Sắc trời lại tối hơn một chút, phải soi đuốc mới đi được trong núi rừng. Ngụy Vô Tiện đi được một lúc, nhưng không gặp được nhiều tu sĩ. Hắn cảm thấy kinh ngạc: không lẽ trong các gia tộc tới đây, một nhóm ở lại trấn Phật Cước tiếp tục đấu võ mồm, tranh cãi không ngừng nghỉ, một nhóm khác thì bó tay chịu trói, mất hứng quay về như đám người ban nãy?
Bỗng dưng, phía trước truyền đến tiếng kêu cứu.
"Có ai không!"
"Cứu người với!"
Âm thanh này có cả nam lẫn nữ, tràn ngập sự hoảng hốt và thất thố, không giống giả vờ. Tiếng kêu cứu nơi rừng núi hoang vu tám chín phần mười là do tà tinh tác quái, dụ kẻ không hiểu biết rơi vào cạm bẫy, lại khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng thích thú.
Càng tà càng tốt, chỉ sợ không đủ tà!
Hắn thúc con lừa chạy đến chỗ phát ra âm thanh, chung quanh không thấy ngẩng đầu lên lại thấy, nhưng không phải yêu tinh quỷ quái gì, mà chính là hộ gia đình làm nông mà hắn gặp bên bờ ruộng lúc trước bị một tấm lưới khổng lồ vàng chói treo trên cây.
Người đàn ông trung niên kia vốn mang theo con cháu vào rừng tuần tra thăm dò địa hình, nhưng không gặp được con mồi họ mong đợi mà lại giẫm phải tấm lưới không biết do kẻ thừa tiền nào bố trí, bị treo lên cây, kêu khổ không ngớt. Thấy có người đến, họ mừng rỡ vô cùng, nhưng vừa nhìn rõ đấy là tên điên thì cực kỳ thất vọng. Phược tiên võng này tuy kết bằng những sợi mảnh mai, nhưng vật liệu lại là loại hảo hạng, không gì phá nổi. Một khi bị tóm, dù ngươi là thần là người hay là yêu ma quỷ quái cũng bị giày vò một phen, trừ khi bị tiên khí cao cấp hơn chém đứt. Tên điên này đừng nói là thả bọn họ xuống đất, chỉ e hắn còn không biết đó là thứ gì.
Đang muốn thử nhờ hắn tìm người đến giúp, thì một loạt tiếng động rẽ cành đạp lá nhẹ nhàng tiến lại gần, một thiếu niên mặc áo nhẹ nhạt màu hiện ra giữa núi rừng tối đen.
Vị tiểu công tử ấy giữa chân mày điểm một nốt chu sa, đẹp đến mức có phần cay nghiệt, tuổi còn rất trẻ, cũng xấp xỉ Lam Tư Truy, vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai. Lưng cậu ta đeo một ống tên và một thanh trường kiếm rực rỡ ánh vàng, tay cầm trường cung, trên ngực áo thêu một đóa hoa mẫu đơn trắng khí thế phi phàm, tinh xảo tuyệt vời, chỉ vàng lấp lánh trong bóng đêm.
Ngụy Vô Tiện thầm than một tiếng: "Lắm tiền!"
Đây nhất định là vị tiểu công tử nào đó của Lan Lăng Kim thị. Chỉ có Kim thị mới lấy mẫu đơn trắng làm gia văn, tự ví mình với quốc sắc, là vua trong các loài hoa, âm thầm tâng bốc mình thành vua trong tiên giới; lấy chu sa điểm trán, có nghĩa là "Khai mở trí tuệ, tỏ rõ ý chí, ánh đỏ rọi sáng thế gian".
Tiểu công tử này đang dựng cung lên muốn bắn, lại thấy Phược tiên võng tóm được người, sau cơn chán nản bỗng chuyển sang mất bình tĩnh: "Lần nào cũng là lũ đần độn các ngươi. Trong ngọn núi này có hơn bốn trăm tấm phược tiên võng, còn chưa bắt được con mồi nào đã bị các ngươi giẫm hỏng hơn mười cái rồi!"
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ nghĩ: "Lắm tiền!"
