươi cùng hắn vật tay, dù cho ngươi mạnh hơn hắn mấy đại cảnh giới, hắn vẫn có thể bình an vô sự rời đi, thậm chí là gϊếŧ ngược lại ngươi.”
“Thứ ba, dù cho đã thành công gϊếŧ chết nam chính đi nữa, thì cũng tuyệt đối không được thả lỏng. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không được để hắn có cơ hội ngóc đầu trở lại.”
“Tốt nhất là áp dụng đầy đủ bốn biện pháp : gϊếŧ người, nghiền thi, rải tro, diệt hồn. Dù sao, những chuyện như tích huyết trùng sinh, hay là một sợi thần hồn bảo lưu, ngàn năm sau đoạt xá sống lại, đối với nam chính mà nói cũng chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.”
Nói đến nam chính, Triêu Nhiên liền không nhịn được, bất giác nhớ tới nam chính trong [ Vô tận sát lục] của mình.
Bởi vì trời sinh si ngốc, lại là nửa ma nửa yêu, nên từ nhỏ, hắn đã luôn bị người trong gia tộc châm chọc, cười chê. Lễ Nhược Quán năm 15 tuổi đều không được tổ chức, nên bản thân hắn cũng chỉ có một cái tên, mà không hề có tự.
Nhưng cũng may, vị tác giả như Triêu Nhiên mặc dù bình thường rất lười đặt tên cho nhân vật phụ, nhưng đối với tên của nam chính, y cũng xem như là rất có phẩm đức nghề nghiệp.
Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng, y liền để nam chính lấy một cái tên, gọi là Phó Tử Tranh.
Triêu Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, bởi vì cái tên này, y đã không biết bao nhiêu lần bị độc giả phỉ nhổ.
Ngươi thử nói xem, đặt tên là Lâm Nhất, Tiêu Nhị, Trương Tam, Lý Tứ,…gì đó không tốt sao? Thậm chí là Thiết Trụ, Cẩu Đản gì đó cũng đều được. Tại sao nhất định lại phải là Tử Tranh?
Đường đường là một nam chính khí vận hơn người, lại bị ngạnh sinh sinh gán cho một cái tên nghe vào liền cảm thấy là điềm không lành.
( Tên Tử Tranh mà Triêu Nhiên đặt nguyên văn là : Tử 梓 trong tử thụ ( cây tử đóng đàn) và tranh 箏 trong phong tranh 風箏 ( con diều). Nhưng khi nghe vào lại khiến người ta dễ liên tưởng tới tử tranh 死争 - chết trong chiến tranh.)
Đối với Phó Tử Tranh, cảm xúc của Triêu Nhiên có thể nói là vô cùng rối rắm. Thích, đương nhiên là phải thích rồi, dù sao cũng là nam chính do y từng câu từng chữ một sáng tạo ra.
Thế nhưng, càng nhiều hơn thì chính là kính sợ, tránh như tránh tà.
Nói thật, y thật sự rất cảm ơn ông trời vì đã cho chính mình xuyên vào một người qua đường, mà không phải là thân thích của Phó Tử Tranh, hay Đại Thiên Ma Đế.
Bởi vì chỉ nghĩ tới việc phải cùng nam chính đối nghịch, y liền đã có cảm giác tê cả da đầu.
Y rất có tự mình hiểu lấy, bản thân và Phó Tử Tranh, căn bản cũng không phải sinh vật ở cùng một cấp bậc. Nếu nói y nằm ở tầng thứ nhất, Đại Thiên Ma Đế ở tầng thứ chín, thì hắn chính là nằm ở tầng khí quyển.
Căn bản không cần dùng tới vũ lực, trí thông minh của hắn cũng đã đủ để nghiền chết y một trăm lần.
Nếu thật sự phải cùng hắn đấu trí đấu dũng, y dám khẳng định, bản thân tuyệt đối sẽ không sống được quá ba dòng, hơn nữa kết cục còn là do quá tuyệt vọng mà tự sát.
Bởi vì chí ít, tự sát rồi sẽ được giải thoát, mà rơi vào trong tay hắn, y sẽ phải sống không bằng chết.
May mắn, những chuyện này, Triêu Nhiên cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, mà không hề nói ra. Nếu không, Nhậm Ngã Tiếu khẳng định sẽ phải trầm cảm thêm một chút.
Nào có người đề cao địch nhân, tự hạ thấp sĩ khí của mình giống như y chứ?
“Đa tạ ngươi, Triêu Nhiên, gặp được ngươi, đó chính là may mắn lớn nhất đời này của ta.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lời này của Nhậm Ngã Tiếu lại là chân tâm thật ý.
Nếu không gặp được y, có lẽ, sau khi trở về, hắn vẫn sẽ tiếp tục mơ mơ màng màng sống trong uy quyền hư vô ảo mộng đó. Sau đó rửa sạch cổ chờ nam chính tới gϊếŧ.
Nghĩ tới đây, nhìn xem thân ảnh của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền chợt có chút muốn cười.
Hắn luôn nói, nam chính gϊếŧ chết hắn, đó là chuyện số phận định sẵn. Thế nhưng, hắn gặp được y, chẳng lẽ lại không phải là thiên mệnh chú định sao?
**Ma Đế chuẩn bị hết suất diễn rồi nha. Vắng mặt vài ngày để nhường đất diễn lại cho nam9.
–Nhậm Ngã Tiếu : Bổn đế không đồng ý, hắn đây là đi cửa sau, mang tiền vào đoàn phim, ngang nhiên mua đất diễn!
–Nam9 : Cút! Đi lĩnh cơm hộp của ngươi đi!