Hắn một người ngồi trong động, oán khí trong tay hắn dịu ngoan nằm yên mặc hắn thao tác.
Đối với nơi này, hắn rất quen thuộc, có lẽ hắn đã ở đây lâu lắm, lâu đến nỗi hắn có thể biết được mỗi mộ cái cây mỗi một ngọn cỏ nơi này.
Oán khí chạy dọc tứ chi của hắn, chậm rãi ở đan điền kết một viên âm đan màu đen.
Hắn đã mai táng cha mẹ, giờ hắn hiện tại sẽ đi đâu?
Hắn vươn tay, chiết một cây quỷ trúc.
Quỷ trúc này sinh trưởng ở Loạn Táng Cương, nơi oán khí mọc lan tràn đã ngàn năm, ngưng tụ oán khí vô cùng thuần túy.
Hắn chậm rãi đem cây trúc này làm thành một cây sáo. Mà cũng lạ, ống sáo nguyên bản màu đen sau khi lấy máu nhận chủ thì chậm rãi trở thành biến thành màu đỏ tươi.
"Trần Tình." Hắn nheo mắt, thưởng thức ống sáo của mình, chậm rãi: "Ngươi kêu Trần Tình."
Hắn ra khỏi động, nhìn chung quanh vô số lệ quỷ đang du đãng.
Hắn có thể dễ dàng khống chế oán khí, đương nhiên, hắn cũng có thể không chế toàn bộ Loạn Táng Cương này, khống chế toàn bộ oán linh.
Trần Tình một khúc, bạch cốt sinh hoa, vạn quỷ thần phục.
Nơi hắn đi qua, tất cả lệ quỷ đều run sợ quỳ xuống.
Một con hồng y nữ quỷ* cẩn thận ngẩng đầu, cung kinh nói: "Công tử, ngài, ngài trở lại...."
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi biết tên ta không?"
"Không biết." Hồng y run sợ, ngay cả ngẩng đầu nhìn hắn cũng không dám, "Một năm không thấy, thực lực của công tử thế nhưng lại mạnh mẽ đến mức độ này."
"Người... từng gặp ta." Hắn chậm rãi hỏi, nhưng lời nói lại mang theo ngữ khí khẳng định. "Nói cho ta biết những gì người biết về ta."
Hồng y dừng một chút, lúc này mới dám nói với hắn. "Công tử mười mấy năm trước cùng hai cỗ thi thể bị ném vào Loạn Táng Cương. Lúc ấy, hình như công tử chỉ là một bộ phận hồn phách còn sót lại, hành động bằng bản năng. Mặc dù là vậy nhưng một mình công tử vẫn hàng phục được tất cả quỷ hồn. Tiếp theo, công tử liền mang theo hai cỗ thi thể kia lui vào Phục Ma Động. Sau đó..."
"Sau đó..." Hắn nghiêng đầu, trong mắt toàn là nghi hoặc.
"Một năm trước, công tử đột nhiên tập trung toàn bộ oán khí lại. Một năm không ra khỏi động, hiện giờ chính là bộ dáng này."
"Vậy sao?" Hắn thản nhiên đáp. "Ngươi chỉ biết nhiêu đó?"
Hồng y run rẩy đáp: "Còn lại, ta không biết!"
"Vậy ngươi có biết bên ngoài là cái dạng gì không?" Hắn tiếp tục hỏi, nhìn Hồng y không ngừng run rẩy, nói: "Không cần sợ, ta không gϊếŧ ngươi."
Lúc này Hồng y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người xụi lơ ngồi dưới đất, chậm rãi đem những hiểu biết của mình về Loạn Táng Cương và thế giới bên ngoài nói ra.
Hắn đứng cạnh kết giới bao vây Loạn Táng Cương, một thân hắc y, bên hông treo khối ngọc bội của mẫu thân cùng Trần Tình.
Từ trong miệng của Hồng y, hắn biết rất nhiều chuyện về Loạn Táng Cương, cũng biết đại khái về thế giới bên ngoài.
Hiện tại, hắn là chủ của Loạn Táng Cương, vạn quỷ thần phục.
Hắn nhớ rõ, bản thân cùng cha mẹ, bị một đám tử y nhân, mặt trên có thêu hoa sen chín cánh ném vào nơi này.
Một cái kết giới nho nhỏ, căn bản không vây khốn được hắn.
