Lam Mặc Đình nghiến răng rít một hơi, nhẫn nại giải thích “Trên trời rất ổn, không có phát sinh tai họa”.
Lam Hi Thần vẻ mặt nghiêm túc “Nếu đã như vậy, ta liền nghĩ không rõ lý do bọn họ lại muốn làm tiếp hôn sự, ta không phải đã nói sẽ lui hôn rồi sao?”.
Huyệt Thái Dương của Lam Mặc Đình nhảy thình thịch, đành phải nói “Là thế này, đế quân được một tiên nữ trên Thiên Đình cử đến phụ giúp trong ngày đại hôn, nhưng nàng ta không cẩn thận làm hư hỷ phục, chúng ta mới bàn lại sẽ cử hành một ngày khác, chung quy cũng là hiểu lầm cả thôi. Hi Thần, việc này nếu ngươi còn làm ầm lên muốn lui hôn, chẳng sợ bị gán tội khi quân mà truyền đi mặt mũi nhà ta sẽ không tốt, cho nên mới muốn cho các ngươi lại đổi ngày thành hôn mà thôi......”. Lão một bên nói một bên đánh giá nét mặt Lam Hi Thần “Ngươi nghĩ thế nào hả?”.
Lam Khải Nhân mắt nhìn đại điệt nhi không khỏi khẩn trương lên.
Một hồi yên tĩnh lần thứ ba trôi qua, thấy Lam Hi Thần trầm mặc, Lam Mặc Đình thúc giục nói "Đại chất tử?".
Lam Hi Thần ngước mắt, kiên định nói "Ta vẫn như trước, nhất quyết lui hôn".
Sắc mặt Lam Mặc Đình khẽ biến.
Lam Hi Thần cười nhạt với Lam Mặc Đình “Huống hồ, hôn nhân đại sự chú trọng lệnh của phụ mẫu, nay phụ mẫu Hi Thần không còn, thúc phụ nghiễm nhiên thay quyền. Ta nghe thúc phụ, hắn cảm thấy ta nên tiếp tục thì ta sẽ tiếp tục, còn nếu thúc phụ cho rằng nên lui, ta cũng không lưu luyến”.
Đáy lòng Lam Mặc Đình lấy làm kinh hãi, phảng phất như không quen biết nhìn chằm chằm Lam Hi Thần.
Y vẫn giữ thần sắc nghiêm túc, tùy ý cho lão ta dò xét.
Lam Khải Nhân nét mặt giãn ra, kéo cháu trai ra sau lưng dặn dò "Ngươi cứ đứng phía sau thúc phụ!", lại nghiêm giọng hướng một đám lão nhân trước mặt nói “Nếu Hi Thần đã lên tiếng như vậy, vậy người làm thúc phụ như ta liền làm chủ cho nó, lui hôn!”.
Một tiếng ‘lui hôn’ nói đến trung khí mười phần, trong lòng Lam Hi Thần thoáng buông lỏng.
“Không được!”.
Lam Mặc Đình vẻ mặt nghiêm khắc quát.
Lúc đầu vốn dĩ trông cậy vào biểu đệ bắt chẹt chất nhi, ai ngờ Lam Hi Thẫn vẫn cứng đầu không thuận làm cho dự tính của Lam Mặc Đình rơi vào khoảng không, thế là không chút do dự xé rách mạng che mặt bình tĩnh, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn như đao “Ta tuyệt không đồng ý lui hôn!”.
“Biểu huynh!”.
“Khải Nhân, ý này của Mặc Đình ta cũng đồng ý”.
“Thập tứ sư thúc, ngươi không thể cũng cho rằng ép Hi Thần là đúng!”.
"Biểu đệ, ngươi thấy chưa? Ép buộc cũng không chỉ có mình ta".
“Khải Nhân! Ngươi biết có thể cùng nhà thần thánh kết thân có bao nhiêu người ghen tị không? Đừng nói phu phu Vong Cơ, nhà chúng ta tương lai cũng được coi trọng hơn mấy phần, mà ba tháng qua dòng dõi tới cửa cầu hôn mấy nữ sinh nội tộc đều mạnh hơn trước kia không ít. Nói trắng ra là, còn không phải nhìn trúng có được mối quan hệ họ hàng với Linh Chiếu cung sao? Lão tam, cho dù ngươi không nghĩ cho đích phòng, cũng phải vì cả Lam thị chúng ta mà suy tính một chút chứ!”.
