Chương 12: Người Qua Đường Bị Biếи ŧɦái Nhớ Thương.

**Bạo chương mừng truyện đạt 20k độ hot 🔥, 35k độ hot sẽ bạo tiếp!

Mấy ngày kế tiếp, Nhậm Ngã Tiếu liền yên ổn sống ở nhà Triêu Nhiên, chữa trị thương thế của chính mình.

Về phần Triêu Nhiên, mặc dù đã mang chỗ vàng đó đi bán, thu nhập được một khoản tiền nhỏ, nhưng y cũng không hề lười biếng, trái lại, mỗi ngày vẫn cần cù chịu khó lên núi hái thảo dược, buổi tối trở về đan giày, sáng hôm sau lại mang ra chợ bán.

Bởi vì chỉ là trấn nhỏ, nên phiên chợ ở đây cũng không tính là quá mức náo nhiệt.

Bình thường làm người khiêm nhượng, không tranh với đời, lại không có đủ tiền để mua được sạp hàng cùng vị trí tốt hơn, Triêu Nhiên cũng chỉ có thể trải một tấm thảm bên lề đường để bán giày.

Kỳ thực, trên đời này, người xuyên không có thể sống đến cơ cực như vậy, e rằng cũng chỉ có một mình y đi.

Một phần do y chỉ muốn ôm lấy ba tấc đất của mình sống tiếp, còn một phần, lại là vì thế giới này thật sự là quá mức khó sống, căn bản không đơn giản như trong tiểu thuyết thường miêu tả.

Chép thơ, chép tiểu thuyết, học y, kinh thương,…toàn bộ đều chỉ là vô bổ.

Bởi vì, đây là một thế giới lấy võ làm đầu. Chỉ cần thực lực không đủ mạnh, thì làm chuyện gì cũng sẽ nửa bước khó đi.

Bất kể là tiền tài, quyền lực hay địa vị, đều là được xây dựng dựa trên thực lực. Nắm đấm kẻ nào mạnh, kẻ đó liền thắng. Ngay cả hoàng thất, vương triều, hay trong thế gia vọng tộc cũng đều không ngoại lệ.

“Triêu công tử, sao mấy ngày trước ta không thấy ngươi đến đây bán giày cỏ vậy?”

Vốn đang trầm tư suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói từ bên cạnh truyền tới, Triêu Nhiên liền không khỏi hồi thần mà quay đầu nhìn sang. Quả nhiên, không ngoài dự liệu, đã thấy được một đoàn người rất quen thuộc.

“Sở thiếu gia.”

Dẫn đầu là một nam tử tuổi khoảng 20, trên người mặc một bộ gấm phục màu tím, vô cùng quý giá. Nhưng trái ngược với phục trang hào nhoáng đó, ngoại hình của hắn lại lộ ra rất bình phàm.

Mà ở bên cạnh hắn, lại là hai tên hộ vệ thân thể cường tráng, thoạt nhìn hung hãn khôn cùng, có lẽ là dùng để bảo hộ an toàn cho hắn cũng như chấn nhϊếp kẻ khác.

Bởi vì dù sao, hắn chính là nhi tử duy nhất của gia chủ Sở gia - một trong tam đại gia tộc lớn nhất trong trấn.

Đối với vị Sở đại thiếu gia này, Triêu Nhiên mặc dù cũng có chút giao hảo, nhưng lại không tính là quá thân.

Trong ấn tượng của y, cũng như những bách tính khác ở đây, hắn là một người tri thư đạt lễ, không có chút giá đỡ của công tử thế gia. Bình thường nếu vui vẻ, còn có thể chiếu cố sinh ý của đám bách tính như y.

“Ha ha, Triêu công tử, hôm nay là sinh thần của ta, ta có ở Hồng Tụ Lâu bày mấy bàn yến tiệc, nếu ngươi có rảnh, thì giờ Tuất ghé qua cùng ta uống mấy chén đi. Ta nhìn ngươi không thân không thích, bình thường khẳng định rất tịch mịch…”

“Đa tạ ý tốt của Sở thiếu gia, tuy ngài không chê, nhưng ta thân phận thấp kém, không thể đến đó làm ngài bẽ mặt được, nên…vẫn là thôi đi.” Nghe thấy lời mời của đối phương, phản ứng đầu tiên của Triêu Nhiên liền chính là cự tuyệt.

Dù sao, trong tiểu thuyết hay phim ảnh, yến tiệc liền là nơi dễ xuất hiện phiền phức nhất. Y vẫn còn muốn sống lâu vài ngày, không có rảnh rỗi đến vậy.

Bị Triêu Nhiên cự tuyệt, tựa như đã sớm ngờ tới, nên Sở thiếu gia cũng không hề biểu hiện ra một chút cảm xúc khó chịu nào. Trái lại, ý cười trên mặt không giảm, hắn còn kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục :“Không sao.”

“Ta chỉ mời vài người bằng hữu mà thôi, bọn họ đều rất tốt, sẽ nhiệt tình chào đón ngươi.”

Không biết có phải ảo giác hay không, ngữ điệu của hắn khi nói ra bốn chữ ‘nhiệt tình chào đón’ này, lại đột ngột trở nên có chút kỳ lạ, ý cười trên môi cũng càng thêm cổ quái.

Thời khắc này, không phát hiện ngữ khí kỳ quái của đối phương, bởi vì có khách tới mua giày, nên Triêu Nhiên cũng chỉ có thể khom người, nghiêm túc buôn bán, đem phía sau hoàn toàn phó thác cho hắn.

