Trong hồ bóng đen bốn bề lũ lượt, mọi người ra sức chém gϊếŧ, nhưng không hề đâm trúng được thứ gì.
Tị Trần trên lưng Lam Vong Cơ theo tiếng rời vỏ, chui vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, lại rít lên bay ra giữa sông, mang theo một trường cầu vồng nước. Nhưng không hề đâm trúng thứ gì.
Y cầm kiếm trong tay, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, đang định mở miệng, trường kiếm của một môn sinh khác cũng bay ra, đâm vào bóng đen thoáng bơi qua trong nước.
Nhưng sau khi chiêu kiếm đó của người này vào nước, lại hồi lâu vẫn chưa thấy đi ra. Thôi thúc kiếm quyết, nhiều lần triệu hồi, cũng không có bất cứ vật gì được gọi ra khỏi nước. Thanh kiếm kia của người này cứ như bị hồ nước nuốt chửng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thiếu niên môn sinh nọ trông không lớn hơn bọn Ngụy Vô Tiện bao nhiêu, mất bội kiếm, mặt càng ngày càng tái. Một môn sinh lớn tuổi hơn ở kế bên hỏi: "Tô Thiệp, trước mắt chưa thể tra rõ dưới đó là thứ gì, sao ngươi lại tự tiện thúc kiếm vào nước?"
Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta thấy nhị công tử cũng thúc kiếm vào nước..."
Người này chưa nói xong cũng hiểu ra, câu này thiệt là không biết sâu cạn. Bất kể là Lam Vong Cơ, hay là Tị Trần, đều không phải người mà kẻ bên ngoài có thể so sánh. Lam Vong Cơ có thể triệu kiếm vào nước lúc không rõ vật địch, không sao cả, nhưng những người khác thì không nhất định. Trong vẻ tái nhợt của gã ta lộ ra chút đỏ bừng xấu hổ, dường như chịu sỉ nhục gì đó, liếc nhìn Lam Vong Cơ. Nhưng Lam Vong Cơ không nhìn gã, ngưng thần nhìn nước, chốc lát, Tị Trần rời vỏ lần nữa.
Lần này thân kiếm không chui vào nước, mà là mũi kiếm khẽ hất, khều một bóng đen từ đáy nước lên. Một đống đen thùi ướt nhẹp rơi cái bẹp lên thuyền.
Ngụy Vô Tiện không nhìn Lam Vong Cơ, hắn đang bận xem xét tên môn sinh kia. Tỷ tỷ có nói về kẻ này với hắn, cái chết của hắn đời trước cũng nhờ tên này góp công không nhỏ.
Ngụy Vô Tiện vốn chả hề lo lắng đến Thủy Hành Uyên chút nào, tỷ tỷ từng nói riêng vụ này thì tỷ đã có sắp xếp, đó là để hắn muốn đến thì cứ theo một chuyến, chỉ cần không bại lộ Quỷ đạo là được. Chứ không là Thủy Hành Uyên này đã sớm bị hẳn trừ khử rồi!
Lúc này, thuyền đã trôi đến trung tâm hồ Bích Linh. Màu sắc của hồ cực đậm, xanh xanh sẫm sẫm. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ khẽ ngẩng đầu, nói: "Hiện tại lập tức trở về."
Lam Hi Thần nói: "Vì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Vật trong nước cố ý dẫn thuyền tới trung tâm hồ Bích Linh."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy thân thuyền đột nhiên chìm xuống.
Nước nhanh chóng tràn vào thuyền, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, nước hồ Bích Linh đã không còn xanh sẫm nữa, mà gần như là màu đen. Nhất là nơi gần giữa hồ, phảng phất đang cuộn trào một dòng suối đen ngòm. Mười mấy con thuyền quay vòng tại chỗ, bốn phía thình lình sinh ra một vòng nước xoáy cực to, chậm rãi di chuyển. Thuyền vừa xoay vừa chìm xuống, hệt như bị một cái miệng rộng màu đen hút xuống!
