Lam Vong Cơ vội vàng tới Kì Sơn, gặp được Lam Hi Thần đang lo lắng.
"Vong Cơ, đệ dự định thế nào? Công bố hay không công bố tin tức đệ đột phá Nguyên Anh?" Lam Hi Thần hỏi.
Giấu giếm có lợi của giấu diếm, công bố cũng có lợi cùng có hại. Hiện tại nghị hòa đã đi được một nửa chặng đường, không có chuyện thay đổi chủ ý. Có sức chiến đấu của một Nguyên Anh là Vong Cơ thì sẽ trở thành lợi thế trên bàn đàm phán.
Có điều, nếu bách gia tiên môn không biết lượng sức, muốn Lam Vong Cơ đối phó Ôn Chiêu thì sẽ trở thành một phiền toán vô cùng lớn.
Lam Vong Cơ quyết đấu Ôn Chiêu, có khả năng là lưỡng bại câu thương*, để cho người khác thừa cơ trục lợi.
"Huynh trưởng, thúc phụ đã dặn dò Vong Cơ, ngàn vạn lần không thể biểu lộ ác ý với Kiêu Dương Quân."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tình huống hiện giờ không thể đứng ở mặt đối lập với Ôn gia!
Hiện tại, nếu Lam gia đã quyết định thần phục Ôn thị, nhất định phải làm người khác biết bọn họ có quan hệ chặt chẽ; vậy mới có thể chặt đứt ý xấu trong đầu những kẻ không biết tự lượng sức.
"Vong Cơ, đệ còn nhớ Ngụy công tử không?" Lam Hi Thần tiếp tục nói, "Đệ biết không, Ngụy công tử, là Kiêu Dương Quân."
Lam Vong Cơ không kinh ngạc, biểu tình trên mặt viết hai chữ "quả thế".
"Đệ không cần áp lực, trái lại, huynh thấy đệ cùng Kiêu Dương Quân có thể trao đổi một phen, biểu đạt thái độ Cô Tô Lam thị sẽ không đối nghịch Kì Sơn Ôn thị." Lam Hi Thần đề nghị, "Hơn nữa Kiêu Dương Quân phẩm tính thượng giai, có lẽ các ngươi có thể trở thành bằng hữu."
Lam Vong Cơ cúi đầu, giấu đi một tia ám sắc trong mắt, nói: "Sẽ."
Nhìn đại cục, Ôn Chiêu cùng Lam Vong Cơ là hai chiến lực đứng đầu tiên môn, ít nhất họ phải duy trì quan hệ tốt đẹp bên ngoài mới có yể duy trì ổn định tiên môn. Nếu hai người có xung đột, một hồi phong ba liền diễn ra.
Quan hệ tốt đẹp...
——
Thanh Đàm Hội ngày thứ hai, Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Lam Hi Thần.
Bách gia tiên môn đã có một năm chưa gặp Lam Vong Cơ, sôi nổi tiến lên chào hỏi.
Một số ánh mắt của các gia chủ hiện lên một tia hắc ám, bọn họ đều biết Lam Vong Cơ có tiếng tật ác như cừu*, nếu hắn không kiêng dè mà đắc tội Ôn Chiêu thì Cô Tô Lam thị sẽ trở thành kẻ chết thay, giúp bọn họ gánh vác đại giới sau khi Xạ Nhật Chi Chinh thất bại.
Lam Vong Cơ bỏ mặc hết thảy, ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn mạt ngạch màu trắng trên tay.
Là vật mà một năm trước Ôn Chiêu đã lấy đi, cũng là vật giúp hắn chắn đạo thiên lôi cuối cùng kia.
Chờ người khác tới đủ, Ôn Chiêu mới chậm rãi đi tới.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, Ôn Chiêu nhẹ mím môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng chung quy chỉ liếc mắt một cái, im lặng bước từng bước lên bậc thang, lẳng lặng nhìn Lam Vong Cơ.
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ đứng lên, đi về phía Ôn Chiêu.
Chẳng... Chẳng lẽ là địch thủ gặp nhau, giây tiếp theo sẽ trực tiếp lao vào quyết đấu sinh tử?
Dáng người Ôn Chiêu thon dài, nhưng so với Lam Vong Cơ thì lại thấp hơn một chút. Hắn hơi cúi đầu, nhìn theo bước chân Lam Vong Cơ.
