Chương 12 [HOÀN]

Không tệ chút nào nha, Hàm Quang Quân. Ta đã từng nói với ngươi rằng người chả sớm thì muộn sẽ trở thành lão luyện với kỹ năng giường chiếu của ngươi. Lần này ngươi thậm chí còn làm ta bất tỉnh. Có phải bên trong ta quá ấm áp đến nỗi khiến ngươi đạt cực khoái không? Hay là vì ngươi đã phải chứa đựng sự thất vọng lẫn dồn nén của mình quá lâu khiến ngươi bùng nổ cho đã? Với tốc độ này, sẽ không mất quá nhiều thời gian cho đến khi ta có thể kết thành kim đan nhờ vào khả năng mạnh mẽ gấp đôi của chúng ta– mfff!"

Một chiếc bánh bao được nhét vào miệng trước khi hắn có thể nói xong.

Bĩu môi theo hướng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cắn một miếng lớn, nghẹn ngào rồi bắt Lam Vong Cơ vỗ nhẹ vào lưng hắn, mặc dù vậy trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ rạng ngời rõ rệt.

Sau khi hai người dành ra 1 tuần cho nhau, họ sẽ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ ngay hôm nay. Bấy giờ, Ngụy Vô Tiện phát hiện ra rằng Lam Vong Cơ đã nhận lấy mọi rắc rối để xây dựng cho họ một nơi ẩn dật, hắn chắc chắn rằng giờ đây họ có thể đến đây bất cứ khi nào họ muốn.

Xuân hạ thu đông; bất cứ lúc nào họ thích.

Sau khi hắn ăn xong, Lam Vong Cơ mới đứng dậy.

"Ngươi đi đâu vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Dọn dẹp," Lam Vong Cơ trả lời.

Ngụy Vô Tiện cười thầm nhai nốt miếng bánh bao cuối cùng trong miệng.

"Ta sẽ giúp."

"Ngươi hãy đợi bên ngoài," Lam Vong Cơ nói.

"Tại sao? Ngươi nghĩ ta sẽ cản trở ngươi hả?" Ngụy Vô Tiện thắc mắc

Lam Vong Cơ lắc đầu. "Ngươi vẫn còn hơi sốt."

Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Tiện nhếch mép cười.

"Ta tự hỏi là lỗi của ai?" Hắn nói, cố tình buông vài tiếng ho khan làm trò.

Với một cái nhíu mày, Lam Vong Cơ từ chối trả lời. Nhưng sau một lúc, y nhìn vào hướng của Ngụy Vô Tiện, "... lỗi của ngươi!"

"Hahahaha! Tại sao lại là lỗi của ta? Không sao, được rồi, ta thừa nhận. Lỗi của ta. Ta không nên quyến rũ ngươi. Ta sẽ không làm điều đó lần nào nữa."

Lam Vong Cơ vẫn còn cau có sau khi nghe câu trả lời của Ngụy Vô Tiện. Biểu tình của y là một trong những điều phức tạp, như thể y đang chiến đấu với một số mâu thuẫn từ bên trong mình.

"Lam Trạm, có chuyện gì vậy? Trông ngươi không được khỏe. Ta đã chuyển bệnh cho ngươi phải không?"

Nói xong, hắn đưa tay ra, muốn ấn nó vào trán Lam Vong Cơ nhưng Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn trước khi hắn có thể chạm vào y.

"..."

"Sao thế? Ui da, đừng nắm chặt thế chứ," Ngụy Vô Tiện lại yêu cầu

Lam Vong Cơ vẫn giữ im lặng. Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện phá lên cười.

"... Được rồi, ta không dừng lại, ta sẽ không. Được chưa nào?"

Hắn thậm chí không cần đề cập đến những gì hắn muốn nói, nhưng biểu tình của Lam Vong Cơ đã dễ chịu ngay sau đó, khiến Ngụy Vô Tiện véo một cái vào mũi y.

"Lam Nhị ca ca, ngươi thực là..."

Khẽ ôm mặt Lam Vong Cơ bằng cả hai tay, Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy má y, híp mắt cười hạnh phúc.

"Ngươi đáng yêu chết đi được, nói cho ta biết làm thế nào ta lại không thể yêu ngươi cho được hả? Đừng đánh giá quá cao ta nhé. Ngay cả khi ngươi muốn ta ngừng quyến rũ ngươi, ta cũng không nghĩ mình có khả năng làm điều đó. Chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta muốn bắt nạt, muốn làm cho ngươi tiến đến với ta, làm cho ngươi bắt nạt ta..."

Lam Vong Cơ bất ngờ túm lấy thắt lưng hắn và dùng lực kéo mạnh hắn lại. Những lời còn lại của hắn được thay thế bằng một tiếng "ah!" Ngạc nhiên ngay lúc hắn nhận ra đôi môi của Lam Vong Cơ. Một tiếng ưʍ...ưm hài lòng thoát ra khỏi môi hắn trước khi hắn nhắm mắt lại để tựa sát người vào chìm đắm trong nụ hôn.

"...Đi ra ngoài và đợi," Lam Vong Cơ nói khi họ tách môi nhau ra.

"Giờ thì ta đã hiểu. Lý do thực sự ngươi không muốn ta ở đây là vì ngươi sẽ bị phân tâm, phải không? ... Được rồi, được rồi, được rồi! Ta sẽ đi ngay bây giờ. Khi ngươi đã hoàn tất, hãy đến và tìm ta. Đừng bắt ta phải chờ lâu à nha."

Lam Vong Cơ chỉ mỉm cười và gật đầu.

Khi Ngụy Vô Tiện bước ra khỏi nhà, hắn tự cười mình.

Làm hắn đợi ư? Hắn vừa nói gì với Lam Vong Cơ nhỉ? Hắn thực sự nói điều đó với y? Sau cùng thì chẳng phải Lam Vong Cơ luôn là người phải đợi hắn sao?

Cảm thấy tội lỗi trào dâng từ trong mình, Ngụy Vô Tiện bước về phía chiếc xích đu và ngồi lên nó. Thời tiết hôm nay sáng trong hơn. Trời không còn tuyết nữa. Hai người tuyết, bây giờ một người đeo khăn quàng màu đỏ, một người đeo khăn màu xanh, đứng dưới gốc cây, vẫn mang những biểu cảm giống như cách Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tạo ra cho chúng. Không có gì để làm, Ngụy Vô Tiện lôi Trần Tình ra, đưa nó lên môi và bắt đầu thổi.

Khi Lam Vong Cơ bước ra khỏi nhà với hai con thỏ trên tay, hình ảnh bắt gặp đầu tiên là một Ngụy Vô Tiện đang thổi sáo với đôi mắt nhắm nghiền, ngồi trên xích đu. Mái tóc dài của hắn phất phơ bay bay theo nhịp điệu cơn gió, kèm theo một giai điệu êm dịu vang lên trong không gian xung quanh họ hòa tan vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Hình ảnh đó thanh bình đến lạ khiến Lam Vong Cơ cảm thấy như thể y đang nhìn vào một bức tranh, nam tử trong bức tranh đó thật thanh mảnh, quyến rũ, những rung cảm xung quanh hắn khiến người ta ngừng thở, tác động mạnh mẽ đến mức khiến Lam Vong Cơ nhớ lại về lý do tại sao y lại yêu con người đó nhiều đến thế.

Ngụy Vô Tiện chỉ chú ý đến y khi hắn thổi xong từ khúc. Với một nụ cười tươi tắn, hắn giắt Trần Tình lại vào thắt lưng và vẫy tay hào hứng với Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm!" hắn gọi.

Nghe thấy tiếng gọi tên mình đã kéo Lam Vong Cơ trở lại thực tế. Y đến đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, phủi tuyết trên đỉnh đầu cho hắn.

"Ngươi có thấy lạnh không?" y hỏi.

"Ngươi đã quấn ta trong rất nhiều lớp, làm sao ta có thể thấy lạnh a? Làm xong tất cả mọi thứ rồi hả?

Lam Vong Cơ gật đầu. "Chúng ta có thể đi ngay bây giờ."

"Được," Ngụy Vô Tiện rạng rỡ. "Trước đó."

"Dừng lại," Ngụy Vô Tiện bế hai con thỏ ra khỏi tay Lam Vong Cơ và đặt chúng bên cạnh hai người tuyết. Hắn nói, vuốt ve chúng trên đầu, "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đưa hai ngươi trở lại, ta chỉ cần nói chuyện với Lam Trạm một chút trước. Đợi thêm một lúc nữa, được không?"

Khi Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn Lam Vong Cơ một lần nữa, đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng dịu dàng, sự thích thú ngầm ẩn ý hoàn toàn không thể giải thích được.

"Lam Trạm, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi."

Lam Vong Cơ chỉ có thể nhìn chằm chằm bối rối khi Ngụy Vô Tiện tìm kiếm xung quanh trong tay áo của hắn, sau đó lấy ra hai bức tượng có kích thước bằng lòng bàn tay hắn. Đôi mắt của Lam Vong Cơ sáng lên.

Đó là một cặp tượng thỏ làm từ đá; Một trắng, một đen. Con màu trắng có một dấu màu xanh trên đầu, trong khi con màu đen có dấu đỏ ở cùng một vị trí nơi con thỏ trắng cũng có.

"Ta tự tay làm ra những con thỏ này từ một thứ cổ vật...hoặc ta nên nói, một bức tượng ta tìm thấy trong rừng vào một ngày nọ. Bức tượng này nó không giống như bức tượng nào khác. Nó đã ở trong rừng trong nhiều thế kỷ và nó không ngừng quan sát những lữ khách bị lạc đường, những người dừng lại để nghỉ ngơi và những người vừa đi qua khu rừng. Trong suốt nhiều năm, bức tượng đã hấp thụ hàng ngàn và hàng ngàn điều ước và đón lấy từ những lữ khách này. Và giờ, nó đã biến thành thành một Thực hồn đá thu thập mọi điều ước và bẫy các linh hồn của những người muốn tìm một nơi để che chở bản thân khỏi các mối đe dọa."

Toàn bộ thời gian Ngụy Vô Tiện đang nói, Lam Vong Cơ chỉ có thể lắng nghe, nhịp tim đập hơi nhanh của y khiến hắn phân tâm.

"Ta biết điều này nghe có vẻ nguy hiểm với ngươi nhưng đừng lo lắng, ta đã kiểm tra nhiều lần để đảm bảo rằng chúng không sở hữu bất kỳ vết ác trớ nào có thể gây hại cho chúng ta," Ngụy Vô Tiện chà một ngón tay lên trên đầu con thỏ trắng, vạch dấu màu xanh trên đó. "Ta đã làm việc này để chúng có thể giữ liên lạc với chúng ta khi một trong hai ta phải xa cách người kia– Ta biết ngươi muốn nói gì, rằng ngươi sẽ không để điều đó xảy ra. Nhưng ý ta là, nếu, nếu nói thế này, ta sẽ đi một vài ngày, đi săn đêm với đám tiểu bối, hoặc ngươi đi công chuyện vì vấn đề gia tộc...này nọ, chỉ-là-vạn nhất-bất trắc. Ngươi không bao giờ biết, phải không? Khi ta có ý định giữ gìn cho người của ta, có nghĩa ta thực sự phải đảm bảo cho người của ta. Tất cả những gì ngươi cần làm là truyền một phần linh lực của ngươi vào viên đá, và khi ngươi giữ nó bên người, ngươi sẽ cảm thấy như ta ở bên cạnh. Ngươi thậm chí có thể biết liệu ta có an toàn chỉ bằng cảm thụ năng lượng của ta ở trong nó. Vậy nên...ngươi sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều khi...ừ thì, ta sẽ đi xa."

Những lời của Ngụy Vô Tiện kéo dài ở cuối câu, như thể hắn đang nhắc nhở về một chuyện gì đó. Khụt khịt mũi, hắn vụng về đẩy con thỏ đen vào tay Lam Vong Cơ.

"Ta đã truyền ít linh lực của mình vào nó. Ta chỉ cần của ngươi bây giờ. Nhưng ngươi có thể làm điều đó sau. Không phải vội," hắn nói.

Lam Vong Cơ nhìn bức tượng thỏ đen trong tay, đôi môi khẽ run rẩy.

"Ngươi chưa bao giờ nói với ta bất cứ điều gì về việc này," y lên tiếng.

"Ah? ... Haha, như ngươi vừa nói, nếu ta nói với ngươi, thì không còn gì ngạc nhiên nữa, phải không?" Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu.

"Tất cả những rắc rối kia..."

"Thật không có gì, thật đấy. Ta đã quen với việc tạo ra nhiều thứ, vì vậy rất dễ dàng đối với ta a."

"Bị bệnh."

"Nó...ngoài mong đợi của ta, nhưng giờ ta đã khỏi, không phải sao? Vậy là tốt rồi," Ngụy Vô Tiện cười híp mắt.

"Linh lực."

"Ừm...không sao mà, ta có thể lấy lại. Ta chỉ cần luyện tập chăm chỉ hơn. Và lại ngươi nói ngươi cũng sẽ giúp ta mà!"

Lam Vong Cơ thở nhẹ. Y muốn vươn ra để nắm tay Ngụy Vô Tiện, chỉ vì y biết rằng lý do tại sao linh lực của Ngụy Vô Tiện yếu hơn bình thường là vì hắn đã trao phần lớn cho con thỏ đá.

Ngay cả khi đó là những công việc khó khăn của hắn trong suốt nhiều tháng, chỉ để có thể thu được nhiều linh lực từ việc kết thành kim đan vô cùng yếu ớt của hắn.

Nhưng mà...

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ muốn nói điều gì đó. Nhưng Ngụy Vô Tiện rút tay mình ra khỏi tay y, đảo mắt với y.

"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ gọi lại. Ngụy Vô Tiện liếc y sang một bên, nhìn đi chỗ khác, và sau một khoảnh khắc thoáng qua, hắn quay lại đối mặt với Lam Vong Cơ, hít một hơi thật sâu cùng lúc.

"Thật ra, Lam Trạm, ta có vài thứ khác ta cần nói với ngươi."

Lam Vong Cơ vẫn im lặng, chờ đợi.

Ngụy Vô Tiện nuốt khan xuống cổ họng. Hắn liếʍ môi, ngón tay hơi run lên.

"Chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, đúng không? Ngươi, đặc biệt, đã làm rất nhiều điều cho ta. Từ rất lâu rồi, ngươi đã luôn chờ đợi ta, ủng hộ ta ... mọi thứ đều dành cho ta."

Hắn bước một bước về phía Lam Vong Cơ, vuốt một ngón tay lên xương gò má với sự thích thú vô cùng trong mắt hắn.

"Ngay cả dám quay lưng về phía gia tộc của ngươi cũng vì ta, chịu đựng tất cả những tổn thương vì ta."

"Hãy đừng nhắc đến những điều đó nữa," Lam Vong Cơ cản.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lắc đầu. "Ngươi có thể nghĩ rằng không đáng gì, nhưng đối với ta, đó là ngươi là người duy nhất sẵn sàng đi theo ta cả chặng đường dài như vậy vì ta, ta...ta không biết làm thế nào để..."

Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu lần nữa.

"Nghe này, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, lắng nghe cẩn thận nhé."

Lam Vong Cơ gật đầu.

"Ta muốn cho ngươi một lời hứa để chấm dứt mọi bất an của ngươi. Ta không muốn ngươi lo lắng cho ta, ít nhất là không quá nhiều, và ta muốn ngươi biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ luôn trở về bên ngươi. Bởi vì ngươi là người duy nhất sẽ luôn chờ đợi ta, bất kể mùa nào, thời gian nào, ngày nào, ta biết ngươi sẽ luôn ở bên ta. Đó là lý do tại sao, ta muốn đáp lại ân tình này. Ta biết ngươi định sẽ nói gì, rằng không cần nói điều đó giữa chúng ta. Nhưng nó lên là như vậy, Hàm Quang Quân. Giống như với ngươi cảm thấy đúng đắn để làm mọi thứ cho ta, ta cũng thấy đúng đắn để làm điều này. Ý ta là, ta biết chúng ta đã thực hiện lễ nghi tam bái và chúng ta đã là đôi phu phu hợp pháp nhưng...Ta nên gọi thế nào cho hợp lý nhỉ? Ta không muốn danh tiếng của ngươi bị ảnh hưởng vì ngươi đang lai vãng với ta, hoặc bất cứ điều gì mọi người nói. Ta không muốn ngươi mất đi nhiều thứ hơn vì ta. Ta không muốn ngươi mất đi bất cứ điều gì khác. Ngươi không xứng đáng phải chịu đựng vậy. Vì vậy, theo nghi lễ thích hợp, ít nhất chúng ta có thể ngậm miệng của mình...Argh, ý ta là...chúng ta..."

"Ngụy Anh," Lam Vong Cơ ngắt lời. Ngụy Vô Tiện thậm chí không dám chắc chắn bất cứ điều gì mình vừa nói có ý nghĩa gì nữa nên khi Lam Vong Cơ cuối cùng cũng lên tiếng, hắn cảm thấy như mình bị kéo trở lại từ mớ hỗn độn trong tâm trí. Hắn ngừng nói ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ, chờ đợi những lời tiếp theo.

"Chúng ta sẽ làm hôn lễ."

"...Ah!" Ngụy Vô Tiện phát ra âm thanh kỳ lạ.

Lam Vong Cơ nắm tay hắn, nắm chặt vào nó.

"Một buổi lễ chính thức. Ghi tên của ngươi vào Gia phả Lam Gia."

"Lam Trạm, đợi đã..."

"..."

"...TA..."

Giờ đây đầu hắn đang thực sự hỗn loạn. C-Có phải Lam Vong Cơ vừa mới

... nói những gì hắn muốn nói?

Nhận ra điều đó, Ngụy Vô Tiện phá lên cười. Hắn cười đến nỗi phải ôm chặt lấy bụng, nước mắt đọng trên khóe mắt.

"Lam Trạm, ngươi ghê gớm lắm nha. Ngươi đã nói những gì ta muốn nói mất rồi, ta nên dấu mặt của mình vào đâu bây giờ?"

Lam Vong Cơ dường như hoàn toàn bị hóa đá bởi những gì Ngụy Vô Tiện vừa nói với mình. Nhìn thấy biểu tình ngây ngốc đó trên khuôn mặt y, trái tim của Ngụy Vô Tiện như muốn tan chảy. Hắn mơn trớn gương mặt Lam Vong Cơ và rồi ôm y thật chặt.

"Lam Trạm, chúng ta hãy có một buổi lễ. Ghi tên ta vào Gia phả Lam Gia. Hãy để ta hoàn toàn là của ngươi," hắn nhắc lại những gì Lam Vong Cơ nói.

Lam Vong Cơ phải mất một hồi lâu. Cuối cùng y cũng lên tiếng, giọng y tựa hồ như run run, ngay cả khi đó chỉ là một từ "ân". Ngụy Vô Tiện không dám chắc nếu đó là bông tuyết rơi xuống cổ mình hay là thứ gì đó khác nhưng hắn hít hà vào mùi hương dễ chịu trên cơ thể Lam Vong Cơ, để rồi ngân ngân nga nga trong sự hài lòng hoàn hảo.

Hắn đã nói chuyện với Lam Hi Thần trước đó, nhưng linh cảm của hắn nói với hắn rằng Lam Vong Cơ cũng đã nói với Lam Hi Thần về việc này trước khi hắn có thể tự mình nói về điều này với y. Đó là cách Lam Vong Cơ vẫn làm thế. Y sẽ không hứa điều gì nếu y không chắc chắn nó sẽ hiệu quả. Từ góc nhìn của Lam Hi Thần sẽ rất thú vị khi chứng kiến

cả hai người họ đã chạy trong vòng tròn như thế nào khi cả hai đã cam kết với nhau ở mức độ như vậy.

Nhưng giống như những gì Ngụy Vô Tiện đã nói: Chỉ là cảm thấy đúng đắn.

Họ đã được phép tự do đi ngao du và làm bất cứ điều gì họ muốn mà không phải bận tâm nhiều về các nghi lễ quá lâu; đã đến lúc cam kết với một trách nhiệm sẽ đưa họ tiến về phía trước.

"Hai con thỏ đó có thể coi là lễ vật hôn ước với ngươi. Ta nghèo lắm, ta không đủ tiền mua của hồi môn đắt tiền đâu. Vì vậy, Hàm Quang Quân, tùy thuộc vào ngươi nếu ngươi muốn chấp nhận đề nghị của ta bây giờ," Ngụy Vô Tiện nói.

"Chấp nhận!" Lam Vong Cơ nói mà không cần suy nghĩ.

"Hahahaha!" Ngụy Vô Tiện cười.

"Được rồi vậy thì, ngay khi chúng ta trở về, chúng ta sẽ để Trạch Vu Quân cười chúng ta một trận sau đó chúng ta có thể...nghĩ về một số chuyện khác, như là...đối mặt với thúc phụ của ngươi này," Ngụy Vô Tiện run rẩy lúc nói xong.

Lam Vong Cơ nắm chặt lấy tay hắn.

"Ta sẽ đi gặp hắn với ngươi."

"Đây là những gì ngươi nói nhé, Hàm Quang Quân."

"Ân."

Trong lúc họ rời khỏi căn nhà, Ngụy Vô Tiện, giống như trước đây, nắm lấy tay Lam Vong Cơ. Sau khi đi được một quãng nhỏ, trời lại bắt đầu có tuyết. Lam Vong Cơ dừng bước. Trong khi Ngụy Vô Tiện theo sau, Lam Vong Cơ lấy ra một tấm áo choàng dày từ túi của mình, sau đó khoác nó lên người Ngụy Vô Tiện.

"...? Ta chưa bao giờ nhìn thấy cái này trước đây. Ngươi đã mua cái này từ đâu?" Ngụy Vô Tiện rúc vào trong áo ấm.

"..."

Nhận thấy sự nghi ngờ trong biểu hiện của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cười khúc khích.

"Không có gì lạ khi ngón tay của ngươi dường như chai sạn hơn trước khi ngươi chạm vào ta. Ta chỉ tưởng tượng cảnh ngươi ngôi dệt áo ở nhà nhưng ta không mong ngươi thực sự dệt cho ta một chiếc áo choàng. Hàm Quang Quân, ngươi thật tốt bụng, ta rất biết ơn vì đã kết hôn với ngươi!"

Khóe môi Lam Vong Cơ cong lên một chút. Nhưng chỉ là một chút, trước khi y mở một chiếc ô màu đỏ ra và giơ nó lên trên đầu hai người, che chắn cho họ khỏi tuyết rơi.

"Ngươi đừng có mà giả vờ như không nghe được những gì ta nói đấy," Ngụy Vô Tiện đã kéo y trở lại chủ đề này. "Để ta xem tay ngươi nào, xem ngươi có bị chích ở đâu không?"

Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, kiểm tra ngón tay. Đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy một vài lỗ rất nhỏ trên ngón tay, khiến lòng hắn đau nhói.

"Lam Trạm, ngươi thực là...Có phải ngươi lại uống thêm chai giấm nào nữa không? Nghiêm túc mà nói, khả năng giấu giấm của ngươi hơi bị được a, ta thậm chí không thể ngửi thấy bất cứ thứ gì từ ngươi," hắn thở dài. Hôn nhẹ nhàng vào những cái lỗ đó, Ngụy Vô Tiện thổi khí nóng vào chúng trong giây lát trước khi hắn đan những ngón tay hai người lại với nhau. "Dệt áo choàng khó lắm phải không?

"... Rất khó," Lam Vong Cơ thừa nhận.

Ngụy Vô Tiện cười thầm. "Nhưng ngươi đã làm rất tốt đấy thôi."

Mặc dù chỉ là một chiếc áo choàng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy ấm áp hơn bình thường khi hắn mặc nó, như thể Lam Vong Cơ đang ôm hắn vào lúc này vậy.

"Sau khi chúng ta trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúng ta sẽ dạy đám đệ tử cách chơi với tuyết, được chứ?" Ngụy Vô Tiện hỏi

"Vâm Thâm Bất Tri Xứ cấm chơi đùa," Lam Vong Cơ nói, giọng nói như cao hơn mức bình thường.

"Được rồi, được rồi, mang chúng ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ để chơi tuyết là được chứ gì. Điều này không vi phạm các gia quy, phải không?"

Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện đã kịp nhìn thấy nụ cười nhỏ hiện trên mặt y trước khi y có thể kịp giấu đi.

Hai nam nhân, một trắng, một đen, hòa mình trong giữa tiết trời đầy tuyết rơi dưới chiếc ô màu đỏ. Làn gió mùa đông lạnh lẽo thổi, tuy nhiên, cả hai trái tim họ đều đã được sưởi ấm, không mảy may bị ảnh hưởng bởi giá lạnh.

Nếu một người bắt được cảnh tượng này giữa màn tuyết trắng, họ sẽ thấy hơi thở của mình như bị dồn nén trong l*иg ngực, bị mê hoặc bởi hình ảnh đẹp đến nao lòng đó.

Mùa đông đến rồi sẽ đi; nhưng khi nó đến và đi, chẳng có gì thay đổi giữa họ.

Họ sẽ vẫn sánh bước bên nhau như thế này, bỏ lại những bước chân của họ ở phía sau khi họ đã đánh dấu ngày càng nhiều và nhiều hơn nữa những kỷ niệm với nhau, cho đến lúc cuối đời.

HOÀN CHÍNH VĂN