Đệ tử trực hệ Lam thị tới mười tuổi đã bắt đầu có gian thất riêng, từng người cách nhau ít nhất một đoạn hành lang dài hai mươi thước, riêng Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy là trường hợp đặc biệt vì vốn thân nhau từ nhỏ, lúc được phân thất Lam Cảnh Nghi luôn hồ nháo nói ở một mình một khu rất buồn, kết quả hai đứa liền được cho ở hai gian thất kế cạnh nhau không quá mười bước chân. Dù vậy, khiến người ta ngạc nhiên chính là mặc kệ ở cạnh Lam Tư Truy luôn quy chuẩn mẫu mực, Lâm thất của Lam Cảnh Nghi lại lúc nào cũng là nơi huyên náo nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lại càng đau đầu hơn, Lam Cảnh Nghi không biết từ khi nào luyện thành lớn mật, ngay cả lời của Lam Vong Cơ đôi khi cũng dám cãi, càng huống gì chọc cho Lam Khải Nhân nhiều phen tức đến ngất đi, chỉ sợ trong cả cuộc đời dạy học của Lam Khải Nhân, nếu ông xem Ngụy Vô Tiện là vết nhơ, thì Lam Cảnh Nghi chính là lọ mực đổ tràn cả trang giấy.
Việc này ngẫm lại, cũng có thể là do Lam Hi Thần dạo này không chu đáo dạy dỗ mà ra. Lúc trước vì Hãn Lương Ngọc, hai người chợt nảy sinh hiểu lầm mà xa cách, không thân cận y, đứa nhỏ chất tử này xem ra không ổn thực rồi.
Nhắc tới Lam Cảnh Nghi không ổn, Lam Hi Thần cũng rất lo cho tình hình tiểu nha đầu kia.
Lam Hi Thần mới đi đến cổng rào, liền nghe được âm thanh mười phần trung khí quát lớn truyền đến tai, rằng "Tiểu hỗn trướng, ta nói ngươi gần đây sao lại yên tĩnh thế, hóa ra là vụиɠ ŧяộʍ bò từ lỗ chó ra ngoài đi chơi đêm. Ngươi học bao nhiêu chuyện tốt lão phu dạy thì không học, lại đi học theo tên Ngụy Vô Tiện đ! Không phải thích chui lỗ chó sao? Hôm nay lão phu sẽ đánh ngươi đến so với chó hoang trên đường còn thảm hơn!".
"Chó hoang không thảm nha" Một giọng nói yếu ớt theo sát truyền đến, sau đó giọng nói kia lại biến thành kêu thảm "Tiên sinh, ngài nhẹ chút nha, đừng đánh mông, đừng đánh mông..... Á, có người tới....".
Chữ "tới" từ trong miệng thiếu niên khi vừa thấy Lam Hi Thần càng về sau càng yếu đi, nam nhân bóng dáng cao lớn đuổi theo Lam Cảnh Nghi, nghe vậy tay cầm roi quất một vung vào mông thiếu niên "Ai tới? Ai tới lão phu cũng đều có thể đánh ngươi! Tiểu hỗn trướng này, đến bây giờ còn muốn chọc điên lão phu!".
Lam Hi Thần thấy thế mở miệng gọi "Thúc phụ, xin dừng tay".
Bóng dáng cao lớn khựng lại, chậm rãi xoay người.
Lam tiên sinh nghiêm khắc cổ hũ trong nháy mắt nhìn thấy đại điệt nhi thần sắc liền có chút thu hồi tức giận, thậm chí mang theo mấy phần lo lắng "Hi Thần, ngươi đã bình phục chưa, sao lại tới đây?".
Lam Hi Thần cười nhẹ "Nghe nói thúc phụ đang dạy dỗ A Huy, ta tới xem chuyện gì xảy ra". Y trong lúc đáp lại Lam Khải Nhân, nhìn về phía thiếu niên đang ôm mông ngồi trên đất.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đã đến thời điểm vóc dáng thon dài, thẳng tắp như một cây trúc non. So với Lam Tư Truy như trúc xanh chuẩn bị vươn cao lên trời, dù lúc này vì bị đuổi đánh mà có vẻ hơi chật vật, nhưng Lam Cảnh Nghi vẫn như cũ thanh thuần trong sáng. Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy, một đôi Lam thị tiểu song bích tuy có nhiều điểm khác nhau, nhưng vẫn là tương lai truyền thừa của nhà họ Lam.