Thoáng cái, tiếng kiếm rời vỏ vang lên không dứt, mọi người lục tục ngự kiếm bay lên. Ngụy Vô Tiện đã lên tới không trung, cúi đầu trông xuống, lại thấy Tô Thiệp đứng trên thuyền bị hồ Bích Linh dìm xuống, nước đã lút quá đầu gối gã, mặt gã đầy kinh hoảng, nhưng cũng không lên tiếng kêu cứu, chẳng biết có phải do sợ quá rồi không nữa. Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi quay lưng, duỗi tay, túm lấy cổ tay gã, đang chuẩn bị kéo gã lên thì tự dưng lại có một nguồn sức mạnh bỗng nhiên từ bên phía Tô Thiệp truyền tới, Ngụy Vô Tiện bị lực kéo về mạnh đến nghiêng ngả, suýt nữa kéo Ngụy Vô Tiện trên kiếm rớt xuống, người trong tay cũng bị vuột khỏi tay.
Đến khi Ngụy Vô Tiện ổn định trên kiếm thì Tô Thiệp đã mất tăm trong dòng xoáy đen ngòm dưới hồ.
Mặt mày Ngụy Vô Tiện sa sầm, hắn cứu hay không là một chuyện, nhưng một Thủy Hành Uyên nho nhỏ lại dám cướp người từ tay hắn, vậy thì thể diện đường đường là Di Lăng lão tổ hắn để ở chỗ nào?
Hừ! Chờ đó cho hắn!
Mới nghĩ tới đây, Lam Vong Cơ đã ngự kiếm bay tới kế hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, nghĩ là hắn đang tự trách, tức thì nói: "Ngụy Anh, sai không phải ở ngươi, không cần tự trách."
Lúc này, Ngụy Vô Tiện mới bừng tỉnh lại, đáp: "Lam Trạm, ta không sao." Nhưng mặt mày không còn tốt như trước.
Đoàn người ngự kiếm cấp tốc rời khỏi hồ Bích Linh, đáp xuống bờ. Lam Vong Cơ quay lưng, nói với Lam Hi Thần: "Là Thủy Hành Uyên."
Lam Hi Thần lắc đầu: "Này thì khó giải quyết rồi."
Người trấn Thải Y ai nấy đều am hiểu kỹ năng bơi, đó giờ có cực ít vụ tàu đắm hoặc người sống rơi xuống nước, nên chung quanh đây không thể nào hình thành Thủy Hành Uyên được. Nếu Thủy Hành Uyên xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng, nó từ nơi khác chạy tới: nó từ nơi khác chạy tới.
Lam Vong Cơ hỏi: "Dạo gần đây có nơi nào đã từng bị Thủy Hành Uyên quấy nhiễu?"
Lam Hi Thần chỉ lên trời.
Thứ hắn chỉ không phải gì khác, mà chính là mặt trời. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ: "Kỳ Sơn Ôn thị."
Ôn thị vốn áp đảo tiên môn bách gia, lấy tác phong làm việc của Ôn thị, Thủy Hành Uyên ở trấn Thải Y, cực kỳ có khả năng là do bọn họ đuổi đi.
Tuy đã biết nguồn gốc thủy túy nơi đây, mọi người im lặng. Nếu người nhà họ Ôn kia làm ra, dù có lên án khiển trách thế nào, cũng là chuyện vô ích. Đầu tiên, nhà đó sẽ không thừa nhận, thứ hai, cũng sẽ chẳng bồi thường bất cứ thứ gì.
Một môn sinh không cam lòng nói: "Nhà đó đuổi Thủy Hành Uyên tới nơi này, có lẽ là muốn hại trấn Thải Y thê thảm. Nếu Thủy Hành Uyên trưởng thành, lan rộng đến đường sông bên trong trấn, ở đó nhiều người như thế, mỗi ngày đều phải kiếm sống trên thân một con quái vật, đây thật sự là..."