Chương 10

Giang Ngôn lập tức danh chính ngôn thuận trở thành tam thế tổ, cậu chơi thân với đám bạn không ra gì, tuy rằng ăn nhậu chơi bời nhưng cậu cũng giúp cha mình làm nhiều chuyện, cha cậu cũng vô cùng hài lòng về cậu.

Chỉ có điều từ sau khi bà nội mất, đã rất lâu rồi cậu không có tự mình làm hoành thánh nữa, lúc đầu cậu chỉ muốn nấu một chén vào ngày giỗ của bà nội, nhưng khi cầm đồ lên cậu lại do dự, đã có hàng thật là ông nội nấu cho bà rồi, đồ dỏm này của cậu không nên tham gia náo nhiệt thì hơn.

Cậu cười một tiếng, nói luyên thuyên đủ thứ chuyện vặt xảy ra gần đây ở trước mộ bà nội, cuối cùng cậu không có lấy chén hoành thánh kia ra cúng bà.

Giang Ngôn làm bánh vô cùng lưu loát, nhào bột băm nhân, trộn nguyên liệu, nấu nước, lúc này trời đã sáng choang, cậu vội vã vớt hoành thánh lên bỏ vào trong hộp cơm.

Giang Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này, mang hộp hoành thánh chạy như điên về phía núi Nam Sinh.

Gió sáng sớm quất vào trên mặt đau rát, cậu dùng ma khí che chở hộp hoành thánh trong lòng, không để cho nó bị lạnh.

Sương mù quanh năm đỏ thẫm lượn lờ trên núi Nam Sinh, vì thế núi nghiêng về phía nam, mặc kệ người tiên yêu ma hay cái gì đến đều khó có thể sống sót, nên lấy tên gần giống là "núi Nam Sinh".

Trên núi đầy rẫy những đại ma có tu vi cao thâm, còn có một ma chủ khiến những người tu đạo vô cùng thù hận, Dung Dữ ham thích gϊếŧ chóc, y ác có tiếng ở trong giới tu đạo, là mục tiêu cuối cùng trong giới ma tu, có thể sống ở đây là giấc mộng của tất cả ma tu.

Chung quanh núi có một tầng ma khí màu đỏ thẫm vây quanh, nếu là người chính đạo tới đây, chỉ cần ở trong tầng ma khí này một lát thì cơ thể họ sẽ yếu dần, thời gian dài sẽ sinh ra tâm ma, từ đó tẩu hỏa nhập ma, tu vi tụt dốc không phanh.

Núi Nam Sinh có cấm chú không thể phi hành, Giang Ngôn đáp xuống đất ở nơi gần nó nhất, cậu bảo vệ hộp cơm trong tay rồi đi đến chỗ ở của Dung Dữ.

Trước mặt cậu tối sầm, cậu bị một bóng dáng cao lớn ngăn cản đường đi.

“Giang hộ pháp, bây giờ ma chủ có việc cần ngài đi làm.”

Mặt người này có tím tái, cao hơn chín thước, mặt xanh nanh vàng trông vô cùng đáng sợ, là một trong mười đại ma làm thủ hạ dưới trướng của Dung Dữ -- Thanh Diện Thực Nhân Ma.

Giang Ngôn nhận ra hắn, hắn là người hâm mộ trung thành của Dung Dữ, thuộc phần tử hiếu chiến, thường xuyên không hài lòng với việc cậu cướp việc của hắn.

Giang Ngôn thầm mắng một tiếng tên phiền phức này lại tới làm gì, có phải hắn chuyên môn tới đây để chèn ép cậu hay không, thời gian không còn nhiều lắm, chậm một giây cậu sẽ không còn mạng nữa.

Nhưng nhìn ngoài mặt cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi: "Ha ha đúng vậy, chủ thượng cần gấp như vậy nên ta đi trước đây.”

Cậu nói xong không đợi hắn đáp lại, nhanh chóng lắc mình một cái rồi dùng pháp thuật cách hắn xa một chút, nhưng chỗ gần đây có hạn chế quá lớn, cậu chỉ có thể cách xa một khoảng nhỏ, sau khi nhận ra điều này cậu trực tiếp vắt chân lên cổ mà chạy, không muốn tiếp tục bị hắn quấn lấy.

Dung Dữ nghiêng người tựa vào chiếc ghế dài mềm mại trong cung điện, mái tóc xoăn dài giống như tơ lụa tốt nhất, tay y chống đầu nhìn chằm chằm đồng hồ cát nhỏ trên bàn, y khoát một cái áo choàng rộng thùng thình ở trên người, lộ ra bộ ngực trắng muốt mê người.

Trông y giống như một con yêu ma ăn thịt người đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ có thể khiến đối phương mất mạng chỉ trong vòng một chiêu.

Hạt cát cuối cùng rơi xuống cũng là lúc Giang Ngôn lên tiếng: “Chủ thượng, hoành thánh tới rồi.”

Cậu thề nếu có cơ hội làm lại cậu sẽ không bao giờ báo cáo nhân viên giao đồ ăn giao trễ nữa, nhất định là do lúc trước cậu ăn ở ác, nên lúc này mới nhận lại quả báo.

"Chậc.” Dung Dữ đảo ngược đồng hồ cát, tiếc nuối than một tiếng, lại mất đi lý do gϊếŧ cậu rồi.

Giang Ngôn thở hổn hển, tẩm điện của Dung Dữ ở đỉnh núi - nơi ma khí nhiều nhất. Ở sườn núi lại có cấm chú, mà cái tên đó bắt buộc cậu lên tới đây trong vòng 10 phút.

Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, cậu đã gắng sức dồn hết sức lực từ khi bú mẹ tới bây giờ.

Cậu đứng ở cửa, chờ đến khi Dung Dữ cho phép cậu mới dám đi vào, đi gần đến nơi thì cậu ngừng bước, đứng phía trước tấm thảm trắng bóng.

“Chủ thượng... Hay là ngài lại đây lấy được không?” Giang Ngôn đưa hộp đồ ăn trong tay ra, dò hỏi.

Lúc này Dung Dữ mới không nhìn đồng hồ cát nữa. Y cử động dựa nửa người vào bên đệm mềm, động tác của y khiến cho áo choàng mất đi tác dụng che phủ của mình.

Y ngước mắt lên nhìn Giang Ngôn: “Cứ đến đây đưa trực tiếp cho ta.”