Chương 7

Edit: Huyên

Ngụy Vô Tiện vừa mới trở về đã phát hiện một chuyện không bình thường, cửa hang không có thủ vệ canh giữ.

"Ngao ----"

Quả nhiên!

Đôi mày Ngụy Vô Tiện nhíu lại trong nháy mắt yêu hóa, triển khai toàn bộ yêu khí quanh thân. "Ai dám làm tổn thương hồ tôn của ta!"

Vào động đã ngửi thấy mùi máu nồng đậm. Một bóng đen đột nhiên đánh tới, Ngụy Vô Tiện vung tay áo lên, bóng đen rơi xuống đất trực tiếp tắt thở. Cúi đầu xem xét, đúng là hồ ly! Đây là có chuyện gì?

Một đường chém gϊếŧ đồng tộc mất lý trí nhào về phía mình, trong lòng Ngụy Vô Tiện từng đợt quặn đau, cũng chầm chậm thăm dò nguyên nhân.

"Vương......."

"Vương, ngài cuối cùng cũng quay về." Ngụy Dự một cước đạp tên đồng tộc bị Ngụy Vô Tiện đánh chết đang nằm trên người mình, ôm cánh tay trái đẫm máu đứng lên.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, trước mắt cầm máu cho hắn ta, lại ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.

Ngụy Dự nói: "Trước khi ngài trở về, thủ vệ canh cửa hang không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên vọt vào động gặp vật là là cắn."

Ngụy Vô Tiện cầm lên một thi thể hồ ly, nhìn thoáng qua, "Giống như ta nghĩ."

"Ngụy Dự, bây giờ ngươi lập tức đi Kinh Long Đầm tìm Ôn Tình."

"Vâng!" Không một chút chần chờ, Ngụy Dự cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

Ngụy Vô Tiện đầu cũng không quay lại tiếp tục phân phó, "Ngụy Lăng, ngươi đi sang các tộc khác tìm hiểu tin tức, có phát sinh sự tình tương tự hay không. Nếu như không có thì nói cho bọn họ, loại quái bệnh kia.... đã trở lại."

Con ngươi Ngụy Lăng bỗng nhiên co rụt lại, rõ ràng là không thể tin nổi, "Cái gì?"

"Đi nhanh!"

"Vâng!"

Nhìn thi thể đầy trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện nện một quyền trên vách tường, run rẩy mở miệng nói, "Đem bọn họ đều.... hỏa táng đi. Trên người có vết thương thì đừng động, chờ Ôn Tình đến."

"...... Vâng."

Ngụy Vô Tiện biết trong lòng bọn họ khó chịu, hắn sao lại không chứ, thân là vương một tộc, tự tay gϊếŧ chết con dân của mình, trong số đó còn có rất nhiều người cùng hắn lớn lên, cùng nhau chơi đùa, đánh nhau, cùng bị mắng...... Hắn lại có thể không đau lòng khổ sở hay sao.

Nhưng thân là vương của bọn họ, hắn lại không thể biểu lộ những tâm tình này, quan trọng là thời điểm này, hắn càng nên tỉnh táo chỉ huy bọn họ tìm ra nguyên nhân, như vậy mới sinh tồn được.

"Vương, Ôn cô nương đã đến."

Ngụy Vô Tiện nói, "Ôn Tình, ngươi nhanh đến xem bọn họ có bị truyền nhiễm không, còn có thể cứu không?"

"Ngươi đừng vội, để ta xem sao."

Ôn Tình là thảo dược sinh trưởng phụ cận Kinh Long Đầm, sau khi tu luyện thành người thì một lòng nghiên cứu y thuật, về sau càng đốc thúc tộc nhân chăm học khổ luyện khắp nơi chữa bệnh cứu thú. Chỉ là đệ đệ Ôn Ninh của nàng lại không học y thuật, thật sự là uổng phí một thân thảo dược chữa bệnh.

Muốn hỏi hai người bọn họ quen biết như thế nào?

Năm đó phụ mẫu Ngụy Vô Tiện còn sống, hắn còn nhỏ lại ham chơi, vừa về tới phụ cận Kinh Long Đầm lại nổi tính, nhìn thấy một con bướm lập tức muốn bắt, không để ý dưới chân, một cước dẫm lên Ôn Tình. Khi đó Ôn Tình vẫn chỉ là bụi cỏ, bất quá có tay có chân còn chạy được, bị đạp một cước chỉ có thể từ trong đất đứng lên chuẩn bị tìm một chỗ khác ở lại.