Lam Khải Nhân ghìm lại lửa giận, chỉ vào Lam Cảnh Nghi, miệng lại mắng vốn Lam Hi Thần "Ngươi xem, rõ ràng biết gia quy cấm đi lung tung vào ban đêm, nó biết lại còn dám tránh luật đi chui lỗ chó lén bò ra ngoài. Sáng hôm nay bị ta bắt được tại trận. Hừ! Ngày xưa Ngụy Vô Tiện trèo tường đã là quá đáng lắm rồi, giờ hắn lại còn bày trò dạy hư đám hậu bối của ta, thật là tức chết được mà!".
Ngụy Vô Tiện mới trèo tường thôi mà thúc phụ đã mặc cả, nếu như ông biết lúc nhỏ Nhϊếp Minh Quyết vì muốn dẫn y đi ngắm sao trời mà nửa đêm tháo dỡ nóc nhà, đến cả hàng rào trên núi cũng dám phá thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Không đúng! Rõ ràng lấy tư thế kéo người đi phản đối hôn sự, sao khi không bản thân lại nhớ tới chuyện ấm áp ngày xưa?
Càng nghĩ, trên mặt Lam Hi Thần lại càng nóng lên.
Lam Cảnh Nghi hơi gượng quỳ, vừa xoa mông vừa dẩu môi nói "Mới không liên quan Ngụy tiền bối, chui lỗ chó là ta tự nghĩ ra nha".
Lam Khải Nhân bắt đầu thở dốc "Hi Thần, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem! Bình thường ngươi nuôi dạy nó kiểu gì lại thành ra cái dạng này? Tại sao cùng là do Lam thị Song Bích dạy dỗ, Tư Truy có thể giống Vong Cơ mà Cảnh Nghi lại trái ngược ngươi như thế chứ?".
Lam Hi Thần thấy Lam Khải Nhân sắp bốc hỏa thật, liền bảo ông bớt giận, sau đó đi tới kéo Lam Cảnh Nghi đứng dậy, ôn nhu hỏi "A Huy, làm sao lại gây chuyện nữa rồi? Để ta xem, cả người có bị thương không?".
Lam Cảnh Nghi bỗng dưng mở to hai mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt y trong chốc lát bên tai thoắt cái đỏ lên, liên tục khoát tay, nửa giận dỗi nửa lúng túng nói "Đại biểu cữu yên tâm, ta chạy trốn nhanh lắm".
Lam Khải Nhân thật vất vả mới bình ổn lại lửa giận, bởi vì câu nói này của Lam Cảnh Nghi mà lại bị châm lên "Tiểu hỗn trướng, ngươi chạy nhanh có phải thấy rất kiêu ngạo không?".
Lam Cảnh Nghi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nghĩ đến Lam Hi Thần đang ở một bên nhìn nên không thể mất chí khí, ép buộc nhịn xuống, thẳng sống lưng nói "Tiên sinh, ngài bớt giận. Ta tuổi trẻ da dày thịt béo, liền tính ngài đánh không đau tay, thì cũng nên coi chừng lớn tiếng trách mắng sẽ phạm gia quy "Không được nói to" a!".
Lam Hi Thần không nhịn được chau mày, khẽ nhắc nhở "A Huy, đừng vô lễ!".
Lam Khải Nhân đã sớm trợn đến muốn rơi hai con mắt, cả người bắt đầu run lên. Lam Hi Thần cố nhịn cười, mềm giọng dạy Lam Cảnh Nghi "Đúng rồi, còn có sức đứng đây cãi lời tiên sinh thì tất nhiên không việc gì, là ta lo nhiều. Nhưng A Huy, vi phạm bị tiên sinh bắt được như vậy, vẫn nên nhận lỗi trước đã".
Lam Cảnh Nghi nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, thoáng cứng giọng "Đại biểu cữu, ngươi không muốn biết ta vì sao lại đi chui lỗ chó sao?".
Lam Hi Thần sững người, nhưng chợt nhớ ra lúc này không tiện đứng đây dông dài, liền nhắc khéo "A Huy, nếu tiên sinh không kéo ngươi tới Lan thất trước bao nhiêu người mà trách phạt, tức là đã bao dung cho ngươi lắm rồi, ngay đến ta và nhị biểu cữu ngươi cũng không được bao dung đến vậy đâu. Ngươi thấy mình có nên tiếp tục chọc giận tiên sinh nữa không?".
Lam Cảnh Nghi một bộ ấm ức suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn phải nói "Tiên sinh, Cảnh Nghi biết sai rồi".
Lam Khải Nhân cũng không vì câu xin lỗi này mà nguôi ngoay "Không cần nói ngoài miệng, quay về chép một trăm lần gia quy là được rồi".
