Ôn Chiêu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ là một chút không cẩn thận, hắn lại chạy đến địa bàn của liên quân bách gia.
Đây là một rừng cây hẻo lánh, không có tu sĩ đóng giữ, Ôn Chiêu cũng không bận tâm gì. Hắn nhẹ nhàng thả ra một chút oán khí, che lấp mình, tìm một cái cây ngồi lên.
Năng lực ẩn nấp của oán khí rất mạnh, chỉ cần hắn muốn, thì không có bất cứ kẻ nào có thể tìm được tung tích của hắn.
Tâm tình của hắn hiện tại không tốt. Ôn Chiêu không hiểu, chiến tranh giữa Kì Sơn cùng bách gia tiên môn có ý nghĩa gì...
Thế giới này, đến cuối cùng là cái gì?
Hắn không biết, hắn cái gì cũng không biết. Tất cả những gì hắn biết về thế giới đều là từ miệng của người khác nghe được, nhưng những thứ đó thực sự là toàn bộ về thế giới này sao?
Ôn gia không thiếu sách, hắn đã đọc qua những cuốn sách viết về phân bố các thế lực của các tiên môn gia tộc, hiểu biết sự phân bố của các giai cấp thống trị thế giới.
Chỉ là... thế giới này có bao nhiêu tu sĩ?
Mấy vạn người? Hơn mười vạn người?
Nhiều hơn hết là hàng ngàn hàng vạn dân chúng, tu sĩ trong thế giới này căn bản chỉ là hạt cát. Lại chính vì những hạt cát này, chiến tranh của những hạt cát, làm cho vô số dân chúng khổ sở vạn phần, đến cả việc sống sót cũng đã là một hy vọng xa vời...
Cảm giác buồn bực khiến Ôn Chiêu không biết nên làm sao, hắn lấy ra cây sáo đang cắm bên hông, đặt lên môi.
Trong trí nhớ nảy ra một đoạn giai điệu, Ôn Chiêu không học được phổ khúc khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể thổi khúc nhạc này.
Tựa người vào thân cây, thổi một nhạc khúc đến bản thân còn không biết tên, tiếng sáo mang theo bi thương vô cùng vô tận...
Lam Vong Cơ đang đi tuần tra đột xuất, lại loáng thoáng nghe được một giai điệu quen thuộc.
Hắn giật mình, nhanh chóng chạy lại nơi phát ra âm thanh, không hề để ý tới cái gì là quy phạm, cái gì là đoan chính.
Có người đang đến...
Ôn Chiêu mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp kia mang theo sắc đỏ quen thuộc.
Hắn không có ý trốn tránh bất cứ ai, bản thân chỉ là buồn bực mà đi thổi sáo, lại chưa mặc gia bào* của Ôn gia; hơn hết, những người ở Kì Sơn gặp qua hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong liên quân bách gia đương nhiên không có ai biết thân phận của hắn. Nếu xui xẻo bị người bắt gặp, dù cho kẻ đó nghi ngờ thân phận của hắn, Ôn Chiêu tự tin bản thân có thể dễ dàng thoát thân.
Tiếng sáo ngừng, Ôn Chiêu đứng trên cây, chờ người tới.
Lam Vong Cơ không còn nghe thấy tiếng sáo, giật mình nhìn xung quanh.
Không có người...
Ôn Chiêu đương nhiên biết, người kia không nhìn thấy hắn, chỉ là...
Trên người kẻ mới tới kia, mang theo một loại bi thương vô cùng độc đáo, tựa như đang đi tìm bảo bối bị đánh mất, đôi mắt trong trẻo như ngọc lưu ly mang theo niệm tưởng cùng bi ai khiến trái tim Ôn Chiêu nhói đau.
Hắn... là ai?
Lam Vong Cơ đứng yên tại chỗ nhìn hắn, thiếu niên đứng trên cây, lặng im nhìn lại.
"Ngụy...Anh..." Lam Vong Cơ vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của thiếu niên.
Thiếu niên nhảy xuống, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt hắn, một lời cũng không nói.
Ngụy Anh, là ai?
Ôn Chiêu đứng im nhìn người trước mắt, không hiểu sao hắn lại muốn làm quen với người này.
Có lẽ vì Ôn Chiêu bị oán khí quấn quanh nên hắn gần như không có hơi thở của người sống. Người nọ rất vô lễ khi xoa gương mặt hắn, chạm vào khóe mắt; từ đôi mắt trong trẻo kia rơi xuống những giọt lệ trong suốt.
Ôn Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của Lam Vong Cơ, mềm nhẹ lau đi những giọt lệ còn lưu lại trên gương mặt kia.
Khóc? Tại sao lại khóc?
Người kia nhìn lại hắn, giống như vừa hoàn hồn, mạnh mẽ vươn tay đi nắm lấy cổ tay hắn.
Ôn Chiêu giật mình, thân thể theo bản năng lui về phía sau, dùng oán khí che lấp mình, ẩn đi hơi thở của bản thân, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đồng tử của Lam Vong Cơ co rút lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên biến mất trước mặt hắn.
"Ngụy Anh!" Hắn nhìn khắp bốn phía, chỉ còn vài đạo oán khí nhợt nhạt trôi nổi giữa không gian, nào còn bóng dáng của thiếu niên ban nãy?
Lam Vong Cơ không tin, hắn đứng tại chỗ nhìn kĩ lại khắp nơi.
Vẫn như cũ, cái gì cũng không có...
Là ảo giác sao?
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ chậm rãi lập lại một lần lại một lần cái tên này, cuối cùng rời khỏi mảnh rừng cây trống rỗng, bóng lưng mang theo vài phần hồn lạc phách bay.
