Gần đây Ngụy Vô Tiện phiền não vô cùng, từ sau cái đêm Lam Vong Cơ bất thình lình vọt vào đại náo phòng hắn đó, Lam Vong Cơ lại ngày càng dính hắn! Khoan nói tới cả ngày cứ đi theo hắn, hễ chỉ cần có miếng gió thổi cỏ lay thôi là liền căng thẳng dõi theo hắn, làm hắn buồn bực không thôi.
Nhưng cứ mỗi lần hắn tính không cho y theo là, y như rằng Lam Vong Cơ sẽ mở to hai mắt long lanh tội nghiệp nhìn hắn, này này này, làm kiểu này rồi thì sao hắn mở miệng nổi đây?
Ngụy Vô Tiện hơi bực mình, lườm Lam Vong Cơ ngay kế bên mấy cái, hắn cảm thấy nếu giờ mà còn không phát tiết ra nữa là chắc mình ngột ngạt chết mất! Ngụy Vô Tiện dừng bước, nhìn Lam Vong Cơ nghiêm túc hỏi: "Lam Trạm, rốt cuộc dạo này ngươi bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ cúi đầu không đáp, thực ra y cảm nhận được gần đây Ngụy Vô Tiện có hơi gắt gỏng, y cũng biết là do y mà ra, nhưng mà y vẫn muốn bám theo hắn. Chỉ cần Ngụy Vô Tiện không nằm trong phạm vi tầm mắt của y thôi là lòng y lại hoảng loạn không thôi!
Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Lam Trạm, hỏi ngươi đó? Rốt cuộc sao vậy hả, dạo này trông ngươi không đúng chút nào!"
Sau khi chần chừ một hồi, Lam Vong Cơ mới nói: "Không sao." Y chẳng biết có nên kể ra hay không, giấc mơ đó quá kì lạ.
Lại nữa? Đêm hôm đó cũng y chang vậy, rõ ràng tới công chuyện rồi mà sống chết không chịu nói, tức chết hắn!
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, khẽ hỏi: "Ngươi, không thích?"
Tuy cái gương mặt đó vẫn không chút biểu cảm nào, nhưng từ cặp mắt lưu ly kia Ngụy Vô Tiện vẫn nhận thấy được một thoáng dè dặt và oan ức!
Ngụy Vô Tiện ngỡ ngàng câm nín, không đúng, sao tên này lại thấy oan ức? Người nên thấy oan ức phải là hắn mới đúng chứ?
Một mỹ nhân uất ức nhìn hắn kiểu này, mà mỹ nhân đó còn là Lam Trạm, vậy cơn tức của hắn trút bỏ kiểu gì?
Ngụy Vô Tiện không được tự nhiên đáp: "Cũng, cũng không hẳn, chỉ là hơi, không quen thôi..." Sao hắn lại hết cách với Lam Vong Cơ thế chứ?
"Vong Cơ, Ngụy công tử?"
Giữa lúc đôi bên đang trong bầu không khí lúng túng, bỗng dưng đằng sau nghe thấy có người gọi bọn hắn, hai người quay lưng, nhìn thấy đúng thật là Lam Hi Thần.
"Huynh trưởng"
"Trạch Vu Quân"
Nhìn thấy bầu không khí là lạ giữa hai người, nụ cười tựa như tắm mình trong gió của Lam Hi Thần cũng chợt cứng đờ, hắn cũng có nghe nói về hành vi của Vong Cơ dạo gần đây, cũng chả rõ vụ gì xảy ra mà khuấy động được cái lu dấm đệ đệ nhà hắn.
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần đến rồi, đáy mắt liền có chút vui mừng, vậy là tới kiếm Lam Trạm hả? Thế nghĩa là hắn được cứu thoát rồi?
Ngụy Vô Tiện không ngăn được vui sướиɠ nói: "Trạch Vu Quân đây có việc cần tìm Lam Trạm hả? Thế Lam Trạm ngươi mau đi đi, một mình ta không sao đâu!"
Lam Hi Thần bị ánh mắt lạnh như băng của đệ đệ nhà mình nhìn chòng chọc mà môi cười càng thêm gượng gạo, đành bất đắc dĩ nói: "Vong Cơ..." Nếu không phải thúc phụ có việc tìm hắn, hắn cũng chẳng muốn tới quấy rầy đâu.
Lam Vong Cơ vừa nhìn đã hiểu ý Lam Hi Thần, ánh mắt vốn lạnh nay càng lạnh, quấy rầy y với Ngụy Anh, huynh trưởng thiệt là đáng ghét! Hơn nữa, tại sao Ngụy Anh lại cười rạng rỡ với huynh trưởng vậy chứ?
Nụ cười trên mặt Lam Hi Thần thiếu điều nứt toác ra luôn, Vong Cơ à, Ngụy công tử đây là có lễ phép, chứ đâu phải tại huynh trưởng! Vậy cũng ghen được hả?
Lam Vong Cơ vừa thẹn vừa giận lườm nguýt Lam Hi Thần một cái, cúi đầu, vành tai ửng đỏ.
Ngụy Vô Tiện nhìn mà không hiểu nổi lối mặt qua mày lại giữa hai người, cũng chẳng bận lòng, chỉ cần có người tới giải cứu mình là ổn áp rồi.
Cười tít mắt với hai người nói: "Trạch Vu Quân, nếu hai người đã có việc thì ta không làm phiền nữa! Lam Trạm ta đi đây nha!" Dứt lời, không cho thời gian để hai người phản ứng, đã nhanh chân bỏ chạy!
Còn gia quy? Không bận tâm nhiều được vậy! Dạo này Lam Vong Cơ đáng sợ thiệt sự! Khó khăn lắm mới thoát thân được, không lanh trí bỏ chạy mới lạ á!
Lam Vong Cơ tỏ vẻ, Ngụy Anh cứ thế bỏ y mà đi, y trong lòng tủi thân nhưng y không nói!
Tiểu kịch trường:
Lam Vong Cơ: Tại sao Ngụy Anh lại cười với huynh trưởng? Huynh trưởng đã làm gì Ngụy Anh? (Ánh mắt lạnh băng)
Lam Hi Thần: Không phải ta, ta không có, ta bị oan!
Lam Vong Cơ: Hừ! (Ngụy Anh bỏ ta mà chạy rồi, tủi thân!)
Lam Hi Thần: Vong Cơ à, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, hình như Ngụy công tử phạm gia quy rồi!
Lam Vong Cơ:...... (Đang ủy khuất, không nhìn thấy)
Lam Hi Thần:...... (Vong Cơ à, đệ có còn nhớ đệ là chưởng phạt ở Lam gia không?)
Lam Vong Cơ:...... (Vẫn đang bận tủi thân......)
Lam Hi Thần:...... (Hết muốn có đệ đệ này rồi!)