Lam Cảnh Nghi suýt nữa ngất tại chỗ. Mẹ ơi, không phải chứ? Năm ngàn gia quy chép một trăm lần, chép xong chắc cậu cũng không thấy nổi mặt trời luôn đi?
Đúng lúc Lam Khải Nhân định suy nghĩ lại muốn tăng thêm số lượng, đúng lúc Lam Cảnh Nghi đang tuyệt vọng, lại bị một câu của Lam Hi Thần đánh gãy.
"Thúc phụ, một trăm lần có phải quá nhiều rồi không? Hàm Bích Hiên của nhà ta hình như đang thiếu người tới phụ giúp kiểm tra ngân phiếu?".
Lam Cảnh Nghi mưng như bắt được vàng, chớp chớp mắt như con chó nhỏ bị thương, tội nghiệp mà kêu dài một tiếng "Tiên sinh......".
Lam Khải Nhân không vui nhìn Lam Hi Thần một cái, rốt cuộc suy nghĩ lại liền ném ra ba chữ "Năm mươi lần".
Tuy chỉ giảm một nửa, nhưng có còn hơn không. Trừ bỏ Lam Tư Truy trước giờ vẫn luôn quy củ có thừa ra, phóng mắt khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ này còn ai được ưu ái bằng cậu chứ?
Lam Hi Thần cũng không muốn kéo dài thời gian ở đây, trước khi Lam Khải Nhân kịp đổi ý, y bước tới xoa đầu Lam Cảnh Nghi, nhỏ giọng nhắc nhở "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sau này đừng lại phạm lỗi khiến ta lo lắng, biết không? Bây giờ thì mau đi đi".
Lam Cảnh Nghi bị xoa đầu đến ngơ cả người. Đại biểu cữu hôm nay đã bắt đầu nhớ ra phải quan tâm tới cậu, vừa hay tiểu nha đầu Hãn Lương Ngọc cũng không có ở đây, coi như bị tiên sinh đánh còn thảm hơn chó cậu cũng thấy đáng.
Nghĩ tới đây, chóp mũi Lam Cảnh Nghi lại hơi ê ẩm, vội vàng dời mắt, chỉ sợ bị Lam Hi Thần nhìn ra.
Lúc đã bỏ xa thiếu niên, Lam Khải Nhân từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Nếu không phải thương điệt nhi đang cố tỏ ra mình ổn ở đây, không tiện bộc phát thần uy, bằng không ông mà chẳng răn dạy tới bến tên tiểu tử kia là không được.
"Hi Thần đã thắp hương chưa?".
"Còn chưa ạ, điệt nhi chợt nghe nói Đồng Thư sảnh hôm nay có khách quý từ xa tới, biểu thúc đang tiếp chuyện ở đó. Thúc phụ có muốn cùng ta đến đó nhìn một chút rồi cùng đi thắp hương luôn không?".
Sớm như vậy đã tiếp khách? Trên mặt Lam Khải Nhân hiện lên nét kinh ngạc. Chờ đã! Có khách sao lại không có ai tới thông báo với ông một tiếng? Đám môn sinh nhà này kéo nhau đi bế quan hết rồi à?
Lam Khải Nhân càng nghĩ càng bực mình, nhưng thấy Lam Hi Thần vẻ mặt chờ mong nhìn mình, ông chợt mềm lòng, không cần nghĩ ngợi nói "Được rồi, cùng đi".
Đại điệt nhi từ nhỏ đã không thân cận với ông lắm, đa phần đều lấy thái độ cung kính quy củ mà đối đãi, đây vẫn là lần đầu tiên ông bị cháu trai dùng ánh mắt mong chờ như vậy nhìn mình.
Lam Hi Thần khẽ cười, cùng thúc phụ nhà mình tới Đồng Thư sảnh.
Môn sinh trẻ tuổi đang giữ cửa, mắt vừa thấy từ xa liền cúi người chào hai người “Tam gia! Tông chủ! Các trưởng lão đang tiếp khách, xin cho tiểu sinh bẩm báo một tiếng”.
Biết người của Linh Chiếu cung đang ở bên trong, Lam Hi Thần âm thầm thở ra một hơi thật nặng.
Không bao lâu môn sinh kia trở về, nói với Lam Khải Nhân “Tam gia, các trưởng lão mời ngươi đi vào”. Ánh mắt cậu ta rơi vào trên người Lam Hi Thần, mang theo vài phần phức tạp “Tông chủ, ngươi trước tiên có thể ở trong Nhĩ phòng uống chén trà nóng”.