Đợi hắn rời khỏi, Ôn Chiêu mới chậm rãi xuất hiện.
Cô Tô Lam Thị, Lam Vong Cơ... .
TruyenHDNgươi rốt cục là ai, tại sao lại khiến cho ta sinh ra nhiều cảm xúc đến vậy...
Lam Vong Cơ... Lam Trạm!
Hình như trong một sơn động, một người mặc bạch y, nhẹ nhàng ngâm nga đoạn nhạc này.
Cuối cùng, Ôn Chiêu không đuổi theo Lam Vong Cơ, hắn xoay người, theo đường cũ trở về.
Chỉ là một lần gặp thoáng qua...
——
Chiến tuyến Vân Mộng kì thực không có thương vong quá lớn, tình hình chiến đấu có lẽ kéo dài thêm một năm cũng chẳng thay đổi nhiều, Ôn Chiêu ra lệnh tu sĩ Ôn gia không cần chủ động tấn công, bên phía tiên môn bách gia cũng e ngại thực lực của Ôn Trục Lưu, chậm chạp không dám xâm phạm. Nhất thời, chiến cục nơi đây rơi vào trạng thái giằng co.
Đánh lui liên quân, kì thực đối với Ôn Chiêu mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản. Hắn chỉ cần thả vài trăm con hung thi lệ quỷ vào doanh trướng của bách gia tiên môn, thử hỏi sẽ có mấy người đủ năng lực toàn thây dưới tay hắn?
Hắn có vũ lực tuyệt đối, chỉ cần hắn muốn, tùy tiện có thể xưng bá bách gia tiên môn...
Chỉ là, xưng bá tiên môn để làm gì?
Hắn không quên được tình cảnh của cô bé gầy trơ xương kia.
Nếu nói thẳng, bách gia tiên môn, Ôn gia, và cả hắn, đều là hung thủ khiến khu vực này tràn ngập oán khí.
"Ngươi chịu cái gì kí©h thí©ɧ vậy?" Một cái tát của Ôn Tình vỗ lên chiếc bàn trước mặt hắn, "Nói đi, ngươi muốn làm gì?"
"Tình tỷ, ngươi cam tâm sao?" Ôn Chiêu không trả lời câu hỏi của Ôn Tình, ngược lại còn hỏi nàng một vấn đề.
"Hả? Đầu óc ngươi xảy ra vấn đề?" Ôn Tình nghi hoặc nhìn Ôn Chiêu, rút ra ba cây châm bạc quơ quơ trước mặt hắn.
Đối với Ôn Tình, qua vài ngày ở chung thì nàng đã sớm đem Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị này trở thành đệ đệ mình, đột nhiên nghe hắn hỏi một câu không đầu không đuôi, thiếu chút nữa đã đem người ghim thành con nhím.
"Tình tỷ, ngươi là y sư, một mạch Kì Hoàng Ôn thị các ngươi đều là y sư." Ôn Chiêu chậm rãi ngẩn đầu, "Y giả nhất nhân tâm, ngươi hy vọng Xạ Nhật Chi Chinh vẫn tiếp tục sao?"
Ôn Tình trầm mặc, nàng đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
"Thật ra, nếu ta đồng ý, ba tháng là đủ để ta gϊếŧ sạch liên quân bách gia." Trong mắt Ôn Chiêu vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút cảm tình nào, như thể đó là một cái hồ và không có dù chỉ là một chút gợn sóng nhỏ, "Chỉ có điều, nếu ta làm vậy, thực sự có thể giải quyết vấn đề sao?"
Ôn Chiêu không biết, trong trí nhớ ngắn ngủi vài ngày của hắn, hắn thực sự là giống hệt một đứa nhỏ, cái gì cũng không biết.
Những tu sĩ cung kính khép nép, khom lưng uốn gối khi đứng trước mặt hắn, lại là những vị thần phật cao cao trên trời trong mắt dân chúng, bọn họ chỉ có thể để cho tu sĩ tùy ý nô dịch. Rõ ràng chỉ tốn sức như một cái nhấc tay, nhưng không một tu sĩ nào chịu đồng ý ra tay; chẳng sợ là dân chúng sợ hãi làm phức tạp, đều bị chúng tu sĩ bỏ qua.
"Cho ta thời gian ba tháng, ta muốn dùng chính hai mắt của mình, nhìn bộ mặt chân thực nhất của thế giới này."
Ôn Chiêu đứng lên, lấy một chiếc áo choàng đen, khoác lên người.
"Ngươi..." Ôn Tình lo lắng nhìn thiếu niên, "Ngươi có biết chuyến đi này có bao nhiêu nguy hiểm sao?"
"Không có chuyện gì! Người có thể làm ta bị thương, quá ít!" Ôn Chiêu cúi đầu, hàng mi dài như cánh bướm có chút run rẩy.
"Lúc ta không ở đây, mọi chuyện ở Vân Mộng giao cho ngươi, Ôn Trục Lưu nghe lệnh ta, ngươi có thể tùy ý sai bảo. Mặt khác, tất cả bá tánh đến xin giúp đỡ, ngươi phân phối tu sĩ đi xử lí, dẫu cho nơi đó là vùng biên cảnh bên kia, chỉ cần thu được tin tức, không kể tai họa lớn hay nhỏ..." Hắn nhẹ giọng sắp xếp, đặt ấn tín trong tay xuống bàn, "Truyền lệnh xuống, Di Lăng sẽ do một mạch Kì Hoàng làm chủ, dặn họ khai trương y quán, sắp xếp cuộc sống đi."
Nói xong, hắn một mình đi khỏi cửa lớn của Vân Mộng Giám sát liêu; một thân hắc y, một con hồng địch*.
Không phải là Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, chỉ là một người bình thường, tên là "Chiêu".