Một tấm Phược tiên võng đã có giá trên mây, thế mà cậu ta bố trí hơn bốn trăm tấm một lúc, gia tộc chỉ hơi nhỏ một chút thôi nhất định đã tán gia bại sản, không hổ danh Lan Lăng Kim thị. Nhưng lạm dụng Phược tiên võng như vậy khác nào muốn bắt người, đâu phải là săn đêm, rõ ràng muốn đuổi người, không cho kẻ khác có cơ hội chia một chén canh. Xem ra nhóm tu sĩ trước đó bỏ chạy không phải vì con mồi khó xơi, mà bởi danh môn khó chọc.
Mấy ngày nay thong thả đi dạo trên đường, lại thêm vừa nãy ở trấn Phật cước hắn nổi hứng nghe ngóng những thăng trầm của giới tu chân mấy năm qua, nên Ngụy Vô Tiện cũng hóng được không ít tin đồn. Là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đại hỗn chiến tiên môn trăm năm, giờ đây Lan Lăng Kim thị đang cai quản dẫn dắt các gia tộc, gia chủ cũng tự xưng là "tiên đốc" luôn. Gia phong Kim thị vốn kiêu căng ngạo mạn, thích xa hoa lộng lẫy, những năm gầy đây ăn trên ngồi chốc, gia tộc hùng mạnh dưỡng dục ra một đám đệ tử người nào người nấy ngang ngược hống hách. Mấy gia tộc nhỏ hơn dù bị làm nhục đủ kiểu cũng chỉ có thể nuốt giận, thì những hộ nghèo ở nông thôn như gia đình này lại càng không thể chọc vào. Vậy nên lời lẽ của thiếu niên này dẫu cay nghiệt, làm mấy người bị treo trong lưới giận đến đỏ mặt thì họ cũng không dám mắng lại. Ngưởi trung niên nọ khúm núm hạ giọng nói: "Xin tiểu công tử tiện tay thả chúng tôi xuống với."
Thiếu niên này đang sốt ruột vì con mồi chậm chạp không ló mặt ra, liền trút giận luôn lên đầu đám hai lúa này, khoanh tay nói: "Các ngươi cứ treo trên ấy đi, đỡ đi lung tung khắp nơi ngáng chân ta! Chờ ta bắt được Thực Hồn thú rồi, nếu còn nhớ đến các ngươi thì sẽ thả xuống."
Nếu thật sự bị treo trên cây suốt đêm, ngộ nhỡ gặp phải thứ kia đi dạo trong núi Đại Phạn, bọn họ lại không thể cựa quậy, vậy thì chỉ còn đường bị hút khô hồn phách. Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi khoanh chân trên lưng con lừa hoa, nó vừa nghe thấy tiếng khóc này liền run rẩy đôi tai dài, bất thình lình nhảy tọt ra ngoài.
Nhảy tọt ra ngoài lại còn kêu một tiếng rõ dài, nếu không phải tiếng kêu quá khó nghe, thì với cái khí thế anh dũng không đỡ nổi này, nói đây là là một con tuấn mã chạy ngàn dặm cũng tuyệt đối không sai. Ngụy Vô Tiện không kịp trở tay, bị nó hất từ trên lưng xuống, suýt nữa ngã sứt đầu mẻ trán. Con lừa hoa đầu to quá mức xông về phía thiếu niên nọ, dường như tin chắc mình có thể dùng đầu húc bay cậu ta. Thiếu niên kia vẫn còn đang lắp tên, lúc ấy đang giương cung về phía nó, Ngụy Vô Tiện không muốn chưa chi đã phải tìm một vật cưỡi mới, bèn cuống quít túm thật chặt dây cương của nó. Thiếu niên kia nhìn hắn hai cái, bỗng dưng tỏ vẻ kinh ngạc, từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành khinh thường, bĩu môi nói: "Thì ra là ngươi!"
Giọng điệu này ẩn chưa hai phần kinh ngạc tám phần ghét bỏ, Ngụy Vô Tiện nghe xong chớp mắt không ngừng. Thiếu niên kia lại nói: "Sao, bị đuổi về quê rồi ngươi phát điên luôn hả? Tô trát thành cái mặt quỷ này mà gia đình cũng dám thả ngươi chạy rông cho người ta thấy!"