“Ý của thập tứ sư thúc là vì Lam thị, liền có thể hi sinh hạnh phúc cả đời của Hi Thần?”.
“Hỗn trướng, tru tâm như vậy ngươi cũng nói được! Ngươi đây là thái độ của một danh sư xuất cao đồ đó sao?”.
Thập tứ trưởng lão thân mình nhoáng một cái, đỡ trán ngã xuống phía sau ghế, thập tam trưởng lão bên người hốt hoảng vội đỡ lấy ông.
Lam Khải Nhân tuy bất mãn với cách làm của mấy lão nhân gia này, nhưng nhìn thấy như vậy vẫn khẩn trương lên “Thập tứ sư thúc, ngươi không sao chứ?”.
Thập tứ trưởng lão lạnh lùng trừng mắt “Ngươi cái tên đầu gỗ này, thế mà lại cho rằng ta vì Lam thị mà không để ý đến sống chết của Hi Thần! Chẳng lẽ nó không phải con cháu của Lam thị ta? Hi Thần bước vào nội viện Linh Chiếu cung rõ ràng với nó và Lam thị đều là một chuyện vô cùng tốt, ngươi lại vì khí phách nhất thời mà muốn lui hôn!”.
Lam Khải Nhân không cam tâm “Ta không phải bởi vì khí phách....”.
Lam Mặc Đình gạt ngang “Đủ rồi! Hôn nhân đại sự đúng là nghe lệnh của phụ mẫu, nhưng Hi Thần hiện tại không có phụ thân, chẳng lẽ làm biểu thúc ta còn không ý kiến được? Hôm nay ta sẽ nói cho rõ ràng, Linh Chiếu cung đuối lý trước, ngươi đại khái có thể vì Hi Thần mà đề chút yêu cầu, nhưng mà lui hôn ta không đáp ứng!”.
Lam nhị lão gia nói một phen làm tâm Lam Khải Nhân đều lạnh đi, đang muốn nói tiếp, bất chợt một môn sinh bên người Lam Mặc Đình là Lam Dư vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói “Nhị gia, không xong rồi! Nhị công tử....nhị công tử hắn....”.
Đang trong lúc mấu chốt, vừa nghe người nhắc tới Lam Vong Cơ liền đau hết cả đầu, Lam Mặc Đình mặt nhăn đến khó coi “Hỗn trướng kia lại chọc họa gì nữa rồi?”.
Sắc mặt Lam Dư trắng bệch “Nhị công tử đem quà xin lỗi của Thiên Đình đang chất ở ngoài cửa phủ chúng ta chém tan tành cả rồi!”.
Lam Mặc Đình đầu cũng không còn muốn choáng, giật mình đứng lên, trợn mắt quát "Ngươi nói gì?".
Tự San, Nguyệt lão cũng lập tức xông vào, thất kinh mà hỏi "Hắn to gan như vậy?".
Lam Hi Thần đứng sau lưng Lam Khải Nhân âm thầm thở phào một hơi, vui mừng vì đệ đệ tốt đã về kịp.
Lửa giận của Lam Khải Nhân lập tức tan thành mây khói, mặt không khỏi vì tự hào mà ngẩng cao thêm một chút. Ừm, làm tốt lắm, không hổ là môn sinh ông đắc ý nhất, vẫn luôn đúng thời điểm làm nên chuyện khiến người ta trầm trồ.
Lam Mặc Đình giậm chân “Đám môn sinh ăn không ngồi rồi à? Còn không tranh thủ thời gian cản hắn lại!”.
Môn sinh lau mồ hôi trên trán, run giọng “Nhị gia, không cản được ạ! Nhị công tử đang đi về hướng chúng ta bên này, chúng môn sinh không dám dẫn người đuổi theo...”.
Trong mắt Lam Mặc Đình lóe lên vẻ nghi hoặc “Tới đây hả?”. Nhất định là hỗn trướng kia tới đây phá hư chuyện tốt!
Lam nhị lão gia rất nhanh phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, lại một môn sinh khác chạy đến bẩm báo “Bẩm, nhị công tử đang xách kiếm đi về hướng đại sảnh, bọn tiểu sinh sắp không cản được rồi!”.
Trước mắt Lam Mặc Đình biến thành màu đen, lúc này thật muốn ngất xỉu luôn cho rồi.
Đại trưởng lão liếc xéo Lam Mặc Đình một cái, vội phân phó “Chúng ta đang bàn việc hệ trọng, kêu nhị công tử ở bên ngoài......”.
Lời còn chưa nói xong, tiếng môn sinh rối rít át tới “Nhị công tử, ngươi không thể đi vào mà, bên trong đang bàn việc đó”.
Giọng Lam Vong Cơ theo sau cho thấy hắn tựa hồ đang rất tức giận “Chuyện vũ nhục huynh trưởng ta còn tính gì bàn việc? Tránh ra!”.
Hai chữ cuối vừa dứt, hắn dùng lực hất tung tấm rèm cửa một cái cao ba thước, không hề có giác ngộ nhã nhặn khách khí chút nào, so với ngày thường quả thực gia tăng lực khủng bố tinh thần.
Quản sự Linh Chiếu cung Tự San lúc này đã sợ ngây người, cuống quít thân thiện chào hỏi “Giáng Vân tinh quân hảo!”.
Lam Vong Cơ mím môi hành lễ chào hỏi mấy cái lão nhân trong nhà xong, liền lạnh lùng nhìn cậu ta “Đế quân sai ngươi tới nói cái gì?”. Lại âm trầm liếc qua Nguyệt lão "Người của Thần tộc cũng đến làm gì?".
Nếu không phải thấy người xông tới thực sự đẹp mắt, nhìn sao cũng không dính dáng tới bọn tà ma quỷ quái, không thì đến cả Nguyệt lão cũng đã sớm bị dọa một trận hóa gió chạy như bay.
Có điều, nghĩ tới nếu bây giờ vì hoảng sợ mà trở về tay trắng, bộ dáng Nhϊếp Minh Quyết lộ ra so với Lam Vong Cơ còn dọa mình chết không kịp chuẩn bị quan tài, Tự San bất đắc dĩ lấy ý đồ cùng bạch y nam tử giảng giải “Hồi tinh quân, tiểu mỗ đến là phụng ý chỉ của đế quân thương lượng hôn sự, chính là dời ngày đại hôn sang vào một ngày khác tốt hơn. Nhưng phía Băng Di tinh quân lại không ưng thuận, không biết Giáng Vân tinh quân có thể nào nói vài lời khuyên can không?”.
Lam Vong Cơ thần sắc không có nửa điểm buông lỏng, ngắn gọn xuất một tiếng "Miễn bàn!".
Tự San ".....".
Nguyệt lão đứng nghe một bên chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng. Lam thị một cái tiên phủ phàm tục này có thể cùng Linh Chiếu cung kết thân là chuyện tốt đốt đèn l*иg cũng không tìm ra, bọn họ cứ như vậy nhẹ nhàng nói bất cần là bất cần?
Nghĩ đến đây, Nguyệt lão trong bụng không khỏi mắng thầm xú nha đầu nào đó tự ý làm ra loại chuyện mất mặt kia, nếu không một lão thần như ông cần gì phải khép nép sợ sệt trước một đám phàm phu tục tử?
Không đúng, là khép nép sợ sệt trước một tinh quân nhỏ hơn ông tới mấy trăm vạn tuổi a!
Tự San ráng chống đỡ ý cười "Giáng Vân tinh quân, sao đến cả ngươi cũng bất ưng vậy? Ngươi biết không, vì chuyện này mà đế quân đã rất phiền lòng, Thiên Đình cũng thấy áy náy vì đã lỡ cử một tiên nữ bất tài đến giúp, khiến huynh trưởng nhà ngươi lỡ việc đại sự. Nhưng hôm nay bọn họ cũng đã hạ mình đem quà tới xin lỗi trước, xem ngươi có phải nên.....".
Lam Vong Cơ ngữ khí cao lãnh dọa người cắt ngang "Ta nói, lui hôn".
Hai huynh đệ mất phụ mẫu sớm, từ nhỏ đến lớn luôn nương tựa lẫn nhau, trên chuyện hôn nhân đại sự thì đối với người còn lại tuyệt đối không thể chủ quan. Đã nháo ra loại chuyện kia, một khi không phải huynh trưởng hắn sai, kể cả chết thì hồn hắn còn lâu mới chịu tiếp nhận!
Huống hồ, lần này huynh trưởng đã có cái cớ vặn lại, cũng không sợ tội khi quân, hắn đương nhiên không ngại chim sợ cành cong!
Nguyệt lão rốt cuộc không nhịn được phải nói "Giáng Vân tinh quân, ngươi cũng đừng có giữ thái độ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đế quân lưu tình đã lưu tình đến thế rồi, Thiên Đình bọn ta áy náy cũng đã hạ mình nhận sai cả rồi, ngươi còn muốn khó dễ thế nào? Chỉ một chuyện nhỏ thế này huynh trưởng ngươi cũng không chịu được, về sau lấy khả năng gì quản thúc.......".
Lời còn chưa nói hết, tức thì "xẹt" một tiếng chói tai, Giáng Vân kiếm nhanh như chớp đã cắt đứt một lọn tóc bạc của Nguyệt lão, lực đạo xuyên đủ mạnh đâm thẳng bốn tấc vào cột nhà sau lưng kêu "phập" một tiếng rõ lớn, mà Lam Vong Cơ thái độ từ đầu tới cuối vẫn không dao động chút nào, đối mặt với sự kinh hoàng của mấy lão nhân một chút cũng không mềm lòng.
Nguyệt lão hét lên một tiếng, mắt trợn trắng lập tức muốn ngất đi.
Tự San đã chạy ra tới cửa từ bao giờ, cũng hét lên một tiếng “Nguyệt lão, ngươi không thể bất tỉnh nha! Giáng Vân tinh quân náo loạn không ai cản không được......”.
Nguyệt lão nghe xong giật cả mình, lập tức đầu cũng không bất tỉnh, chân cũng không run, lời cáo từ cũng không nhớ ra mà nói, chỉ có nhấc chân bỏ chạy.
Bọn họ hớt hài chạy ra tới sân lớn, lại bắt gặp Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh Tiểu Bình Quả, tà đạo nhìn bọn họ mà cười.
Tự San âm thầm cảm thấy bất ổn, cười khan hai tiếng "Hỏa Vũ tinh quân, đã lâu không gặp!".
Ngụy Vô Tiện không nói mà chỉ gật đầu cười, lại thấy Nguyệt lão hớt hải túm áo chạy tới, liền vỗ đầu Tiểu Bình Quả hai cái. Sau đó là một màn áo đỏ lão nhân còn chưa kịp lấy hơi thở dốc, đã bị một con lừa lấy đà rượt chạy như bay, đến nỗi sao, khi hóa gió về trời cũng không để ý làm rơi cả dây táo nhỏ mắc trên chiếc gậy của mình, mặc cho con lừa kia phấn khích gặm nhấm.
Tự San khẽ thở phào. Chắc con lừa đó không thấy cậu ta đâu!
Thanh âm linh động của Ngụy Vô Tiện truyền đến “Tự San quản sự, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian hồi Linh Chiếu cung đi. Giáng Vân tinh quân bước ra mà còn thấy ngươi thì sẽ phát hỏa, hắn mà phát hỏa lên ai cũng không dám lại gần. Cho dù qua đi sẽ chịu phạt, nhưng lúc này tạo thành tổn thương cũng không thể vãn hồi đâu nha.”
Tự San nghe xong liền thấy có lý bèn gấp rút cáo từ, dưới sự bảo vệ của môn sinh nhấc chân đạp gió bay lên trời.
Lam Hi Thần lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, khẽ cong cong khóe môi.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi đang làm gì đó?”.
Lam Mặc Đình vội vàng chạy ra xem, nhìn thấy tình cảnh tượng vừa rồi thì tức giận đến choáng váng.
Ngụy Vô Tiện đối với tiếng quát của lão nhân mắt điếc tai ngơ, bày ra điệu bộ cung cung kính kính cáo từ, thành công chọc lão phát hỏa “Khải Nhân, còn không ngăn cản điệt phụ kia của ngươi đi! Định để hắn làm loạn đến bao giờ?”.
Lam Khải Nhân hiếm khi thấy Ngụy Vô Tiện làm được việc khiến ông hài lòng, tâm trạng tốt liền phất tay nói “Biểu huynh tuyệt đối đừng nên tức giận, hỗn trướng kia cũng chưa phạm gia quy mà”.
Lam Vong Cơ thu hồi kiếm linh, một phen muốn dẫn Lam Hi Thần rời đi lại bị Lam Mặc Đình ở ngoài cửa đi vào mắng "Hay rồi! Thế này là hay rồi! Phen này Lam gia bị các ngươi ném mặt mũi đến trong thiên hạ luôn rồi à. Lam Hi Thần, ngươi thân là tông chủ, thế này giống cái dạng gì hả?".
Lam Hi Thần định lên tiếng thì đệ đệ đã ngăn cản, hắn thay y bình thản hỏi lại “Lời này của biểu thúc làm cháu trai có hơi không rõ, không biết huynh trưởng ta mất mặt là mất mặt thế nào?”.
Giọng điệu bình thản của Lam Vong Cơ khiến Lam Mặc Đình càng thêm nổi trận lôi đình, vươn tay cầm một cái chén trà ném đến trước mặt hai người.
Lam Khải Nhân vội đứng chắn trước mặt hai điệt nhi, nhìn nước trà văng tung tóe cùng mảnh sứ vỡ lông mày vặn chặt, ngữ khí ẩn hàm không vui “Biểu huynh, có lời gì không thể bình ổn mà nói? Ngươi như vậy chẳng phải sẽ hù dọa tiểu bối”.
Không tri thông một tiếng nhà có khách, lại còn dám tự ý quyết định hôn sự của đại điệt nhi, cộng thêm chuyện duỗi tay sử dụng môn sinh vụ lợi lúc trước, ba món nợ này Lam Khải Nhân ông ghi vào bụng còn chưa tính sòng phẳng với Lam Mặc Đình đâu, bây giờ dựa vào cái gì lại muốn bắt nạt hai đứa cháu của ông cơ chứ!
Lam Mặc Đình không khỏi cười lạnh “Hai đứa cháu ruột của ngươi một đứa thì tính nết như vôi chão khó nắn, một đứa thì không nói nhiều lời đã tùy tiện đả kích tinh thần khách đến nhà, còn có thể bị ta dọa sợ?”.
Lam Khải Nhân nhíu mày “Biểu huynh, ta thấy Hi Thần Vong Cơ làm vậy cũng không sai”.
Lam Mặc Đình hận không thể cầm quải trượng của một vị trưởng bối nào đó, hung hăng gõ đầu lão biểu đệ này một phen “Ngươi còn che chở chúng nó? Hi Thần làm tông chủ nhiều năm như vậy có cái gì còn chưa xử trí qua, làm sao cứ nhất thiết chưa vào cửa nhà người khác đã muốn lật trời không chịu nhịn một bước? Nếu như đã nó biết rõ đế quân ở sau lưng làm sai như vậy, sao không tạm thời nhịn một chút mà nhân cơ hội chiếm chút lợi ích cho gia tộc để tất cả đều vui vẻ? Rõ ràng Linh Chiếu cung đuối lý trước, không thể khi không bỏ lỡ cơ hội này được".
Nhìn miệng Lam Mặc Đình khép khép mở mở, Lam Hi Thần nhẹ nhàng nắm chặt quyền, mang theo oán trách hỏi “Biểu thúc, lẽ nào ngươi không hỏi xem ta khi nhìn thấy Chính Chương Thánh đế cùng tiên nữ kia dây dưa quấn quít thì có tâm trạng thế nào sao? Ta rõ ràng là người sống sờ sờ, có cảm xúc đàng hoàng cơ mà!”.
Đối phương là biểu thúc, y không có khả năng chống đối bên ngoài, vậy thì liền dùng đạo đức đi.
Lam nhị lão gia bị hỏi đến cứng lại.
Ở trong ấn tượng của lão, đại chất tử tính tình như quả hồng mềm, nhiều năm như vậy đã dưỡng thành một bộ rất để ý đánh giá người khác dành cho mình, nên dù có biết rõ sự việc lui hôn đi nữa thì trong lòng lão vẫn cảm thấy không quan trọng lắm, không nghĩ tới thế mà bị tiểu tử này bắt được đầu đề câu chuyện.
Lam Mặc Đình hơi có chút thẹn quá thành giận, nhìn Lam Hi Thần càng thêm không vừa mắt “Tâm trạng ngươi thế nào lòng ta hiểu rõ, ai trong hoàn cảnh đó mà không khó chịu cơ chứ, không cần tới phiên ngươi tới nhắc nhở ta nhớ ra đâu!”.
Lam Vong Cơ nắm chặt tay Lam Hi Thần trấn an, lại nhìn Lam Mặc Đình, trầm giọng “Biểu thúc ngài hiểu lầm, huynh trưởng không phải nhắc nhở, chỉ là tò mò”.
Tò mò trái tim một người rốt cuộc lạnh lẽo cứng rắn tới trình độ nào, mà sau khi nghe nói cháu trai bị người bắt nạt, sau khi trở về không hề hỏi tình huống lấy một tiếng nào mà lại trút xuống một đống lời ép uổng cùng chỉ trích. Chẳng lẽ bởi vì không cùng huyết thống? Không. Lam Vong Cơ tự nhiên không tin dù cùng huyết thống, thái độ của Lam Mặc Đình sẽ khác.
Hắn còn lạ gì người này? Ngoại trừ lợi ích bản thân, những thứ khác đều chỉ là râu ria không đáng nhắc đến, lúc cần thì giơ lên cao không cần thì quẳng một góc, thứ gì ngán đường liền tìm cách quét đi. Đáng tiếc, dám dụng tâm tư đó đặt lên người huynh trưởng hắn, hắn không ngại mang danh chiết sát trưởng bối đâu!
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm lão hồi lâu, chợt lạnh băng cười một tiếng "Biểu thúc, nói đến cùng là ngươi muốn lợi dụng huynh trưởng ta để trục lợi?".
Lam Mặc Đình bị nói trong thoáng chốc cứng miệng, nhưng rất nhanh nâng mắt quát lớn "Ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì đó?".
Lam Vong Cơ nhướn mày "Không phải sao? Bằng không cớ gì ngươi ban đầu tiếc nuối nhi tử không tốt số như huynh trưởng, bây giờ quay đầu liền một hai bắt ép huynh trưởng phải hợp hôn cho bằng được?".
Lam Mặc Đình tức giận tới mức phát run "Đó... đó còn không phải là vì mặt mũi của nhà họ Lam?".
Kỳ thực lão kiên quyết như thế đúng là vì vụ lợi. Nghĩ mà xem, ngoại tôn Lam Cảnh Nghi không chịu thân cận, nhi tử Lam Vĩnh Thuận giỏi mấy cũng không thắng nổi một cái chức vị tinh quân, gần đây lão vì muốn tìm cách để nhi tử đoạt hào quang nhưng không có biện pháp mà phát sầu đây.
Vốn còn muốn đòi thêm ít lợi ích từ Linh Chiếu cung, giờ bị hai huynh đệ Lam Hi Thần náo loạn như thế, chỉ sợ cũng mất sạch hai tướng luôn. Lão không chỉ tiếc, mà nhiều hơn chính là tức giận.
Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy mình vừa nghe chuyện cười lớn nhất thiên hạ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm lão đầu trước mắt, có chút giễu cợt hỏi lại "Vì thanh danh?".
Lam Mặc Đình trong lòng lúc này đã tức chết đi được "Đương nhiên, ngươi không nghĩ tới à, huynh trưởng ngươi là một nam nhân tài hoa xuất chúng như thế lại đi ghen tuông vớ vẩn với một tiên nữ, người ta vốn là người cõi Trời nếu thực sự xác định vào cửa làm thϊếp cũng đã khiêm nhường lắm rồi. Chớ quên người phàm chúng ta còn phải cầu khẩn đám thần tiên đó, ấy thế mà huynh trưởng ngươi một hai muốn phân thắng bại với người ta. Chuyện này truyền ra bên ngoài, chính là làm trò cười cho cả thiên hạ đấy".
Lam Khải Nhân không cho là đúng “Biểu huynh sai rồi, đây không phải là vấn đề tên Chính Chương kia có để ý nữ tử khác hay không, mà là hắn đối với Hi Thần cháu ta không có nửa phần tôn trọng. Kiểu người này chỉ nên làm quân thần, không phải lương phối thích hợp! Nếu bị ép buộc thành thân, Hi Thần tới đó chắc chắn sẽ chịu ủy khuất lớn, Linh Chiếu cung và Vân Thâm Bất Tri Xứ lại không ngang hàng, chừng đó muốn ra mặt bảo vệ Hi Thần cũng không có khả năng a! Đã sớm biết như vậy, ta thà không đồng ý hợp hơn còn hơn!”.