Động tĩnh này lại để Ngụy Vô Tiện phát hiện, không đuổi theo bướm nữa mà hăng hái chạy theo nàng. Ôn Tình vô cùng tức giận, chui vào đất không ra ngoài, Ngụy Vô Tiện tìm khắp nơi không thấy nàng liền bắt đầu đào đất, lúc Ôn Tình bị hắn bức đến muốn hiện thân, mẫu thân hắn đến, mẫu thân nói cho hắn biết không nên làm như vậy, cũng để hắn xin lỗi Ôn Tình.

Vốn cho là hắn về sau cũng sẽ không tới nữa, lại không nghĩ đến hắn ngược lại thường xuyên đến, mỗi lần đều là đến để đào hố........

"Như thế nào?"

Ôn Tình xem mạch xong cho bọn họ thì đứng dậy, "Hẳn là cũng không cần lo ngại, chỉ là vì để đề phòng vạn nhất....." Nàng lấy ra một chủy thủ cắt lòng bàn tay, "Lát nữa ta cho bọn họ một chén thuốc, đây là máu của ta, trộn nó vào trong thuốc rồi uống."

"Được." Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút lại nói, "Khả năng tình huống này không chỉ xảy ra ở đây, đến lúc đó ngươi cũng đừng nên lấy máu."

Ôn Tình lườm hắn một cái, "Ta lại không phải người ngu, Dự trưởng lão đã nói với ta, đến lúc đó để A Ninh mang người đi sang tộc khác."

Ngụy Vô Tiện không yên lòng nói, "Bọn hắn sẽ không lấy máu giống ngươi?"

Ôn Tình cười nói, "Cảm ơn ngươi lo lắng, chẳng qua ngoại trừ ngươi, những người khác còn không biết tác dụng của máu tộc ta."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, "Tin tưởng ta như vậy?"

Ôn Tình lấy ra một cây châm làm bộ muốn đâm lên tay hắn, "Nếu ngươi không sợ cứ việc nói ra."

"Sợ chứ, lấy giao tình của hai chúng ta, ta chắc chắc sẽ không nói."

"Chỉ là," Ngụy Vô Tiện thu hồi bộ dáng cười đùa tí tửng kia, nghiêm mặt nói: "Lần bệnh này đến có chút kỳ quặc....."

"Đúng vậy, chỉ sợ trong đó....."

"Vương." Ngụy Lăng vội vã từ bên ngoài tiến vào, "Những tộc khác cũng xuất hiện tình huống này."

Ngụy Vô Tiện nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta..... Tộc vương nói thế nào?"

"Các tộc vương nói, ngày mai tại núi tuyết phía dưới Kinh Long Đầm thương nghị việc này."

"Ngươi đi xuống trước đi, nhớ uống thuốc để phòng vạn nhất." Ngụy Vô Tiện xoa xoa mi tâm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.....

"Ngươi đừng có gấp, ngày mai ta đi chung với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Ngày mai ngươi cũng đừng đi, ngươi vừa lấy máu nên nghỉ ngơi thật tốt."

Ôn Tình khinh thường nói, "Ngươi cho rằng ta là những tiểu thư quý tộc kia? Lấy tí máu sẽ sống không nổi. Yên tâm đi, bà cô ngươi da dày thịt béo, không chết được."

"Ta đây là quan tâm ngươi, thật sự là hảo tâm lại xem như lòng lang dạ thú. Nếu không cắm ngươi vào trong đất một chút? Ngươi không phải mọc ra từ trong đất sao."

"Ngươi cút đi, ta thật sự cảm ơn ngươi quan tâm, chỉ là ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi!"

"Ta thế nào?"

Ôn Tình cầm cổ tay hắn nói, "Trong lòng bất ổn, mạch tượng hỗn loạn, có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma, gần đây không cần vội vã tu luyện, có rảnh ra ngoài thả lỏng một chút."

"Được, rất tốt, Ôn cô nương nói cái gì thì là cái đó, ta đều làm theo hết." Trong giọng nói rõ ràng là qua loa.

"Ngụy Vô Tiện, ta nghiêm túc nói với ngươi đấy."

"Nói đi, ta nghe."

"Ngươi...... Ta mặc kệ ngươi, tự ngươi xử lý đi." Dứt lời, Ôn Tình liếc hắn một cái rồi rời đi.