Hình như hắn vừa nghe thấy điều gì đó lạ thường?!
Lẽ nào – Ngụy Vô Tiện vỗ đùi. Lẽ nào cha của Mạc Huyền Vũ không phải gia chủ môn phái tạp nham nào đó, mà chính là Kim Quang Thiện tiếng tăm lẫy lừng?!
Kim Quang Thiện là gia chủ đời trước của Lan Lăng Kim thị, đã sớm qua đời. Nhắc đến người này, có thể nói là một lời khó kể hết. Ông ta có một vị phu nhân lợi hại gia thế hiển hách, là tên sợ vợ có tiếng, nhưng sợ thì sợ, ông ta vẫn cứ vụиɠ ŧяộʍ với gái bên ngoài. Kim phu nhân lợi hại đến mấy cũng không thể đi theo ông ta một ngày mười hai canh giờ, vì thế từ mỹ nữ danh môn cho đến kỹ nữ quê mùa, ăn được ai thì tuyệt đối không buông tha. Hơn nữa ông ta tuy thích trêu hoa ghẹo nguyệt, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ khắp nơi, có rất nhiều con riêng, nhưng hay cả thèm chóng chán, đã chán cô nào lập tức quẳng ra sau đầu, hoàn toàn vô trách nhiệm. Trong số rất nhiều đứa con riêng, chỉ có một người đặc biệt xuất sắc mới được nhận về, đó là gia chủ đương nhiệm của Lan Lăng Kim thị – Kim Quang Dao. Hơn nữa cách chết của Kim Quang Thiện cũng không vẻ vang gì, ông ta tự tin gừng càng già càng cay, muốn thách thức chính mình, ăn chơi trác táng với một đám nữ nhân, nhưng không may chết vì thượng mã phong. Việc này nói ra thật sự rất mất mặt, bởi vậy Lan Lăng Kim thị nhất trí tuyên bố với bên ngoài là lão tông chủ mệt nhọc quá độ; mà các gia tộc cũng thừa hiểu nhưng không nói ra miệng, làm như không biết. Tóm lại, đây mới là nguyên nhân thật sự của cái "tiếng tăm lẫy lừng" kia.
Trong cuộc vây quét Loạn Táng Cương quy mô lớn năm xưa, ngoài Giang Trừng ra, có thể coi Kim Quang Thiện là người thứ hai góp nhiều công sức. Bây giờ Ngụy Vô Tiện lại chiếm lấy thân xác con riêng của ông ta, thật không biết món nợ này nên tính toán ra sao.
Thiếu niên kia thấy hắn ngẩn người, trong lòng ngán ngẩm, nói: "Còn không mau cút đi! Nhìn thấy ngươi đã đủ mắc ói rồi! Đoạn tụ chết tiệt."
Tính theo vai vế, Mạc Huyền Vũ chưa biết chừng còn là trưởng bối của thiếu niên này, có thể là chú bác gì đấy, thế mà lại bị một tên tiểu bối lăng nhục. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cần đáp trả, dẫu không vì bản thân cũng phải vì thân xác của Mạc Huyền Vũ: "Đúng là có mẹ sinh mà chẳng có mẹ dạy."
Vừa nghe câu nói này, ngọn lửa giận dữ chợt lóe lên trong đôi mắt thiếu niên rồi vụt tắt. Cậu ta rút trường kiếm trên lưng, âm u hỏi: "Ngươi – nói cái gì?"
Thân kiếm rực rỡ ánh vàng, chính là một thanh bảo kiếm thượng phẩm hiếm có, rất nhiều gia tộc dốc sức cày cuốc cả đời cũng chưa chắc có thể chạm vào nó. Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn kỹ, bỗng cảm thấy thanh kiếm trông quen quen. Nhưng hắn đã từng gặp vô số bảo kiếm thượng phẩm tỏa ra kiếm quang vàng chói, cho nên vẫn chưa suy nghĩ kĩ, mà tạm thời xoay xoay một cái túi vải nhỏ trong tay.
Đây là một cái túi khóa linh mà hôm trước hắn lượm lặt mấy mảnh phế liệu tạm thời chắp vá ra. Thiếu niên kia bổ kiếm về phía hắn, hắn rút từ túi khóa linh ra một mẩu giấy nhỏ đã cắt sẵn thành hình người, xoay người né tránh, trở tay vỗ đánh "bộp" một cái lên lưng đối phương.