Phu thê huynh trưởng qua đời để lại cho ông hai đứa cháu trai, trong hai đứa tuy rằng tự hào nhất với ông là Lam Vong Cơ, nhưng thương nhất lại chính là Lam Hi Thần. Một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn sống vì người khác đến mức ám ảnh ảm giác người ta đối với y như thế nào thì ông có thể bỏ mặc? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông biết như vậy không tốt, nhưng ai bảo Lam Hi Thần lại giống như đúc chị dâu đã chết, từ khi ở trong bụng mẹ đến khi ra đời đã chịu nhiều thiệt thòi hơn đệ đệ, lại còn ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ giữa Lam thị với nhà ngoại của y - Thượng Quan thị.
Ông chỉ cần nhìn thấy đại điệt nhi, một trái tim liền không cách nào khống chế mà mềm xuống.
Nhưng mà đại điệt nhi từ nhỏ đã không thân cận nhiều với ông, hôm nay thái độ thật hiếm hoi mới có chỗ gần gũi, ông cũng không muốn lại lần nữa vì thế cục mà xa cách.
Biết Lam Khải Nhân là một người cố chấp có thừa, Lam Mặc Đình vẫn không thể nói tiếp cái gì liên quan đến thể diện mộ mình Lam Hi Thần, bằng không kí©h thí©ɧ tâm lý phản nghịch sẽ không hay, chỉ đành phải ra tay từ trên người đám hậu bối “Biểu đệ, ngươi nói lời này không suy xét đến các tiểu bối đầy hứa hẹn khác sao? Hi Thần có thể không xuất các, vậy nhi tử của ta cùng mấy đứa Cảnh Nghi, Tư Truy còn có Phương Hoa đang ở kinh thành tương lai bị vạ lây thì sao?”.
Sự tình liên quan đến cháu trai, Lam Khải Nhân cũng không dễ lừa như vậy, lập tức cười lạnh “Biểu ca, ngươi đừng có đem cái nồi lớn như vậy chụp lên trên đầu Hi Thần. Tôn tử nhà Nam Đình Bá thị người ta dấu mọi người bị nhà vợ chủ động hưu về nhà mẹ đẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến các muội muội khác lấy chồng, Hi Thần của ta chẳng qua là thiếu chút nữa bị nhồi vào cái hố ghê tởm, sao có thể ảnh hưởng tương lai mấy đứa Cảnh Nghi được?”.
Loại nồi này còn muốn cho cháu trai của ông gánh, cửa cũng không có!
Lam Hi Thần rũ mắt nghe, khóe môi nở một nụ cười ấm áp.
Lam Khải Nhân mắt thấy nụ cười kia, tâm trạng càng thêm tốt, cằm không nhịn được hất lên một chút “Chính vì vậy, dù Hi Thần có sa sút tới mức chọn đạo lữ là một bình dân áo vải, cũng tốt hơn kết đạo lữ với một nam nhân còn chưa thành thân mà đã lén lút gặp gỡ nữ nhân khác!”.
Nhị thập trưởng lão nhìn Lam Khải Nhân ánh mắt tràn đầy thất vọng, “Bình dân áo vải? Lão tam, ngươi có biết tiền sắm sửa trang phục một tháng của Hi Thần đã ngang ngửa chi phí sinh hoạt trong một năm của một nhà năm người bình dân áo vải không?”.
Lam Khải Nhân bị thập nhị trưởng lão hỏi mà khẽ giật mình.
Ngũ trưởng lão ngữ khí còn lạnh hơn “Đúng là quan điểm của Lam thị trước giờ luôn cấm coi khinh xuất thân người khác. Nhưng ngươi từng nghĩ tới chưa, có tình uống nước cũng no bụng, có yêu nhịn đói cũng ấm lòng chỉ là trò cười thôi? Ngươi yêu thương điệt nhi bằng việc dạy dỗ nghiêm khắc thì không nói, nhưng nguyện ý để nó sống quãng đời còn lại trong túng thiếu đi? Khánh Lộ cùng phu nhân hắn ở dưới Cửu Tuyền có an lòng với quyết định này của ngươi?”.
Vẻ mặt của Lam Khải Nhân hơi cứng lại.
Lam Hi Thần hốt hoảng, vội túm lấy tay ông kêu "Thúc phụ, ta từng chịu qua khổ cực, ta mới không sợ, không sợ....".