Hắn vươn tay, chậm rãi chạm vào kết giới. Trong nháy mắt, kết giới phá.
Rời khỏi nơi này, đi ra ngoài báo thù.
Hắn đứng tại chỗ, đồng tử phiếm hồng mang chậm rãi trở về màu đen bình thường.
Ở bên ngoài, đôi đồng tử này quá mức dễ thấy, sợ là sẽ có phiền toái, hắn nhẹ nhàng nhíu nhíu mi.
Lúc này, Ôn Nhược Hàn đuổi tới bên cạnh Loạn Táng Cương, nhất thời sắc mặt đại biến.
Kết giới bị người đánh vỡ.
Ôn Nhược Hàn vội vàng đi tới nơi kết giới bị phá.
Hắn đứng bên cạnh chú tường, bên cạnh hắn là Hồng y cùng mấy con lệ quỷ khác. Đột nhiên, hắn híp mắt.
Có người sống đang tới đây.
Hắn không có ý muốn trốn, đứng tại chỗ bất động, nhưng lại chậm rãi cầm lấy Trần Tình.
"Ngươi, là ai?" Hai người đồng thời hỏi.
Nhìn hắc y thiếu niên* trước mặt, Ôn Nhược Hàn khϊếp sợ. Ánh mắt đầu tiên liền dính lên khối ngọc bội bên hông hắn.
Ôn Nhược Hàn ổn định tâm thần, nhìn thiếu niên chưa từng gặp này, nơi: "Ôn Nhược Hàn."
"Nga." Thiếu niên lạnh lùng đáp lại, tựa hồ không mang theo một chút cảm tình nào.
"Ngươi tên gì?" Ôn Nhược Hàn nhíu mày hỏi.
"Ta?" Thiếu niên ngẩn người, đáp: "Không biết."
Ôn Nhược Hàn nhìn hắn, hai người nhìn nhau ba giây.
Có lẽ là huyết mạch tương liên, không cần nói bất cứ thứ gì, Ôn Nhược Hàn rút kiếm, đồng thời, thiếu niên cũng giơ Trần Tình ngăn đón.
Rất mạnh!
Ôn Nhược Hàn nhìn thiếu niên trước mắt này, dù hắn dùng oán khí, nhưng không cần hỏi, hắn rất mạnh, mạnh đến ngay cả chính mình cũng không thể cùng hắn có một trận chiến ngang tay.
Thiếu niên không có kiếm, chỉ cầm một cây sáo đỏ tươi cùng chính mình đánh. Nhưng hắn lại có thể hoàn mỹ né tránh toàn bộ công kích của mình. Thậm chí ống sáo kia, cũng không so với kiếm yếu hơn nơi nào.
Hai người qua lại mười chiêu, kết thúc bằng ống sáo đỏ tươi đặt trên cổ Ôn Nhược Hàn.
"Ngươi thua rồi." Trong lời nói của hắn không có một chút cảm xúc hỉ nộ ái ố nào.
Ôn Nhược Hàn không giận, người lại còn cười: "Tốt! Ngươi rất mạnh, ta cam bái hạ phong."
Đánh xong, rốt cục có thể ngồi xuống tâm sự.
"Ngươi tới đây làm gì?" Hắn nghiêng đầu hỏi. Nghe Hồng y nói, bình thường xung quanh nơi này không có người đến.
"Tìm ngươi." Ôn Nhược Hàn nói, "Khối ngọc bội kia, là ngọc thái dương đặc hữu của dòng chính gia tộc chúng ta, có thể phân biệt được chủ nhân huyết mạch tin tức và báo lại phương hướng."
Ôn Nhược Hàn dừng một chút, hỏi: "Ôn gia huyết mạch dòng chính hiện tại chỉ còn ta và một người muội muội bị lạc bên ngoài, hiện giờ có người dùng máu phát động ngọc bội nên ta đến xem."
"Muội muội ngươi?" Thiếu niên nghiêng đầu, trong mắt mang theo nghi hoặc.
"Khối ngọc bội này của ngươi từ đâu mà tới?" Ôn Nhược Hàn hỏi.
"Của mẹ ta." Thiếu niên cúi đầu, trên mặt mang theo vài phần cô đơn.
"Mẹ ngươi? Nói như vậy, ngươi là cháu ngoại trai của ta." Ôn Nhược Hàn nhìn hắn. "Mẹ ngươi có khỏe không?"