Động tác của thiếu niên kia đã rất nhanh rồi, nhưng Ngụy Vô Tiện quen làm mấy trò kiểu như ngáng chân dán bùa lên lưng người ta, nên thao tác còn nhanh hơn nhiều. Thiếu niên kia chỉ cảm thấy l*иg ngực tê rần, sau lưng nặng trĩu, toàn thân mất khống chế ngã úp sấp xuống đất, kiếm cũng loảng xoảng rớt xuống bên cạnh, cố gắng thế nào cũng không bò dậy nổi, cứ như bị núi Thái Sơn đè đầu. Nằm úp sấp trên lưng là một âm hồn chết vì tham ăn, ép chặt cậu ta đến ngạt thở. Tiểu quỷ tuy yếu ớt, nhưng đối phó với một tên nhóc thì chẳng khó khăn gì. Ngụy Vô Tiện nhặt kiếm của cậu ta lên, nhắc nhắc tay, rồi vung kiếm chặt đứt phược tiên võng bên trên.
Mấy người nhà kia chật vật rơi xuống đất, chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ chạy như điên. Thiếu nữ mặt tròn kia dường như muốn nói lời cảm tạ, nhưng lại bị trưởng bối kéo đi, sợ nói thêm vài câu sẽ bị vị Kim công tử này ghi hận sâu sắc. Trên mặt đất thiếu niên giận dữ nói: "Tên đoạn tụ chết giẫm! Ngươi giỏi lắm, linh lực thấp kém tu luyện không thành bèn đi theo thứ tà đạo này, ngươi coi chừng ta đó! Hôm nay ngươi có biết ai sẽ tới đây không?! Hôm nay ta..."
Ngụy Vô Tiện ôm tim nói không chút thành ý: "Ôi chao! Ta sợ quá đi mất!"
Trước kia phương pháp tu luyện của hắn tuy bị người đời lên án, tu tập lâu dài sẽ có hại cho bản thân người luyện, nhưng lại có hiệu quả nhanh chóng mà không bị hạn chế bởi linh lực và thiên phú. Cho nên con đường này cực kỳ hấp dẫn, xưa nay không hiếm kẻ thích đi đường tắt lét lút tu luyện nó. Thiếu niên này cứ đinh ninh năm đó sau khi bị đuổi ra khỏi Lan Lăng Kim thị, Mạc Huyền Vũ đã bước vào tà đạo. Sự hoài nghi này hợp tình hợp lý, giúp Ngụy Vô Tiện bớt đi rất nhiều phiền phức không đáng có.
Thiếu niên này chống tay xuống mặt đất, thử vài lần cũng không bò dậy nổi, mặt mũi đỏ bừng, cắn răng dọa: "Nếu không chịu thu về ta sẽ mách cậu, ngươi cứ chờ chết đi!"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Vì sao là cậu mà không phải là cha? Cậu ngươi là vị nào thế?"
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói, ba phần lạnh lùng bảy phần âm trầm:
"Cậu nó là ta, ngươi còn gì muốn trăn trối?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, máu trên người Ngụy Vô Tiện dường như đều xộc thẳng lên đầu, kế đó rút đi sạch sẽ. Cũng may trên mặt hắn vốn là một màu trắng bệch, có trắng hơn chút ít cũng không có gì lạ thường.
Một thanh niên áo tím lững thững đi tới, vận áo nhẹ tay bó, bàn tay đặt lên chuôi thanh bội kiếm, bên hông đeo lơ lửng một chiếc chuông bạc, mà lúc bước đi lại không nghe tiếng chuông reo.
Thanh niên này mày mảnh mắt hạnh, tướng mạo tuấn mỹ sắc sảo, ánh mắt âm trầm bốc lửa, mơ hồ ẩn chứa ý định công kích, nhìn người mà cứ như phóng ra hai tia chớp lạnh. Khi chỉ còn cách Ngụy Vô Tiện hơn mười bước, hắn dừng chân lại, vẻ mặt sắc lẻm như tên lắp vào cung, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, toàn thân toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Hắn nhíu mày nói: "Kim Lăng, ngươi làm gì mà lề mề dữ vậy, còn muốn ta đến mời ngươi về hay sao? Làm gì mà trông khó coi thế, còn không mau cút dậy!"
Cơn tê dại trong đầu ban nãy trôi qua, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng hoàn hồn, ngón tay ngoắc ngoắc trong ống tay áo, thu hồi mẩu giấy hình người kia. Kim Lăng cảm thấy trên lưng nhẹ bẫng, lập tức trở mình lăn một cái, nắm lấy thanh kiếm bò dậy, nhào đến bên cạnh Giang Trừng, chỉ vào Ngụy Vô Tiện mắng: "Ta muốn đánh gãy chân ngươi!"
Hai cậu cháu đứng cạnh nhau, mơ hồ có thể nhìn ra mặt mũi có hai ba phần tương tự, trông như một cặp anh em. Giang Trừng giật giật ngón tay, tờ giấy hình người kia bỗng chốc thoát ra khỏi ngón tay Ngụy Vô Tiện, bay vào tay hắn. Hắn liếc qua, trong mắt bốc lên lệ khí, ngón tay khẽ dùng sức, mẩu giấy liền bốc cháy ra tro trong tiếng rít gào của âm linh.
Giang Trừng điềm nhiên nói: "Đánh gãy chân hắn? Ta đã dặn ngươi thế nào, gặp thứ tà ma ngoại đạo này, cứ gϊếŧ thẳng tay rồi đem cho chó của ngươi ăn!"
Ngụy Vô Tiện chẳng còn tâm trí đâu mà dắt lừa, phi thân lùi về phía sau. Hắn cứ ngỡ xa cách bấy nhiêu năm, nỗi hận của Giang Trừng đối với hắn có sâu đậm đến đâu, giờ cũng nên tan thành mây khói rồi mới phải. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế, mối thù ấy chẳng những không tiêu tan, mà trái lại giống như rượu ủ càng lâu năm càng đậm đà, giờ đã lên đến mức trút giận xuống đầu tất cả những người bắt chước hắn tu luyện ma đạo!
Có người bảo vệ phía sau, lần này Kim Lăng xuất kiếm càng thêm hung tàn. Hai ngón tay Ngụy Vô Tiện mò vào túi khóa linh chuẩn bị hành động, thì một đường kiếm quang màu lam lướt qua như tia chớp, đập vào bội kiếm của Kim Lăng, khiến ánh vàng của thanh tiên kiếm thượng phẩm này tan đi trong nháy mắt.
Sự chênh lệch cao thấp không đến từ bội kiếm, mà thật ra đến từ chênh lệch về thực lực giữa hai người sử kiếm. Ngụy Vô Tiện vốn đã tính chuẩn thời cơ, ai dè lại lại bị luồng kiếm quang này quấy nhiễu bước chân, lảo đảo một cái rồi ngã nhào xuống đất, vừa hay ngã trước một đôi ủng trắng như tuyết. Cứng đờ giây lát, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào tầm mắt, là một luồng kiếm khí dài mảnh trong suốt sáng long lanh như băng đọng.
Trong bách gia, thanh kiếm này có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, Ngụy Vô Tiện đã vô số lần lĩnh giáo uy lực của nó khi kề vai chiến đấu cũng như khi đối đầu với y. Chuôi kiếm dùng bạc nguyên chất rèn bằng phương pháp luyện chế bí mật, thân kiếm mỏng dính, trong veo thấu sáng, tỏa ra hàn khí thanh khiết, lại chém sắt như chém bùn. Bởi vậy thanh kiếm thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, tựa như có tiên khí phiêu dật, nhưng thực ra rất nặng, hạng ất ơ thậm chí còn không thể vung kiếm.
Đó là "Tị Trần".
Kiếm phong thu về, trên đỉnh đầu Ngụy Vô tiện vang lên tiếng tra kiếm vào vỏ đánh "keng" một nhịp. Cùng lúc đó, giọng Giang Trừng từ xa vọng tới: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lam nhị công tử."