Lam Hi Thần cung tay với Lam Khải Nhân “Thúc phụ, vậy ta trước chờ ngươi”.
Sau khi thấy Lam Khải Nhân đi vào trong sảnh, Lam Hi Thần cũng vào Nhĩ phòng chờ.
Gian phòng này chẳng qua là một chái điện nhỏ nằm ngay phía bên trái Đồng Thư sảnh, thường dùng để gia chủ hoặc khách quý nếu đang giữa cuộc hội thoại mà gặp vấn đề gì bất tiện có thể tạm lánh. Hiển nhiên, bởi vì gần nhau nên Lam Hi Thần chỉ việc dụng chút pháp lực là có thể nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện bên ngoài sảnh.
Không biết trước đó những người kia đã nói những gì, chỉ biết sau khi có người hô Lam Khải Nhân tiến vào, liền có âm thanh của một vị trưởng lão giới thiệu "Lão tam, đây là quản sự của Linh Chiếu cung, còn đây là Nguyệt Hạ lão nhân cai quản nhân duyên của Thiên Đình".
Nguyệt lão? Vì sao lại có thêm người của Thiên Đình tới? Nhϊếp Minh Quyết rốt cuộc có ý gì đây?
Lam Hi Thần càng nghĩ càng thấy kỳ quái, mà Lam Khải Nhân bên kia cũng không khác.
Dường như tiếp theo là Nguyệt lão mở lời, hỏi "Đây là Lam tiên sinh, thúc phụ của ba vị tinh quân đi?".
Một vị trưởng lão lên tiếng “Không sai! Chính là thúc phụ của tam tinh quân. Lão tam, hai vị này là thay mặt Chính Chương Thánh đế, hôm nay là đến thương lượng hôn sự”.
Giọng Lam Khải Nhân không giấu nổi kinh ngạc “Không phải đã nói lui hôn rồi sao, lại còn phải thương lượng?”.
Lam Mặc Đình quát khẽ một tiếng "Lui hôn cái gì mà lui hôn? Chúng ta đã bàn bạc lại rồi, là dời hôn, sẽ chọn một ngày khác cử hành lại hôn lễ".
Cái gì?
Lam Hi Thần suýt nữa đánh rơi cả chung trà trên tay, bên kia Lam Khải Nhân cũng kêu to một tiếng, lại còn lớn tiếng hỏi thêm "Sao lại biến thành dời hôn? Hi Thần rõ ràng đã nói là lui hôn cơ mà?".
Lam Mặc Đình thản nhiên nói "Nó nói là một chuyện, hôm nay chúng ta có mặt ở đây đã bàn xong lại là một chuyện khác".
Bấy giờ mới nghe thanh âm của Tự San cất lên "Tam gia, ngài đừng nổi giận như vậy chứ, chúng ta bàn bạc làm như thế cũng là cách tốt nhất cho nhà các người a!".
Lam Khải Nhân nạt rằng "Hừ! Dời hôn? Nếu đã bàn là dời hôn, vậy được, ngươi nói lão phu nghe xem vì cái gì phải dời hôn?".
Tự San ấp úng "Cái này...".
Một trưởng lão khẽ hắng giọng "Lão tam, cái này có gì nói sau".
Lam Khải Nhân kiên quyết "Ngũ sư thúc, chuyện này không thể tiếp tục dây dưa. Lúc trước Hi Thần đã một bộ ủy khuất nói không thành lời là ta đã thấy bất an rồi, theo lý không phải đế quân nên triệu Hi Thần tới nói chuyện một hồi đi? Vậy mà bây giờ hắn lại im hơi lặng tiếng, sự việc thì bỗng dưng rẽ sang một hướng khác, ta làm sao lại không muốn hỏi tới đầu đuôi?".
Tự San có vẻ đang ngập ngừng, xấu hổ nói “Tam gia, việc này kỳ thực phải nói tới hôm đại hôn, nhất định Băng Di tinh quân đã hiểu lầm đế quân việc gì đó rồi....”.
Giọng Lam Khải Nhân bất chợt trầm xuống “Hiểu lầm thế nào?”.
Hôn sự tới ngày tổ chức bỗng dưng một bên đòi hủy một bên muốn lùi, kiểu gì cũng sẽ rước lấy một đống tin đồn nhảm nhí. Việc này đối với Linh Chiếu cung không có ảnh hưởng gì, nhưng với Vân Thâm Bất Tri Xứ lại rất bất lợi.
