Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Ma Đạo Tổ Sư] Thuần Khiết Như Tuyết

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai mắt Lam Trạm cảm thấy hơi lành lạnh lúc y liếc ra ngoài cửa sổ. Cơn gió mùa đông gào rú qua những cánh đồng ảm đạm, giờ đây phủ đầy tuyết trắng như một tấm chăn nguyên vẹn không mảy may bị xê dịch. Y có thể cảm nhận được không khí trở nên lạnh cóng khi phổi bị nhiễm lạnh lẫn sương giá mỗi khi hít vào. Khoác áo ngoài lên trên người cẩn thận, y lại đóng cửa sổ, hơi ấm trở về trong căn nhà rồi sau đó đi về phía giường.

Một cái 'ụ' lù lù thấy rõ mồn một trên giường, một thứ gì đó đặc biệt bị chôn vùi dưới tấm chăn dày. Hắn co rút cuộn tròn trong chăn khi Lam Vong Cơ, nguồn ấm duy nhất của hắn, rời khỏi giường trước đó. Một ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trong đôi mắt Lam Vong Cơ lúc y đến ngồi trên giường, kéo chân hắn trở lại và đút vào trong chăn.

Đúng như dự đoán, cái 'ụ' kia liền bò về phía y và trong giây tiếp theo, y cảm thấy một cảm giác đóng băng trên bộ ngực trần trụi của mình, khiến y có hơi chút rùng mình.

"Ngụy Anh," Y nói với giọng trầm lặng.

Cái 'ụ' kia vặn vẹo như con nòng nọc không thèm đáp lại. Lam Vong Cơ vòng tay ôm lấy hắn, giữ chặt hắn.

"Ngụy Anh, đến giờ dậy rồi," Y nhắc lại.

Lần này cái 'ụ' đã giật một chút. Dùng tay kia, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy chăn xuống, để lộ ra đầu của Ngụy Vô Tiện, mái tóc rối bù, mặt áp vào ngực Lam Vong Cơ mà không có ý định nhúc nhích.

Lam Vong Cơ chải chải mấy sợi tóc lòa xòa của hắn, bất cứ nơi nào y có thể với tới. Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện lại uốn éo trên cơ thể y, đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn áp vào ngực Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm..." Hắn run run gọi.

"Ân, ta ở đây," Lam Vong Cơ liền trả lời.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên. Mắt hắn vẫn nhắm nghiền rồi sau đó hé mở một mắt liếc nhìn Lam Vong Cơ, thình lình bổ ngửa xuống, bây giờ với má cọ cọ vào người Lam Vong Cơ.

"Thêm chút nữa thôi...Lam Trạm tốt, để ta ngủ thêm một chút nữa," hắn lắp bắp, để lại những nụ hôn tɧác ɭoạи trên ngực Lam Vong Cơ, bất cứ nơi nào hắn có thể với tới. Khi hắn hôn đến vết sẹo trên cơ thể Lam Vong Cơ, chuyển động của hắn liền dừng lại. Thay thế cho miệng hắn là một cái chạm nhẹ bằng bàn tay dịu dàng. Ngụy Vô Tiện lần rờ vết thương cũ một cách tinh tế, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ lại gọi hắn. Y đỡ người hắn ngồi dậy, tay y luồn qua khúc cong giữa hai chân Ngụy Vô Viện vẫn giấu dưới tấm chăn.

Ngụy Vô Tiện càm ràm.

Lắc đầu, Lam Vong Cơ quấn Ngụy Vô Tiện trong chăn và bế hắn lên, bước về phía phòng tắm. Y đã chuẩn bị nước ấm từ lúc y thức dậy mấy canh giờ trước đó; Khi y đứng cạnh dục thùng, y dùng một tay để kiểm tra nhiệt độ nước, đảm bảo rằng nó vẫn ấm trước khi bỏ tấm chăn dày ra khỏi người Ngụy Vô Tiện và đặt hắn xuống nước. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển sau đó rêи ɾỉ mơ màng trước cảm giác nước ấm áp vỗ vào da thịt mình mà cũng không tỉnh dậy. Thận trọng chống đầu vào mép thùng, Lam Vong Cơ bắt đầu tắm rửa cho Ngụy Vô Tiện. Bất cứ khi nào y chạm vào mặt hắn, Ngụy Vô Tiện sẽ nắm chặt tay y, hôn tán loạn khắp nơi, đồng thời vẫn say sưa ngủ. Phải mất cả canh giở để Lam Vong Cơ tắm rửa sạch sẽ hoàn toàn cho hắn.

Ngụy Vô Tiện chỉ thức dậy khi Lam Vong Cơ đang mặc quần áo cho hắn. Với đôi mắt lờ mờ, hắn nhảy chồm vào ngực Lam Vong Cơ lúc Lam Vong Cơ đang mặc quần áo bên trong cho hắn.

"Lam Trạm, chào buổi sáng," Hắn hào hứng.

"Không hồ nháo," Lam Vong Cơ mắng.

"Ưmmm," Ngụy Vô Tiện lúc lắc đầu trước ngực Lam Vong Cơ. "Trời lạnh quá, để ta ôm ngươi cái."

"Ngươi sẽ cảm thấy ấm áp hơn nếu mặc đồ vào," Lam Vong Cơ nói.

"Lam...grừ...grừ giúp ta mặc với," Ngụy Vô Tiện làm nũng với giọng điệu lanh lảnh, giọng nói nhỏ nhẹ đến nỗi khiến yết hầu Lam Vong Cơ khẽ động.

"Ngươi, thả ta ra trước," Lam Vong Cơ khó khăn nói.

"Ta không muốn," Ngụy Vô Tiện ương bướng.

"..."

Lam Vong Cơ để Ngụy Vô Tiện bám vào y một hồi. Khi cảm nhận được thời tiết quá lạnh khiến Ngụy Vô Tiện không chịu nổi, hắn liền run rẩy và buông tay ra, cho Lam Vong Cơ cơ hội nhanh chóng mặc lên người hắn với một lớp áo khác, rồi một lớp áo khác, và cuối cùng là một lớp áo dày bên ngoài.

Ngụy Vô Tiện đặc biệt ngoan ngoãn trong suốt lúc đó. Thỉnh thoảng, hắn chơi đùa với mái tóc của Lam Vong Cơ, vuốt ve y bất cứ nơi nào hắn có thể chạm vào. Nhưng hầu hết thời gian, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào biểu cảm nghiêm túc của Lam Vong Cơ lúc y đang giúp hắn mặc đồ trong khi bản thân y vẫn không mặc gì ngoài bộ trung y và chiếc áo khoác ngoài treo lơ lửng trên thân. Sau khi xong việc, Ngụy Vô Tiện háo hức lôi y vào phòng và tìm quần áo của Lam Vong Cơ dưới chân giường.

"Hàm Quang Quân, đến lượt ta," Hắn nói với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Cởi bỏ áo choàng ngoài ra khỏi người, Ngụy Vô Tiện bắt đầu mặc quần áo bên trong cho y, ngó nghiêng xung quanh đi tìm lớp áo khác và mặc nó lên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ, không giống như Ngụy Vô Tiện, không chạm vào hắn và y cũng không làm phiền hắn khi Ngụy Vô Tiện đang mặc quần áo cho y. Tất cả những gì y làm là nhìn chằm chằm vào từng hành động của Ngụy Vô Tiện, như thể y đang cố gắng thu chúng vào trong trí nhớ. Lần duy nhất y lên tiếng là khi Ngụy Vô Tiện nhìn y để hỏi ' thế này được chưa? 'hoặc' có vẻ ổn nhỉ? ' trong lúc mặc đồ và rồi mặc một lớp áo khác lên người y, trả lời hắn chỉ bằng một câu' ân 'hoặc' rất được '.

Cuối cùng, lúc buộc mạt ngạch trên trán, Ngụy Vô Tiện cầm mảnh lụa mỏng manh mượt mà trong tay, một tay giữ cằm, nhìn từ dải mạt ngạch đến Lam Vong Cơ, và rồi lại quay lại nhìn mạt ngạch.

"Có vấn đề gì sao?" Lam Vong Cơ hỏi, nhận thấy những mâu thuẫn qua biểu hiện của hắn, nơi mà một cái nhíu mày bây giờ cũng đã thể hiện ra những nét đặc trưng của hắn.

Ngụy Vô Tiện chợt cười bí ẩn trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ về việc thử một cái gì đó thôi."

Lam Vong Cơ nhướn mày tò mò, ánh mắt đầy thắc mắc. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện đến đứng đằng sau y, y để mặc kệ hắn. Đây không phải Vân Thâm Bất Trí Xứ, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn làm.

Tuy nhiên, trước khi y có thể cảm nhận được dải lụa mềm mại trên da, điều y cảm thấy là những ngón tay Ngụy Vô Tiện đang chải tóc, giống như cách y làm trên tóc của Ngụy Vô Tiện khi y buộc tóc cho hắn. Y cảm thấy sức nặng trên đầu mình bị nâng lên rồi hạ xuống, nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện lướt vội qua, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, và cuối cùng, y cảm thấy sức nặng của tóc mình dồn lên sau gáy, vị trí ngay phía sau trên đỉnh đầu.

Ngụy Vô Tiện liền vội vã đứng trước mặt y. Hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc y, gật đầu thỏa mãn, rồi lại vội vã vọt ra sau y. Lần này, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng cảm nhận được chất liệu mềm mại của dải mạt ngạch quấn quanh trán mình.

"Xong rồi!" Hắn vội vàng đứng dậy trước mặt Lam Vong Cơ lần nữa, mỉm cười thậm chí còn rạng rỡ hơn bây giờ. "Ta biết mà, Lam...grừ... grừ của ta là nam tử đẹp nhất thế giới."

Lam Vong Cơ đưa tay lên đầu. Ngụy Vô Tiện đã buộc tóc lên thành kiểu đuôi ngựa cao. Bên cạnh cảm giác dài thòng và mượt mà ở đuôi cuối dải mạt ngạch, y cũng có thể cảm nhận được những sợi tóc mỏng manh chảy dọc theo dải lụa, dọc xuống lưng, đuôi tóc chạm quanh hông y. Đó là kiểu tóc tương tự mà hắn luôn giúp buộc cho Ngụy Vô Tiện. Và giờ đây, hắn cũng có kiểu tóc đuôi ngựa tương tự.

"Ngươi có thích nó không?" Ngụy Vô Tiện dò hỏi, vẫn giữ vẻ rạng rỡ khi đưa một vài lọn tóc đuôi ngựa của Lam Vong Cơ ra phía trước và hôn nhẹ lên nó.

"Ta thích nó," Lam Vong Cơ nói mà không cần suy nghĩ.

Ngụy Vô Tiện nhắng nhít. "Ngươi thậm chí còn không tự nhìn thấy được chính mình, hahaha! Có phải ngươi thực sự thích bất cứ điều gì ta làm cho ngươi không?"

"Ừm," Lam Vong Cơ trả lời.

Ngụy Vô Tiện nhón chân lên hôn y. Hắn biết Lam Vong Cơ không phải nói điều đó chỉ để làm hắn vui. Lam Vong Cơ chỉ đơn giản và thẳng thắn khi nói với hắn: nếu y nói y thích bất cứ điều gì Ngụy Vô Tiện đã làm cho y, thì có nghĩa là y hết lòng.

Đó là điều khiến hắn không thể cưỡng lại.

Chẳng mấy chốc, cả hai rời khỏi nhà trong chiếc áo choàng dày, cùng với Ngụy Vô Tiện đi dẫn đầu. Khi họ đi trên con đường dẫn đến những ngọn núi, Ngụy Vô Tiện đã lúng túng khi nghĩ về tất cả những điều họ có thể làm lúc họ đang trên đường tới đây ngày hôm trước. Lam Vong Cơ lắng nghe mà không ngắt lời. Có rất nhiều điều mà Ngụy Vô Tiện đã đề cập, từ săn chim trĩ đến câu cá đến ném nhau bằng tuyết; tất cả những việc đó là những điều Lam Vong Cơ chưa bao giờ nghe thấy trước đây, nói gì đến việc thực hiện trước đây. Ngụy Vô Tiện kiên nhẫn giải thích mọi thứ với y; mặc dù là nói với y rằng rồi sẽ hiểu khi y tự mình thử chơi hết các trò, hắn tiếp tục huyên thuyên. Còn Lam Vong Cơ tiếp tục lắng nghe hắn.

Sau khoảng nửa canh giờ đi bộ, họ tạm nghỉ ngơi trên núi. Ẩn nấp sau bụi rậm, Ngụy Vô Tiện thì thầm,

"Không dám chắc có gà lôi ở đây không nhưng nếu không, chúng ta có thể bắt được một số thứ khác."

"Ngươi có kế hoạch làm gì với những thứ chúng ta sẽ bắt được?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Hmm, câu hỏi hay. Chúng ta có thể nấu chúng."

Một cái nhíu mày thanh mảnh xuất hiện ở giữa hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ. Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện không thể không cười thầm. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được ai đó băng thanh ngọc khiết như Lam Vong Cơ sẽ tự mình gϊếŧ thịt những sinh vật sống rồi lại nấu chúng lên. Rốt cuộc hắn thấy hơi khó ở khi tưởng tượng cảnh Lam Vong Cơ nấu ăn trong bếp. Vì vậy, hắn vội vàng thêm vào,

"Hoặc chúng ta có thể nuôi chúng. Nếu chúng dễ thương," Hắn kết thúc bằng một tiếng cười thầm.

Lam Vong Cơ dường như đang cân nhắc lời đề nghị của hắn thì Ngụy Vô Tiện bất ngờ nắm lấy cánh tay y, một bàn tay tự do đã vươn cây cung lên và rút mũi tên ra trên lưng hắn.

"Lam Trạm, Lam Trạm! Nhìn kìa! Chúng ta gặp may rồi."

Theo dõi nơi Ngụy Vô Tiện đang nhìn, Lam Vong Cơ thấy mình đang nhìn chằm chằm vào hai con chim trĩ, cả hai đều vừa xuất hiện từ trong bụi rậm.

Ngụy Vô Tiện sau đó không nói gì. Nhanh chóng lắp mũi tên lên cây cung của mình, hắn nhắm bắn và phủ đòn tấn công đầu tiên. Mũi tên bắn trực tiếp vào một trong những con chim trĩ. Những con gà lôi khác bị bất ngờ hoảng sợ khi bọn chúng vội vã bỏ chạy, chuẩn bị tẩu thoát.

"Lam—"

Trước khi Ngụy Vô Tiện có thể nói xong, Lam Vong Cơ đã bắn một mũi tên ra và y cũng bắn trúng đích vào con gà lôi, hạ gục nó bằng một động tác nhanh gọn.

Ngụy Vô Tiện vỗ tay.

"Sau một thời gian kể từ khi ta thấy ngươi sử dụng cung tên, nhưng mà ố ồ ô, ta vẫn rất ấn tượng đó," Ngụy Vô Tiện khen ngợi.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái trước khi y đứng dậy và đi về phía những con mồi đã ngã gục.

"Ngươi cũng giỏi," Y nhàn nhạt nói.

"Chuẩn rồi, ta có thừa kinh nghiệm. Ta luôn bắt được nhiều chim trĩ nhất ở Vân Mộng, ngươi có biết không hả?" Ngụy Vô Tiện quả quyết với niềm tự hào. "Nhưng đây là lần đầu tiên của ngươi, phải không?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

"Xem đi? Ngươi quá tuyệt vời còn đâu," Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ vào tay y và lấy con chim trĩ ra khỏi tay y.

"Chúng ta đã có bữa tối rồi," Hắn vung vẩy con mồi trong tay mình và gật đầu đồng ý. "Đi coi xung quanh để xem chúng ta có thể tìm thấy thứ gì nữa."

Lam Vong Cơ chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của hắn lúc họ tiếp tục chọc quanh những bụi cây, trèo lên cây để kiểm tra quanh vùng. Khi họ đến một khoảng trống rộng rãi hơn một chút so với nơi họ đã loanh quanh suốt cả buổi sáng, Lam Vong Cơ bất ngờ giơ tay, ngăn Ngụy Vô Tiện theo dõi.

"Cái gì vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

Lam Vong Cơ ấn một ngón tay vào miệng, thoáng nhìn xung quanh. Ngụy Vô Tiện cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm ra điều gì đã khiến Lam Vong Cơ dừng bước.

Có những âm thanh xáo trộn im lặng giữa những bụi cây rậm rạp. Ngụy Vô Tiện ấn một tay lên cây cung của mình, sẵn sàng tấn công trong mọi trường hợp chẳng hạn như một con thú hoang bất ngờ tấn công. Nhưng một khi kẻ xâm lược xuất hiện, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

"Giờ là thứ ta không hề ngờ tới đấy," Ngụy Vô Tiện liền lao về phía các con vật.

Thứ đã lẻn ra khỏi bụi rậm là một cặp thỏ; một đen, một trắng, con màu trắng theo sát phía sau con màu đen lúc con thỏ đen – bộ dạng linh hoạt hơn – chuyển động của nó đột ngột dừng lại khi nhận thấy người lạ.

"Lam Trạm, Lam Trạm, trông chúng có giống như những con thỏ mà ta đã từng cho ngươi lần trước không?" Ngụy Vô Tiện giơ tay, muốn đưa con thỏ đen vào lòng bàn tay nhưng trước khi hắn có thể làm điều đó, con thỏ trắng đã lao về phía tay hắn và đâm sầm vào hắn, như thể cố gắng đẩy hắn tránh xa.

"Ôi trời ơi, con thỏ này thật là biết bảo vệ nha. Không biết chúng có sống cùng nhau không nhỉ?" Ngụy Vô Tiện cười khúc khích.

Lam Vong Cơ đã đến đứng bên cạnh hắn sau đó. Cúi người xuống, y vuốt ve đầu con thỏ trắng, cố gắng an ủi nó. Con thỏ trắng vẫn căng thẳng khi nhìn thấy Lam Vong Cơ trong khi con thỏ đen đã nhảy ra để trốn đằng sau con thỏ trắng, thỉnh thoảng liếc ra để nhìn chằm chằm vào cả hai.

"Không phải lo, chúng ta sẽ không ăn các ngươi đâu. Ngay cả khi ta muốn, Hàm Quang Quân ở đây sẽ không cho phép ta," Ngụy Vô Tiện vỗ về an ủi.

Một lúc sau, con thỏ đen vọt ra khỏi nơi ẩn náu của nó khi nó đứng bằng hai chân, nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ.

"A, nó thích ngươi," Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào con thỏ đen.

Thấy vậy, Lam Vong Cơ đưa tay về phía con thỏ đen. Trong giây tiếp theo, con thỏ đen rúc đầu vào ngón tay của Lam Vong Cơ, để mặc Lam Vong Cơ vuốt ve dưới cằm nó.

"Lam Trạm, Ngươi không những bắn cung giỏi, mà với cả động vật cũng giỏi. Trong khi đó, đám động vật luôn chạy trốn khi nhìn thấy ta. Ngay cả khi ta không làm gì cả. Thật không công bằng!" Ngụy Vô Tiện bĩu môi.

Lam Vong Cơ chỉ lắc đầu. Nghĩ rằng hắn không làm gì có lẽ chỉ mình hắn nghĩ vậy.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì với chúng đây, Hàm Quang Quân?" Ngụy Vô Tiện đứng thẳng lên.

"Mang về," Lam Vong Cơ nói. Con thỏ trắng cũng nhảy về phía y ngay lúc nó thấy con thỏ đen đến với y như thế nào.

"Nấu lên à?" Ngụy Vô Tiện buột miệng.

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm.

"Hahaha, ta chỉ nói đùa thôi. Tất nhiên là không nấu chúng rồi. Làm sao ta có thể chứ? Chúng thật dễ thương!" Ngụy Vô Tiện bật cười khi hắn gõ nhẹ vào mũi con thỏ trắng. "Dù sao thì chúng ta cũng đã có chim trĩ rồi, đó là món– ắt Sự ắt– ắt xì!"

Lam Vong Cơ vội vã đến bên kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng, một tay khác giữ hai con thỏ cùng một lúc.

"Ta không sao, Hàm Quang Quân. Chỉ là hắt hơi thôi mà," Ngụy Vô Tiện xoa mũi.

"Quay trở về và đi tắm," Lam Trạm đơn giản nói.

"Được rồi, được rồi, nhưng ta muốn đi dạo một chút trước. Ta nghe thấy một âm thanh rất mờ nghe giống như một thực hồn hưng phấn quá độ vào lúc này vậy."

Tay Lam Vong Cơ siết chặt quanh vai hắn. "Ngươi có thể kiểm tra sau."

"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu nó trốn thoát sau đó? Đừng lo lắng, Hàm Quang Quân," Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đáp lại. "Ta sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Có lẽ ngươi nên trở về và chuẩn bị đồ nấu cho ta trước đi ha? Ngươi cũng cần phải giải quyết hai con thỏ này mà."

Ngụy Vô Tiện vuốt ve đầu con thỏ trắng khi hắn nói. Vẫn cảm nhận được sự do dự trên gương mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mỉm cười.

"Ta hứa ta sẽ không đi lang thang xa, ta sẽ không mất nhiều thời gian và ta sẽ không để mình bị thương. Được chưa nào? Ta chỉ muốn đi bộ loanh quanh thêm một chút."

Sự bướng bỉnh trong giọng nói của Ngụy Vô Tiện đã nói với Lam Vong Cơ rằng Ngụy Vô Tiện sẽ khăng khăng làm những gì hắn muốn, bất kể y có phản đối thế nào. Khẽ thở dài một tiếng, Lam Vong Cơ gật đầu.

"Phải bảo trọng," Y nói.

Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ rồi hôn lên mũi y.

"Hãy là một cậu bé ngoan và đợi ta ở nhà, được chứ? Ta sẽ trở lại sớm. Ta hứa."

Hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lam Vong Cơ trên lưng khi hắn bước đi sau đó, ánh mắt đau khổ chiếm trọn cái bóng của hắn ngay cả sau khi hắn biến mất giữa những tán cây.
« Chương TrướcChương Tiếp »