Tu sĩ Ôn gia thấy Ôn Chiêu không ngăn lại, phỏng đoán Thiếu Tông chủ muốn tự mình động thủ cùng Lam Vong Cơ đánh một trận nên cũng không có tự ý hành động.
Vài vị trưởng lão Lam gia cũng có chút không khống chế được biểu tình. Vong Cơ! Có phải chúng ta đã nói quá uyển chuyển không? Ngươi bình tĩnh một chút, phải giữ hòa bình, giữ hòa hảo, không thể trực tiếp xông lên cùng người ta vung tay đánh nhau!
Lam Hi Thần đã nắm chặt Sóc Nguyệt, tùy thời có thể xông lên kéo Lam Vong Cơ trở về!
Không ít gia tộc hả hê, vui sướиɠ khi người gặp họa. Bọn họ biết Lam Vong Cơ không thể dễ dàng buông tha cho thái độ đường hoàng ương ngạnh của Ôn Chiêu. Hiện tại chính là xé rách một tầng giấy cửa sổ giữa hai bên!
Hai người đối mặt nhau, khoảng cách cực gần. Ôn Chiêu không hề động tới Cô Hồng dù là một chút, Lam Vong Cơ cũng vậy, Tị Trần lặng yên nằm bên hông hắn, không có chuẩn bị rút ra; thay vào đó, trong tay hắn là một cái mạt ngạch màu trắng.
Mặt đối mặt mà đứng, xung quanh có không ít tu sĩ tu vi thấp đã khẩn trương nắm chặt bội kiếm, không ngừng cầu nguyện hai vị lão đại nếu đánh nhau thì không cần liên lụy xung quanh.
"Ngươi..." Ôn Chiêu chậm rãi nâng tầm mắt, mở miệng như muốn nói gì.
Lam Vong Cơ không cho hắn cơ hội nói hết câu, trực tiếp nắm một bàn tay hắn, đem mạt ngạch của Cô Tô Lam thị hung hăng quấn trên cổ tay, cột mấy gút liên tục mới vừa lòng lui về phía sau.
Ôn Chiêu ngây ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng kịp, để yên cho Lam Vong Cơ đem mặt ngạch quấn lên tay hắn.
Hắn nghe được Lam Vong Cơ thì thầm bên tai: "Không được chạy nữa!"
Toàn thể tu sĩ của Cô Tô Lam thị đều bị thao tác của Lam Vong Cơ dọa sợ không nhẹ, cả Lam Hi Thần đều thiếu chút nữa không giữ được nụ cười quy phạm trên môi.
Vong Cơ nha, huy trưởng nói đệ cùng Ôn Chiêu phải bảo trì quan hệ tốt đẹp là bảo đệ nhịn một chút, không cần rút kiếm đánh nhau chứ không phải bảo đệ dùng mạt ngạch đi trói người ta! Dùng mạt ngạch trói lại là muốn thành thân làm đạo lữ!
Không ít người cũng sợ ngây người. Bách gia tiên môn có nhiều người biết hàm nghĩa mạt ngạch của Lam gia, nhưng giả sử ngươi không biết thì cũng biết người Lam gia tôn sùng mạt ngạch của bọn họ như tổ tông. Họ ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ đem mạt ngạch quấn lên cổ tay Ôn Chiêu.
Tu sĩ của Kì Sơn Ôn thị cũng sợ ngây người, Thiếu Tông chủ thế nhưng đồng ý cho một người dùng mạt ngạch đến buộc hắn, phải biết rằng bình thường số người có thể đến gần Thiếu Tông chủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiện giờ hắn nghe lời như vậy, không có một chút phản kháng nào...
Đây là cách khai triển thần kì gì vậy?!
Ôn Chiêu ngẩn người, giơ lên cánh tay đang quấn mạt ngạch, nhìn về phía Lam Vong Cơ, đưa lên một nụ cười.
Là nụ cười từ tận đáy lòng.
Hai người đứng ở chủ thành Bất Dạ Thiên, thời gian như dừng lại tại một khắc này.
Một cái bạch y thêu vân văn, một cái hồng y thêu liệt hỏa, sợi tơ lụa tung bay gắt gao cột bọn họ vào cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa.