Trong lúc hắn lui bước trong vô tình, lòng bàn chân lại trẹo sang bên, một cảm giác tê dại mất sức truyền đến từ nơi Tử Điện bò qua, nhìn trông như suýt nữa khuỵ gối xuống đất.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ thay đổi, vội tiến tới, nắm chặt cổ tay hắn như hồi ở núi Đại Phạm, đỡ hắn dậy, thấy đầu gối một bên chân hắn hạ xuống đất bèn định xem thử. Ngụy Vô Tiện bị doạ có hơi hãi, vội nói: "Hàm Quang Quân đừng đừng đừng, ngươi đừng như vậy!"
Lam Vong Cơ hơi ngẩng mặt, con ngươi nhạt màu nhìn chăm chú vào hắn, cúi đầu, tiếp tục vén ống quần hắn lên. Tay Ngụy Vô Tiện vẫn bị y nắm chặt lấy, không còn cách nào, đành phải nhìn trời.
Trên đùi hắn đầy vết ác trớ bầm đen.
Lam Vong Cơ nhìn một lát, mới khàn giọng nói: "... Ta chỉ tách khỏi vài canh giờ."
Ngụy Vô Tiện cười hề hề: "Mấy canh giờ dài lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đến đến bình thân bình thân."
Hắn trở tay túm Lam Vong Cơ dậy, nói: "Vết ác trớ bình thường thôi, chờ nó tới đây ta đánh tan là được. Hàm Quang Quân ngươi phải giúp ta đó, ngươi không giúp ta ta chẳng đối phó nổi đâu. Đúng rồi, ngươi bắt được người chưa? Có phải gã không? Người đâu rồi?"
Lam Vong Cơ đưa mắt về phía chiếc cờ hiệu trước một cửa tiệm ở xa xa trên con đường dài, Ngụy Vô Tiện liền đi về phía cửa tiệm đó. Ban nãy không nhận ra, giờ mới cảm thấy chân bước hơi tê tê, may mà Giang Trừng đã khống chế sức mạnh của Tử Điện, bằng không chẳng đơn giản là tê dại như vậy đâu, quật cháy khét là điều chắc chắn. Ngụy Vô Tiện nói: "Đi thẩm vấn trước, giải quyết chuyện thạch bảo."
Lam Vong Cơ đứng đằng sau hắn, bỗng nhiên lên tiếng kêu: "Ngụy Anh."
Toàn thân Ngụy Vô Tiện đờ ra một chốc.
Giây lát sau, hắn như không nghe thấy tên này, đáp: "Chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Nó chuyển từ trên người Kim Lăng tới ư."
Đây chẳng phải một câu nghi vấn, mà là một câu trần thuật.
Ngụy Vô Tiện không ừ hử gì cả. Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi gặp phải Giang Vãn Ngâm."
Trên vết ác trớ vẫn còn dấu Tử Điện để lại, không hề khó đoán. Ngụy Vô Tiện xoay người, nói: "Chỉ cần hai người đều sống trên đời, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau."
Dường như Lam Vong Cơ không tình nguyện dùng dằng với hắn về đề tài này, y nói: "Chân ngươi, đừng đi."
Ngụy Vô Tiện: "Không đi thì ngươi cõng ta à?"
"..." Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, một bóng đen thoáng lướt qua cõi lòng Ngụy Vô Tiện.
Nếu là Lam Trạm trước kia, nhất định sẽ bị câu này của hắn làm sặc, vứt sang cái mặt lạnh, hoặc là ngó lơ luôn. Nhưng đổi thành Lam Trạm hiện giờ, sẽ đối đáp thế nào thật khó mà nói. Quả nhiên, Lam Vong Cơ nghe vậy liền đứng trước hắn, dường như thật sự cúi người, cúi xuống đến đầu gối, nhân nhượng cõng hắn. Ngụy Vô Tiện lại chịu kinh hãi lần nữa, vội nói: "Ngừng ngừng, ta chỉ thuận miệng nói thôi mà. Bị Tử Điện quật hai phát chỉ hơi tê tê, đâu phải chân bị gãy. Đàn ông lớn tướng rồi còn muốn người ta cõng, khó coi lắm."
Lam Vong Cơ nói: "Rất khó coi sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Ừm."
Lặng lẽ chốc lát, Lam Vong Cơ nói: "Nhưng ngươi cũng đã từng cõng ta."
Ngụy Vô Tiện: "Có chuyện như vậy hả? Sao ta không nhớ."
Lam Vong Cơ khẽ nói: "Ngươi trước giờ không hề nhớ những việc này."
Ngụy Vô Tiện: "Ai cũng nói trí nhớ ta tệ, tệ thì tệ thôi. Dù sao cũng vậy, không cõng."
Lam Vong Cơ hỏi: "Thật sự không muốn cõng?"
Ngụy Vô Tiện nói như đinh đóng cột: "Không cõng."
