Một ngày nay, giữa lúc Ngụy Vô Tiện đang đắm mình nghiên cứu phát minh mới của hắn thì Nhϊếp Hoài Tang lại hết sức vui mừng đến tìm hắn: "Ngụy huynh, huynh thiệt là có số đỏ phủ đầu mà, lão đầu kia tối qua đã đi Thanh Hà dự hội Thanh Đàm nhà ta rồi. Mấy hôm nay chẳng cần nghe học, cũng khỏi phải thụ giáo!"
Ngụy Vô Tiện trở mình bò dậy, vừa mang giày vừa mừng rỡ: "Thiệt là số đỏ phủ đầu, mây mờ che đỉnh, trời cũng giúp ta mà."
Hai người vai kề vai, đi ngang qua Nhã thất tiếp khách của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, dừng chân lại, chào hỏi: "Tiểu cũ... Lam Trạm! Trạch Vu Quân!"
Có vài người bước ra khỏi Nhã thất trước mặt, dẫn đầu là hai thiếu niên, tướng mạo như băng điêu ngọc mài, trang phục cùng một màu trắng như tuyết, đến cả tua rua của thanh kiếm sau lưng cũng đong đưa theo gió y hệt nhau, chỉ riêng có khí chất và vẻ mặt là khác nhiều mà thôi. Tên nghiêm mặt là Lam Vong Cơ, còn kẻ ôn hoà, tất nhiên là một vị khác trong Lam thị song bích – Trạch Vu Quân – Lam Hi Thần.
Lam Vong Cơ trông thấy Ngụy Vô Tiện, mày hơi nhíu lại, không dấu vết trừng mắt lườm cái tay đang khoác trên vai Nhϊếp Hoài Tang của hắn, rồi lại dời mắt, chăm chú nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần đáp lễ, cười nói: "Ngụy công tử. Hoài Tang."
Nhϊếp Hoài Tang giọng như muỗi kêu: "Hi Thần ca ca." Gã mới bị Lam Vong Cơ trừng một cái mềm nhũn cả chân.
Lam Hi Thần nói: "Hoài Tang, trước đó không lâu ta đến Thanh Hà, đại ca đệ còn hỏi đệ học tập ra sao. Thế nào? Năm nay có thể qua không?"
Nhϊếp Hoài Tang nói: "Đại để là có thể..." Gã như dưa héo được sương, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cầu viện. Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Trạch Vu Quân, hai người đang tính làm gì vậy?"
Lam Hi Thần nói: "Trừ thủy tuý. Không đủ nhân lực, trở về tìm Vong Cơ."
Lam Vong Cơ cũng muốn dẫn hắn ra ngoài đi chơi giải sầu, nhu hoà hỏi: "Ngụy Anh, ngươi muốn đi không?"
Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Muốn muốn! Bắt thủy quỷ, ta biết nha, Trạch Vu Quân dẫn tụi này theo được không?"
Lam Hi Thần cười không nói, Lam Vong Cơ đã đáp: "Được. Huynh trưởng..."
Lam Vong Cơ còn chưa dứt lời, Lam Hi Thần đã cười nói: "Cũng được, vậy cảm ơn. Chuẩn bị chút rồi lên đường thôi. Hoài Tang có thể đi cùng chứ?"
Nhϊếp Hoài Tang tuy muốn đi theo góp vui, nhưng đυ.ng phải ánh mắt của Lam Hi Thần liền nhớ tới đại ca nhà mình, lòng hoảng sợ, không dám ham chơi, nói: "Đệ không đi đâu, đệ trở về ôn tập..." Làm màu như thế, hy vọng lần sau Lam Hi Thần có thể nói vài câu hay ho trước mặt đại ca gã. Ngụy Vô Tiện thì lại trở về phòng chuẩn bị.
Lam Vong Cơ dõi theo bóng lưng hai người bọn hắn, nhíu mày. Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, Ngụy công tử với Hoài Tang chỉ là bạn tốt thôi!"
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, trên mặt lại đầy vẻ bất mãn.
Lam Hi Thần nói thêm: "Ngụy công tử ưu tú như thế, tính tình lại sáng sủa, đúng thật được nhiều người thích."
Lam Vong Cơ lạnh mặt.
Lam Hi Thần nói: "Hơn nữa, chẳng phải mối quan hệ giữa Vong Cơ và Ngụy công tử cũng rất tốt à?" Vậy nên đừng có ghen tị chứ!
Lam Vong Cơ tỏ tường: "Vâng!"
Trước Nhã thất, im lặng như đóng băng.
Mấy tên môn sinh ở bên thầm nghĩ, thiệt là vĩnh viễn cũng chẳng biết Trạch Vu Quân rốt cuộc làm thế nào mà nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lam nhị công tử nữa, quả nhiên là huynh đệ ruột mà...
Lam Hi Thần còn tính nói thêm gì đó, Ngụy Vô Tiện đã thần tốc đeo kiếm lại đây, đành phải ngậm miệng không nói, đoàn người ngự kiếm xuất phát.
Trấn nơi thủy quỷ quấy phá có tên là Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm.
Cô Tô ở chốn Giang Nam, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại. Hai chiếc thuyền đối diện đυ.ng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau mà chả nghe ra chút nóng nảy nào.
Ngụy Vô Tiện nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua hai vò rượu gạo nếp, thấy Lam Vong Cơ nhìn lại đây, nói: "Lam Trạm ngươi nhìn ta làm gì, không phải ta nhỏ bụng không mua cho ngươi đâu, người nhà các ngươi chẳng phải là không thể uống rượu hay sao."
Không nán lại lâu, ngồi lên mười mấy con thuyền nhỏ hẹp, chèo tới nơi thủy túy tụ tập. Dần dần, nhà dân hai bên bờ sông ngày càng ít đi, đường sông cũng trở nên yên tĩnh.
- o0o-
(•Sam•): khá thích đoạn Tiện Tiện kể về cách giáo dục của Thanh Thanh tỷ, cảm thấy hình thức ở chung của hai tỷ đệ ổn áp, đủ thân thiết nhưng vẫn đủ riêng tư ( ´ ω ')