"Mất, cha mẹ... mười mấy năm trước cùng đi rồi." Lông mi thiếu niên run rẩy, giọng nói mang theo bi thương khó nén.
"Vậy ngươi..."
"Ta ở đây... ta ở nơi này lớn lên." Thiếu niên đứng dậy, chỉ chỉ Loạn Táng Cương.
"Trong Loạn Táng Cương!" Ôn Nhược Hàn cả kinh, "Sao có thể? Ngươi như thế nào sống sót?"
"Ta không biết, ta cái gì cũng không biết......" Thiếu niên lẩm bẩm nói.
"Hôm qua, ta từ trong Phục Ma Động ra tới, ta không nhớ được gì, tất cả chỉ là bóng dáng mơ hồ, nhưng ta quen thuộc nơi này. Hồng y bọn họ nhận thức ta, nên ta đoán ta lớn lên ở nơi này..."
"Ta không nhớ ta gọi là gì, ta đến từ đâu, ngay cả tên cha mẹ cũng không nhớ rõ..." Ánh mắt của hắn trống rỗng nhìn về phía trước, mang theo hư không cùng mất mác...
"Ngươi......" Ôn Nhược Hàn nhìn hắn, dâng lên vài phần thương tiếc.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, là rung động, rung động trước cường giả. Mà hiện tại, Ôn Nhược Hàn đối với thiếu niên này, dâng lên một loại thương tiếc của trưởng bối.
"Có thể cho ta một giọt máu không?" Ôn Nhược Hàn hỏi.
Mặc cho hắn đã sớm nhận định thiếu niên này là cháu trai của mình, nghiệm chứng huyết mạch tuyệt đối không thể qua loa. Còn nữa, thiếu niên chắc chắn sẽ tin tưởng quan hệ huyết thống trong miệng mình.
Xin máu của một người...
Chuyện này có chút quá phận, ai biết được ngươi muốn lấy máu đi làm gì, lỡ như ngươi nguyền rủa, vậy ta tìm ai khóc đây?
Thiếu niên do dự một chút, nhưng huyết mạch tương liên chung quy thắng được cảnh giác. Hắn lấy từ đầu ngón tay một giọt máu.
Ôn Nhược Hàn thấy vậy, cũng lấy một giọt máu.
Ôn Nhược Hàn đem hai giọt máu chậm rãi rót vào trong ngọc bội. Ngọc bội phát ra hồng quang, hai giọt máu cũng hợp vào nhau.
Thấy vậy, Ôn Nhược Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên, hỏi: "Hiện tại, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì......" Thiếu niên nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Báo thù."
"Báo thù?" Ôn Nhược Hàn nghi hoặc.
"Ta nhớ, những kẻ gϊếŧ cha mẹ ta, đem ta ném vào nơi này mặc quần áo màu tím, trên đó thêu hoa sen chín cánh." Thiếu niên chậm rãi mở miệng.
"Vân Mộng Giang thị!" Ôn Nhược Hàn cả giận nói.
"Ngươi biết?" Thiếu niên nghiêng đầu, "Nói cho ta biết, ta đi báo thù!"
Ôn Nhược Hàn chột dạ sờ sờ mũi, nói: "Ừm... Vân Mộng Giang thị đã bị ta Kì Sơn Ôn Thị diệt môn, hiện tại chỉ còn một cái Thiếu tông chủ cùng Đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài."
"Vậy sao..." Thiếu niên có vài phần mê mang, "Đã, diệt môn..."
"Ừm... Ngươi hiện tại hẳn là không có chỗ đi, muốn làm Kì Sơn Ôn Thị Thiếu tông chủ không?"
"Thiếu tông chủ... là cái gì? Kì Sơn Ôn Thị... lại là cái gì?" Thiếu niên vô tội nhìn Ôn Nhược Hàn, nói thật, tất cả những gì Ôn Nhược Hàn nói hắn đều không hiểu.
Ôn Nhược Hàn vô cùng nhức đầu, thiếu chút nữa không cẩn thận đυ.ng vào mặt đất, "Ngươi ngay cả này cũng không biết?"
Thiếu niên nghĩ nghĩ, vô cùng khẳng định nhìn hắn, nói: "Không biết!"
Đây là một cái 'hỏi một không biết ba' a!