Hai người đứng đối mặt nhau chốc lát, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ đặt một tay lên lưng hắn, người kề sát, tay còn lại luồn qua khúc cong nơi đầu gối hắn.
Luồn vào rồi là quơ lên ngay, cả người Ngụy Vô Tiện đều bị ôm lơ lửng trong cánh tay y.
Ngụy Vô Tiện làm sao cũng không ngờ tới kết quả của "không cõng" lại thế này, sợ hãi nói: "Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ ôm hắn, bước đi vô cùng vững, đáp trả cũng cực kỳ ổn: "Ngươi nói không muốn cõng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng đâu có bảo ngươi ôm thế này?"
Bây giờ đã vào đêm, trên đường chẳng có người qua lại, mà dù là ai đi nữa, cũng không mất mặt cho lắm. Ngụy Vô Tiện lại chả phải người da mặt mỏng, bị ôm đi một lúc thì liền thả lỏng ngay, cười nói: "Ngươi định so da mặt ai dày hơn hả?"
Mùi đàn hương yên ả trong vắt nọ vương vấn bên người, Lam Vong Cơ không nhìn hắn, mắt hướng thẳng phía trước, bát phong bất động, vẫn là vẻ mặt cực kỳ chính trực, cực kỳ nghiêm túc nhạt nhẽo. Ngụy Vô Tiện thấy y làm lơ, cứng đầu cứng cổ, nghĩ thầm: "Không ngờ lòng trả thù của Lam Trạm này lại ghê gớm đến thế. Hồi trước hắn chọc y, y toàn chịu mất mặt. Giờ hắn thế này thế nọ y đều đòi lại hết, để y chịu bẽ mặt. Này tiến bộ quá thể rồi. Chẳng những tu vi tiến bộ, mà da mặt cũng tiến bộ theo."
*Bát phong gồm có bốn điều phước lành và bốn điều bất trắc như sau: "Thịnh và suy, hủy và dự, xưng và cơ, khổ và lạc".Hắn nói: "Lam Trạm, hồi ở núi Đại Phạm ngươi đã nhận ra ta rồi nhỉ."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sao lại nhận ra?"
Lam Vong Cơ rủ mi, liếc mắt nhìn hắn: "Muốn biết?"
Ngụy Vô Tiện đáp chắc chắn: "Ừ."
Lam Vong Cơ nói: "Chính ngươi nói ta biết."
Ngụy Vô Tiện: "Chính ta? Bởi vì Kim Lăng? Bởi vì ta triệu Ôn Ninh đến? Không phải chứ?"
Nghĩ tới chuyện xấu hổ nào đó, đáy mắt Lam Vong Cơ dường như nhấp nhô gợn sóng. Nhưng mà, gợn sóng nhỏ bé không thể nhận ra này chỉ thoáng qua rồi thôi, lập tức khôi phục hồ sâu thăm thẳm. Y nghiêm nghị nói: "Tự nghĩ đi."
Ngụy Vô Tiện: "Vì nghĩ không ra nên mới hỏi ngươi!"
Lúc này, mặc hắn truy hỏi thế nào, Lam Vong Cơ vẫn ngậm miệng không đáp. Ngụy Vô Tiện đào bới mãi không có kết quả, nói tiếp: "Vậy đổi sang câu khác. Sao ngươi lại giúp ta?"
Lam Vong Cơ ung dung nói: "Như trên."
Y ôm Ngụy Vô Tiện bước vào nhà trọ, ngoài hoả kế ở quầy hàng nơi đại sảnh phun nước ra, thì không còn kẻ hóng hớt nào làm ra hành động khác người. Bọn họ tới trước cửa, Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, đến rồi, thả ta xuống đây đi. Ngươi không thừa tay để mở..."
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã làm một hành động cực kỳ vô lễ. Trong mắt hắn, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời y làm ra động tác thô lỗ này.
Y ôm Ngụy Vô Tiện, đá văng cửa.
Hai cánh cửa vừa văng ra, người ngồi ở trong lập tức õng õng ẹo ẹo khóc lóc: "Hàm Quang Quân, ta không biết, ta không biết, ta..."
Sau khi thấy rõ hai người ngoài cửa lấy tư thế kiểu gì bước vào, gã đờ mắt ra gắng gượng nói xong câu cuối cùng: "... Ta thật sự không biết."
Quả thật là "Hỏi một không biết ba."
Lam Vong Cơ dường như không thấy, ôm Ngụy Vô Tiện vào cửa, đặt lên trên chiếu. Nhϊếp Hoài Tang cảm thấy hết sức khổ sở, lập tức mở quạt giấy, chắn mặt mình lại, tỏ vẻ "phi lễ chớ nhìn". Ngụy Vô Tiện lướt qua quạt giấy, đánh giá một phen.
Vị này năm xưa là bạn đồng môn với hắn, nhiều năm trôi qua cũng chẳng thay đổi là bao. Năm đó ra sao, bây giờ vẫn vậy. Một gương mặt dịu ngoan mặc người tuỳ ý nhào nặn, một thân quần áo phẩm vị không tệ, đương nhiên cũng sẽ tốn không ít tâm tư lên trên bản mặt. Nói gã là tiên thủ Huyền môn, còn chẳng bằng nói gã là kẻ không phận sự. Mặc long bào vào chả giống Thái tử, đeo trường đao cũng chả phải gia chủ.
Gã chết cũng không nhận, Lam Vong Cơ liền ném vải áo mà con chó ngao xé xuống ngày đó lên trên bàn. Nhϊếp Hoài Tang che tay áo thiếu mất một mảnh của gã lại, mặt bi thảm: "Chẳng qua đúng lúc ta đi ngang qua thôi mà. Ta thật không biết gì hết đó."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi không biết, vậy ta nói, coi ngươi có nghe hay không là biết thôi."
Nhϊếp Hoài Tang lúng túng không biết nên ứng đối ra sao. Ngụy Vô Tiện đã nói mất rồi.
"Dãy Hành Lộ thuộc khu vực của Thanh Hà có lời đồn về "Cật nhân lĩnh" và "Cật nhân bảo", nhưng không có bất cứ người bị hại nào xác nhận. Vì lẽ đó, nên nó mới là tin đồn. Mà lời đồn sẽ khiến người bình thường rời xa dãy Hành Lộ. Bởi vậy, nó thật ra chính là một đạo phòng tuyến. Hơn nữa chỉ là đạo thứ nhất."
"Đã có thứ nhất thì sẽ có thứ hai. Đạo phòng tuyến thứ hai, chính là tẩu thi trên dãy Hành Lộ. Dù có người không sợ lời đồn về bảo ăn thịt người xông lên dãy, hoặc là đi nhầm vào dãy, thì khi trông thấy người chết cất bước đi, cũng sẽ chạy trối chết. Nhưng số lượng những tẩu thi này ít, lực sát thương thấp, vì vậy cũng sẽ không tạo ra thương tổn thật sự."
"Đạo phòng tuyến thứ ba, chính là mê trận gần toà thạch bảo kia. Hai đạo trước đều dùng để phòng bị người bình thường, chỉ có đạo này, là phòng tu sĩ Huyền môn. Nhưng phạm vi tác dụng cũng chỉ giới hạn với tu sĩ phổ thông, nếu gặp người tu sĩ cầm linh khí hay linh khuyển chuyên phá mê trận, hoặc là danh sĩ đẳng cấp Tiên môn như Hàm Quang Quân đây, đạo phòng tuyến này cũng chỉ có thể bị phá giải mà thôi."
"Ba lớp phòng bị, là vì không để người khác phát hiện toà thạch bảo trên dãy Hành Lộ kia. Người xây nên bảo là ai, chẳng thể nào không rõ ràng. Nơi đây là khu vực Thanh Hà Nhϊếp thị, ngoài Nhϊếp gia, không còn ai khác có thể dễ dàng bố trí ba đạo cửa ải ở Thanh Hà này. Huống chi ngươi lại còn đúng lúc xuất hiện gần thạch bảo, để lại chứng cứ. Dù có khăng khăng nói đây là trùng hợp, cũng chẳng ai tin."
"Rốt cuộc Nhϊếp gia xây dựng một toà bảo ăn thịt người trên dãy Hành Lộ là vì mục đích gì? Thi thể trong vách tường từ đâu mà có? Có phải do nó ăn không? Niếp Tông chủ, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng ngay tại đây, chỉ sợ sau này lộ ra, chúng gia Huyền môn cùng thảo phạt chất vấn, đến lúc đó dù ngươi có muốn nói, cũng không ai chịu nghe ngươi nói, tin lời ngươi nói."
Nhϊếp Hoài Tang như cam chịu, nói: "... Đó vốn không phải bảo ăn thịt người gì. Cái đó... Đó chỉ là mộ tổ nhà ta!"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Mộ tổ? Mộ tổ nhà ai mà quan tài lại không đặt xác, lại đặt đao?"
Nhϊếp Hoài Tang buồn rười rượi nói: "Hàm Quang Quân, ta nói trước, ngươi có thể thề không, nể tình thế giao hai nhà, nể tình đại ca ta kết nghĩa với đại ca ngươi, dù ta có nói gì, ngươi... Và cả vị bên cạnh ngươi nữa, đều tuyệt đối không được truyền đi. Ngộ nhỡ sau này lộ ra, hai vị cũng nói giúp ta vài câu, làm chứng cho ta. Trước giờ ngươi là người giữ chữ tín nhất, chỉ cần ngươi thề, ta sẽ tin."
Lam Vong Cơ nói: "Như ngươi mong muốn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nói nó vốn không phải bảo ăn thịt người gì, như vậy nó chưa từng ăn người?"
Nhϊếp Hoài Tang cắn răng, thành thật nói: "... Từng ăn."