Đôi ủng trắng nọ đi vòng qua Ngụy Vô Tiện, thong thả tiến lên ba bước. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu bò dậy, trong một thoáng đi lướt qua nhau, dường như hai bên vô tình đối mặt với nhau trong giây lát.
Người ấy tắm mình trong ánh trăng như lụa, lưng đeo một cây thất huyền cầm, thân đàn hẹp hơn so với loại cổ cầm bình thường, toàn thân đen nhánh, màu gỗ dịu mắt.
Nam tử này thắt một dải khăn buộc trán vân mây, da thịt trắng nõn, vô cùng tuấn tú trang nhã, như mài dũa đẽo gọt. Màu mắt y rất nhạt, tựa như ngọc lưu ly, khiến cho ánh mắt của y có vẻ thờ ơ quá mức. Sắc mặt lạnh như sương tuyết, phong thái nghiêm nghị đến gần như cứng nhắc, dù trông thấy khuôn mặt tô vẽ như hề của Ngụy Vô Tiện vẫn không chút gợn sóng.
Từ đầu đến chân không nhuốm một hạt bụi, cẩn trọng tỉ mỉ, không tìm ra chỗ nào sơ hở thất lễ. Tuy là vậy, trong lòng Ngụy Vô tiện vẫn cứ nảy ra ba chữ to đùng:
"Mặc đồ tang!"
Quả đúng là mặc đồ tang. Cho dù các gia tộc khác có thổi phồng bộ đồng phục của Cô Tô Lam thị đến mức khoác lác, có công nhận nó là bộ đồng phục đẹp nhất, có ca tụng Lam Vong Cơ là mỹ nam tử có một không hai trăm năm khó gặp một lần, thì cũng không cứu vãn nổi nét mặt thù sâu oán nặng hệt như chết vợ của y.
Năm hạn tháng rủi, oan gia ngõ hẹp. Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Lam Vong Cơ chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn không chớp, lẳng lặng đứng đối diện Giang Trừng. Giang Trừng đã xem như khôi ngô tuấn tú, nhưng khi đứng đối mặt với y lại thua kém vài phần, xốc nổi hơn vài phần. Hắn nhướn một bên chân mày: "Hàm Quang quân đúng là không hổ với mỹ danh "phùng loạn tất xuất" nhỉ, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé thăm nơi rừng sâu núi thẳm này thế?"
Với những người mang thân phận tiên thủ thế gia như bọn họ, thông thường sẽ chẳng thèm để ý đến những con mồi tà túy cấp bậc quá thấp, mà Lam Vong Cơ lại là một ngoại lệ. Y chưa bao giờ lựa chọn đối tượng săn đêm, cũng không hề từ chối xuất hiện bằng lý do thứ yêu ma quỷ quái không đủ hung hãn, gϊếŧ rồi cũng chẳng được tiếng tăm gì. Chỉ cần có người nhờ vả y nhất định sẽ đến, từ thời niên thiếu đã vậy, đến giờ vẫn không đổi. Do đó, "phùng loạn tất xuất" là đánh giá của người đời về Hàm Quang quân khi ra ngoài săn đêm, cũng là lời tán dương phẩm chất của y. Giờ đây Giang Trừng lại dùng giọng điệu này nói ra, quả thực không hề khách khí. Đằng sau Lam Vong Cơ còn có một đám tiểu bối đi theo, nghe câu này đều cảm thấy quái gở đến khó chịu, Lam Cảnh Nghi nhanh nhảu nói: "Thì Giang tông chủ cũng đến đây mà?"
Giang Trừng lạnh lùng đáp: "Hừ, bậc trưởng bối nói chuyện, đến lượt ngươi chen ngang chắc? Cô Tô Lam thị tự xưng là gia tộc tiên môn trọng lễ, hóa ra dạy dỗ đệ tử trong tộc như thế đấy."
Lam Vong Cơ hình như không muốn nói chuyện với hắn, y liếc nhìn Lam Tư Truy một cái. Cậu ta hiểu ý y muốn nói vậy thì để tiểu bối nói chuyện với tiểu bối đi, liền bước ra khỏi hàng, nói với Kim Lăng: "Kim công tử, xưa nay săn đêm các nhà đều cạnh tranh công bằng, thế mà Kim công tử lại giăng lưới khắp nơi trên núi Đại Phạn, khiến tu sĩ của các gia tộc khác cất bước gian nan, lo sợ sẽ rơi vào bẫy, chẳng phải là đã làm trái quy tắc săn đêm sao?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Kim Lăng như đúc cùng một khuôn với cậu mình: "Do bọn chúng quá ngu ngốc, giẫm phải cạm bẫy, ta biết làm sao được. Có chuyện gì cứ chờ ta bắt được con mồi rồi tính sau."