Tựa như đã nói ngay từ đầu, dáng người của Triêu Nhiên thuộc về dạng cao gầy. Khi mặc lam y bó sát như vậy, thân thể thoạt nhìn liền càng trở nên mềm mại, thướt tha một cách lạ thường.

Đặc biệt là khi y khom người, bờ mông uyển chuyển sau lớp vải lại càng trở nên đẫy đà, mê người. Đây là một loại mị hoặc đánh sâu vào thị giác, hoàn toàn khác biệt với nữ nhân…

Đứng ở sau lưng của Triêu Nhiên, nhìn xem đường cong ẩn hiện trên cơ thể y, hô hấp của Sở thiếu gia liền đã không nhịn được mà trở nên dồn dập. Hạ thể cũng xuất hiện phản ứng, tạo thành một gò núi, dù là vạt áo thật dày đều không thể che đậy hoàn toàn.

Không giống những gì người ngoài tưởng, thật ra, đại thiếu gia của Sở gia lại là một tên đoạn tụ có sở thích vô cùng biếи ŧɦái.

Hắn thường lấy tư thái gần gũi ôn hòa để lấy lòng bách tính, kế tiếp nhờ vào đó tìm kiếm con mồi thích hợp.

Kỳ thực, không chỉ riêng hắn, mấy đại gia tộc còn lại, đồng dạng cũng có không ít tử đệ có sở thích như vậy. Cho nên, bọn họ đã chung tay lập ra một tổ chức, để dễ dàng trao đổi ‘vật phẩm’ với nhau.

Mà Triêu Nhiên, liền chính là con mồi mới nhất mà hắn nhắm vào.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn liền đã nhớ mãi không quên, cho nên mới cố tình tới làm thân, đồng thời tranh thủ lòng tin từ y.

Mà giống như hắn dự đoán, mặc dù lòng cảnh giác của y rất cao, nhưng chung quy cũng là không hề phòng bị hắn. Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc hắn đem y lừa tới Hồng Tụ Lâu, sau đó đem y nhốt lại, dạy dỗ thành tính nô, ngày ngày hưởng dụng, khi nào hư rồi lại bán vào trại buôn người…

( Chắc đa phần mọi người đều biết tính nô là gì rồi, nhưng sợ vài bạn không biết nên ta vẫn sẽ giải thích. Tính nô hiểu nôm na chính là nô ɭệ t*nh d*c.)

Càng nghĩ càng cảm thấy kích động, Sở thiếu gia liền có chút không khống chế nổi chính mình mà đưa tay, muốn sờ vào mông của Triêu Nhiên.

Thế nhưng, mắt thấy bàn tay sắp sửa chạm vào nơi mê người đó, con ngươi cũng chậm rãi ngưng tụ, Sở thiếu gia lại chỉ cảm thấy trước mắt lướt qua một đạo hắc ảnh.

Ngay sau đó, cổ tay của hắn liền đã bị một bàn tay gắt gao nắm chặt, tựa như gông xiềng, dùng sức vặn ngược ra sau, khiến hắn đau đến không nhịn được mà kêu lên :“Áá, đau quá, mau thả ta ra!”

Nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị một người lạ mặt bắt lấy, hai tên hộ vệ kia liền không chút do dự thủ thế, chuẩn bị lao tới.

Thế nhưng, còn chưa kịp phóng ra bước đầu tiên, bọn họ liền cảm thấy, không gian xung quanh giống như đã bị lực lượng vô hình nào đó phong tỏa. Trong chớp mắt đó, bọn họ thậm chí còn chưa kịp nói thêm một câu dư thừa, thì đã bị một luồng uy áp cường thế giảo sát.

Tận mắt chứng kiến một màn này, con ngươi sắp se lại thành lỗ kim, Sở thiếu gia thậm chí đã quên mất đau đớn trên tay.

Ánh mắt khi nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ trước mặt, cũng đã mang theo hoảng sợ :“Đại…đại nhân tha mạng…tiểu nhân…họ Sở tên Khanh…là nhi tử duy nhất của…Sở gia gia chủ…”

“Chỉ cần hôm nay ngài chịu buông tha cho mạng chó này của tiểu nhân…phụ thân tiểu nhân chắc chắn…sẽ có hậu tạ…”

Thân là một trong tam đại gia tộc, Sở gia của hắn hiển nhiên cũng sẽ có vô số cao thủ trấn tràng.

Thế nhưng, có thể trong nháy mắt, vô thanh vô tức để hai người sống sờ sờ, không chút phản kháng liền tan biến giữa thế gian, hắn tin tưởng, cho dù là trấn chủ đại nhân đi nữa, thì cũng sẽ không thể dễ dàng thực hiện như vậy được!

Lần này, hắn thật sự chọc phải phiền toái lớn, đá trúng thiết bản rồi!

Sở thiếu gia mặc dù sở thích có chút biếи ŧɦái, nhưng chung quy cũng không phải kẻ ngu. Trong nháy mắt liền phân tích ra được nhiều chuyện đến vậy, nên hắn mới có thể hoảng sợ xin tha như thế.

Chỉ là, nào ngờ rằng, chờ đợi hắn, lại chỉ là một âm thanh lạnh lùng đến cực điểm :“Kẻ đánh chủ ý lên người y, chết!”

**Biết hiếu thảo với Nhiên Nhiên nhà ta rồi à, cũng không uổng công thiên đạo dốc lòng dạy dỗ.🍵🍵🍵