Chương 13

Edit + Beta: Huyên

Có một câu nói thế này, phu phu phối hợp làm việc không bao giờ mệt, hắc, chính là như vậy!

Quả nhiên Vong Tiện hai người cùng nhau đánh tốc độ nhanh hơn trước, mặc dù hai người đều không mang pháp khí, nhưng dù gì cũng đã cùng nhau đánh mấy ngày mấy đêm, đối với chiêu thức của đối phương cũng coi như nhất thanh nhị sở, vậy nên hai người tâm hữu linh tê phối hợp thập phần hoàn mỹ.

Trong mảnh rừng phiêu tán mùi máu tanh nồng đậm, trên cành cây nhánh cây mặt đất không có chỗ nào được sạch sẽ, duy chỉ có hai nơi một giọt máu cũng không dính lên được.

Ngụy Vô Tiện tựa trên người Lam Vong Cơ, nói, "Oa, mệt mỏi quá nha mệt mỏi quá nha." Tuy nói lần này số lượng nhiều, còn dư chút pháp lực để hóa thành hình người, nhưng đây đối với Ngụy Vô Tiện là chút đáng kể, ngoại trừ lần trước đánh với Lam Vong Cơ bất phân thắng bại có chút mệt mỏi, hắn đã lâu không được vui sướиɠ như vậy.

Tay trái Lam Vong Cơ ôm hắn, nói: "Biến trở về đi."

Ánh sáng đỏ lóe lên Ngụy Vô Tiện lại biến trở về kỳ ấu niên vững vàng ngồi trên tay trái Lam Vong Cơ.

Lúc Lam Vong Cơ ôm hắn trở lại động hồ ly, cơ hồ tóc y đã bị hắn thắt đầy bím một.

..........

Ngụy Dự thấy đã muộn như vậy Ngụy Vô Tiện còn chưa trở lại, lại nghĩ tới lời Ôn Tình có khả năng hắn tẩu hỏa nhập ma, hắn ta ở trong động đứng ngồi không yên, cuối cùng gọi mười mấy con tu vi có thể so sánh với Hoàng Hồ chuẩn bị ra ngoài tìm hắn. Mới vừa đi tới cửa hang đã thấy một người áo trắng một đầu đầy bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo ôm một tiểu hài tử đi về hướng này.

"Người tới là ai?"

".... Cha ngươi."

"....." Lam Vong Cơ đưa tay xoa mặt hắn, khẽ gật đầy với Ngụy Dự, nói: "Tại hạ Lam Vong Cơ."

Ngụy Dự thi lễ với y, "Lang Vương", sau khi đứng dậy hơi suy tư, nói: "Không biết Lang Vương có gặp Đại vương nhà ta? Sắc trời đã tối...."

Ngụy Vô Tiện từ trong ngực Lam Vong Cơ nhảy xuống, mười phần ghét bỏ nói: "Ngụy Dự ngươi mở to mắt nhìn kỹ, ta ở trước mặt ngươi đây."

Ngụy Dự nhìn tiểu oa nhi trước mắt đầy giọng sữa mới cao đến đầu gối gã, chớp mắt hai lần, nửa ngày mới gian nan mở miệng nói: "Ngụy Vô Tiện?"

Cũng không trách được Ngụy Dự không nhận ra hắn, đây cũng là lần đầu Ngụy Vô Tiện thấy hình thái của mình lúc nhỏ.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, "Ta chính là cha ngươi!"

"......" Bỗng nhiên muốn đánh người hồ ly làm sao bây giờ?

Ngụy Dự nhíu mày nói, "Ngài bị thương?"

"Không có."

Nghe vậy lông mày hắn ta tựa hồ càng nhăn lợi hại hơn, "Vậy vì sao ngài thành bộ dáng này?"

"Cái này," Ngụy Vô Tiện quay người nhìn Lam Vong Cơ, người phía sau hiểu ra, ngồi xuống ôm lấy hắn, "Đương nhiên là để y ôm ta rồi ~."

"......" Cẩu lương bất ngờ ụp xuống, chịu không nổi phải rời đi nhanh thôi!