Lam Vong Cơ nhíu mày. Kim Lăng còn muốn nói nữa, chợt phát hiện ra mình không thể mở miệng, cổ họng cũng không thể phát âm, liền giật mình hoảng sợ. Giang Trừng thấy hai bờ môi trên dưới của Kim Lăng không thể tách ra cứ như bị dán lại thì giận đến tái mặt, quẳng hết mớ lễ nghi miễn cưỡng gượng gạo kia đi: "Họ Lam kia! Ngươi có ý gì, Kim Lăng chưa đến lượt ngươi quản giáo đâu, mau gỡ ra cho ta!"
Thuật cấm nói của Lam gia vốn dùng để trừng phạt những đệ tử phạm lỗi trong tộc. Ngụy Vô Tiện cũng chịu thiệt không ít vì cái trò đó, tuy không phải pháp thuật cao thâm phức tạp gì, nhưng chỉ có người nhà Lam gia mới giải được. Nếu ai gắng gượng muốn nói thì dù hai cánh môi trên dưới không bị xé toạc chảy máu, cổ họng cũng sẽ mất tiếng vài ngày. Cho nên buộc phải ngậm miệng im lặng tự suy ngẫm, chờ đến khi thời gian trừng phạt kết thúc. Lam Tư Truy nói: "Giang tông chủ chớ nên nổi giận, chỉ cần cậu ta không gắng sức phá thuật, thì sau một nén nhang sẽ tự động hóa giải thôi."
Giang Trừng còn chưa kịp mở miệng, thì một gã mặc trang phục màu tím của Giang thị chạy ra từ trong rừng, gọi to: "Tông chủ!". Thấy Lam Vong Cơ đứng đó, gã có vẻ mặt hơi do dự. Giang Trừng mỉa mai: "Nói đi, lại có tin gì xấu muốn báo cho ta nữa đây?"
Tên khách khanh này khẽ bào: "Trước đó không lâu, có một đạo phi kiếm màu lam phá hỏng phược tiên võng do ngài bố trí."
Giang Trừng liếc Lam Vong Cơ một cái, nét bực bội in thẳng lên mặt, hỏi: "Phá bao nhiêu?"
Gã khách khanh này dè dặt đáp: "...Toàn bộ..."
Hơn bốn trăm tấm!
Giang Trừng nổi cơn thịnh nộ.
Thật không ngờ chuyến đi này lại xúi quẩy đến thế. Hắn đến đây vốn là để trợ trận cho Kim Lăng, năm nay Kim Lăng mười sáu tuổi, đã đến độ nên xuất đạo trải đời như thiếu niên các gia tộc khác. Giang Trừng tỉ mỉ sàng lọc, mới chọn ra cho cậu ta trường săn ở núi Đại Phạn, giăng lưới khắp nơi đồng thời đe dọa tu sĩ các gia tộc khác, khiến bọn họ nửa bước khó đi, biết khó mà lui, làm tất cả chỉ để Kim Lăng vượt lên đứng đầu, khiến kẻ khác không thể tranh đoạt với cậu ta. Hơn bốn trăm tấm phược tiên võng, tuy giá gần như trên trời, nhưng với Vân Mông Giang thị cũng chẳng thấm vào đâu. Có điều phá lưới là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Lam Vong Cơ làm thế, Giang Trừng chỉ cảm thấy một trận bực dọc lởn vởn trong đầu, ngày càng dâng cao. Hắn nheo mắt lại, tay trái không biết vô tình hay cố ý vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ tay phải.
Đây là một động tác nguy hiểm.
Ai ai cũng biết, chiếc nhẫn kia chính là một pháp bảo lợi hại chết người. Một khi gia chủ Giang gia bắt đầu chạm vào nó, thì cũng là lúc sát ý nổi lên.