Lam Khải Nhân một hồi lâu rơi vào trầm tư, đột nhiên ngẩn đầu “Ngũ sư thúc, ta nghĩ kỹ rồi! Cái chuyện vì một cái thanh danh mà ủy khuất điệt nhi của mình ta đây làm không được. Các vị sư thúc cùng biểu huynh cũng không cần nhọc lòng thay Hi Thần, một nam tử có thanh danh tốt còn không phải là vì kết hôn thôi sao. Hi Thần nếu không kết đạo lữ với ai được, ta nuôi nó. Ta chết rồi, vẫn còn Vong Cơ kia mà. Vong Cơ, ngươi sẽ nuôi huynh trưởng ngươi chứ?”.
Lam Vong Cơ trảm đinh chặt sắt lập tức đáp "Nuôi".
Một màn này của hai thúc cháu có thể nói là long trời lở đất, chấn kinh tất cả những người ở đây.
Lam Hi Thần trong tức khắc hai mắt nhòa lệ, trong lòng ấm áp không thôi. Nói y kiến thức rộng rãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là "máu mủ thân thích".
Nhị thập bát trưởng lão nghe một hồi, thở dài nói “Lão tam, ta biết ngươi nóng ruột điệt nhi, nhưng một hồi sóng gió này mà không luận ra cách dẹp yên, khéo lại để Vân Thâm Bất Tri Xứ có lý cũng biến thành vô lý mất”.
Lam Vong Cơ lắc đầu, chậm rãi nói “Vong Cơ cho rằng, có lý chính là có lý, vô lý chính là vô lý, chính bởi vì Linh Chiếu cung và cả Thiên Đình làm việc không hợp, ta mới có thể trút giận vì huynh trưởng. Hành vi huynh trưởng giữ gìn phẩm giá sao lại là gây chuyện được? Chẳng lẽ người khác đánh chúng ta một bạt tai, để tỏ lòng rộng lượng còn muốn dâng luôn một bên mặt còn lại sao? Nếu như chúng ta thật sự làm như vậy, người khác cũng sẽ không cảm thấy Lam thị rộng lượng, ngược lại sẽ cho rằng Lam thị vì muốn trèo cao mà phải khom lưng uốn gối, thành đồ nịnh nọt, huynh trưởng một đời đoan chính cũng sẽ không tránh được cái danh "Quân hổ chung chồng", khi đó mới thật sự là ném hết mặt mũi!”.
Lam Vong Cơ vốn kiệm lời, số lần nói quá ba câu có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi khi hắn nói nhiều chính là nói trắng ra sự thật khiến người nghe khó xử. Dĩ nhiên, hiện tại Lam Vong Cơ vừa nói lời này xong, mọi người đều biến sắc.
Nét mặt của Lam Vong Cơ càng thêm nghiêm túc “Lam thị chúng ta là người giữ đạo nắm luật, chẳng lẽ muốn người sau lưng chê cười chúng ta là không có chí khí ư? Nếu là như thế, người Lam thị đi ra ngoài càng là không ngẩng đầu lên được”.
Lam Mặc Đình chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, quát lạnh một tiếng "Nói bậy!".
Khóe miệng của Lam Vong Cơ khẽ cong “Biểu thúc, nếu ngươi vẫn không vừa ý, vậy thử đặt tình huống lên đầu biểu huynh xem. Ngươi lại chưa hỏi qua hắn, làm sao biết hắn có nguyện ý hợp hôn sau khi bị lừa dối hay không? Cho dù hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, nhưng ngươi không sợ ra nhầm chủ ý, khiến biểu huynh trách ngươi cả đời sao?”.
Lam Vong Cơ nói thêm một phen này làm cho sắc mặt Lam Mặc Đình trắng bệch.
Lam Vong Cơ âm thầm cười lạnh. Hắn biết chắc, lấy át chủ bài này ra đi trấn lão biểu thúc tuyệt đối không sai, không khỏi cao hứng cung kính cáo từ, một mạch kéo Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân rời đi.
Mặt khác, Lam Mặc Đình bị Lam Vong Cơ nói một hồi, dù có tâm phản bác lại nhất thời không tìm ra lý do, ngay trước mặt bao nhiêu người trong nhà lại không thể kéo xuống mặt mũi của nhị lão gia, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, trong lòng rất không vui mắng thầm Lam Vong Cơ này đúng là tai tinh của lão, cốt cách thì càng lúc càng giống phụ thân nó. Cũng may tên Lam Khánh Lộ đó chết sớm, nếu không giờ phút này hai cha con bọn hắn hợp lại cùng nói, Lam Mặc Đình lão khẳng định bị bức đến thổ huyết mà chết ngay tức khắc.