"Vương đã trở về, vậy ta phải quay lại làm việc thôi." Ngụy Dự nói xong cũng mặc kệ phản ứng Ngụy Vô Tiện, đi thẳng vào.

Ngụy Vô Tiện cũng không quản lý nghiêm lắm, tục ngữ nói chủ tử dạng gì hạ nhân dạng đó, tuy nói đám hồ ly này không phải là hạ nhân, nhưng cũng hẳn là giống hắn đi? Thật sự không hẳn là như thế, hai trăm năm trước những lão gia hỏa kia còn chưa tắt thở, nhóm hồ ly đều bị quản chế ngoan ngoãn rất nghe lời. Sau này đám lão già này không còn bọn họ liền bắt đầu phản động, nhưng đều bị Ngụy Vô Tiện ép xuống từng cái, cho nên nói, tại cái động hồ ly này dám trêu ghẹo nói đùa nói dứt lời đã rời đi với Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có hai vị trưởng lão.

Thấy hắn ta đi Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì, chỉ là ra hiệu cho Lam Vong Cơ tiếp tục đi, còn mình thì cúi đầu xuống tiếp tục hoàn thành công việc còn lỡ dở -- thắt bím tóc.

Ngụy Dự sau khi đi vào lập tức tìm Ngụy Lăng, "Ngươi nói xem, hôm nay lúc thượng nghị đã xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Lăng kể rõ mọi chuyện cho hắn ta, nhưng lúc nói đến Ôn Triều thì có chút thêm mắm thêm muối.

Ngụy Dự nhíu mày, "Không có chuyện gì đặc biệt?"

"Đúng thế."

"Vương quen biết Lang Vương khi nào?"

"Không biết." Ngụy Lăng nói thế cũng không sai, hắn ta xác thực cũng không biết hai người quen nhau khi nào, "Còn nhớ rõ trước đó ta đã nói với ngươi ta cảm thấy Hắc Hồ là kiếp trước của Vương không?"

Ngụy Dự nói, "Cái này có liên quan gì sao?"

"Liên quan rất lớn là đằng khác, Tuyết Lang kia, hẳn là Lam Vong Cơ."

"Sao có thể chứ?"

Ngụy Lăng bĩu môi, "Làm sao không thể, ngươi nhìn xem đi, hai người bọn họ tuyệt đối có một chân."

Ngụy Dự nguýt hắn ta một cái nói, "Ngươi nói cái gì đó! Suốt ngày không lo làm chính sự thì thôi, còn chỉ biết nói mò, hai người bọn họ đều là giống đực!"

"Đệt!" Ngụy Lăng cho hắn ta một cái liếc mắt đầy xem thường, "Nhân yêu có thể yêu nhau, cùng giới tính thì vì sao lại không thể."

"...... Dù sao những lời này, về sau ngươi đừng nói nữa, càng đừng nhắc tới trước mặt Vương."

"Nè, ngươi đừng tưởng rằng vừa rồi tại cửa hang ta không thấy được!"

"Ngươi cũng thấy được?"

"Đúng vậy."

Trầm mặt một lát, Ngụy Dự mở miệng nói, "..... Tóm lại đây là chuyện của bọn họ, chúng ta không cần quản nhiều."

Ngụy Lăng gật đầu biểu thị đồng ý.

Ngụy Dự vỗ vỗ ống tay áo, nói: "Tại muốn tuần tra một lần nữa, ngươi muốn cùng đi không?"

"Không được, hôm nay mệt chết rồi."

"Ngươi mệt mỏi cái gì? Không làm chuyện gì hết mà còn than mệt?"

Ngụy Lăng chép miệng nói, "Ta mệt mỏi đấy, ta muốn đi ngủ."

"....... Vậy một mình ta đi."

"Ê từ từ," Ngụy Lăng suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng để một mình hắn ta đi, "Ta đi cùng ngươi, vạn nhất lại giống tối hôm qua thì sao đây, ta sợ ngươi chết."

"Ngươi câm miệng!"

"Ha ha ha ha ha ha ha..."