Có lẽ Tự San dù cảm thấy xấu hổ, lại biết động tĩnh đêm qua không gạt được, lúng túng nói “Vốn dĩ hôm đó đế quân đã định tới rước người, nhưng không cẩn thận làm hỷ phục bị nhàu, nên......”.
Lam Khải Nhân cắt ngang “Hỷ phục đế quân bị nhàu cùng tổ chức lại hôn sự vào một ngày khác có quan hệ gì? Chẳng lẽ là đổ thừa tại vì ngày đó hối hả đi rước điệt nhi của ta mới gặp xui, muốn để điệt nhi của ta cẩn thận xuất các lại cho hợp phong thủy? Ta nói ngươi biết, điệt nhi của ta dù không phải trời sinh phượng mệnh, cũng không có khả năng đem tới xúi quẩy cho một người như hắn đâu! Đã lấy lý do với lão phu thì tốt nhất nên chính đáng một chút!”.
Giọng Tự San bắt đầu yếu đi “Tam gia hiểu lầm, đế quân mặc dù không cẩn thận, nhưng cũng đang gấp rút may áo mới a!”.
Lam Khải Nhân không thuận theo cũng không buông tha hỏi tiếp “Vậy vì sao hắn lại để hỷ phục bị nhàu? Lão phu mới không tin một người ngồi ở vị trí cao như hắn, ngay cả việc nhỏ là giữ hỷ phục cũng làm không xong”.
Đây! Mấu chốt chính là chỗ này! Lam Hi Thần ngoài mong đợi thật vui mừng trước câu hỏi của Lam Khải Nhân.
Ngữ khí của ông hùng hổ dọa người khiến một Nguyệt lão quen được mọi người tung hô càng thêm không vui, cướp lời Tự San nói luôn “Đế quân mặc dù là chủ vị một cung, nhưng ngoài Tự San quản sự ra thì trong cung không có người hầu thứ hai. Thiên Đình chúng ta rất mực tôn kính hắn, sợ một mình Tự San quản sự lam không xong đã cử một tiên nữ đến giúp đế quân vận phục, nhưng vì nàng ta tay chân vụng về đã là hư bộ hỷ phục đó, cho nên đế quân mới không tới đón dâu. Có lẽ vì vậy mà Băng Di tinh quân mới hiểu lầm”.
Lam Hi Thần vô thức siết chặt tà áo. Hiểu lầm? Nếu thật là hiểu lầm, Nhϊếp Minh Quyết nên sớm vì nội dung trong phong thư kia mà tức giận tìm tới cửa làm ầm với y rồi. Đằng này......
Đến đây thì giọng của Lam Khải Nhân lạnh đến như kết một tầng băng “Còn có một nữ tử? Nữ tử kia là người phương nào?”.
Nguyệt lão bị thái độ của Lam Khải Nhân chọc giận, nghĩ đến vừa rồi thái độ của mấy trưởng lão kia là đã ngầm đồng ý, bèn dứt khoát nói “Thực không giấu giếm, trước đó đế quân đã quen vị tiên nữ kia. Đương nhiên tam gia ngươi cứ yên tâm đi, đế quân dù có hành xử như nam nhân bình thường nhưng lời nói ra vẫn như đinh đóng cột, vị tiên nữ kia sẽ không....”.
Dường như Lam Khải Nhân đã không muốn nghe tiếp, lạnh lùng phun ra hai chữ “Lui hôn!”.
Bên ngoài sảnh bao trùm một mảng yên tĩnh. Tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thác nước cách đó hai dặm.
Lam Hi Thần vừa nghĩ đám người ở sảnh chắc chắn đã bị hai từ của Lam Khải Nhân dọa cho sửng sốt, lại vừa nôn nóng mong Lam Vong Cơ nhanh nhanh trở về.
Mãi một lúc sau mới nghe Tự San nhỏ giọng gọi “Tam gia, ngươi đừng vội, chờ ta nói hết lời.....”.
Lam Khải Nhân một lần nữa gọn gàng dứt khoát nói “Lui hôn!”.
Lại thêm một thoáng yên lặng nữa trôi qua.
Lần này Tự San có vẻ bất đắc dĩ cầu cứu người khác “Các vị trưởng lão xem kìa.....”.
Một vị trưởng lão khác trầm giọng “Lão tam, ngươi cũng nên nghe quản sự nói xong đã. Hai bên kết thân là đại sự, há có thể nói lui là lui được?”.
“Thập lục sư thúc, chính bởi vì hôn nhân là đại sự ta mới không thể đẩy Hi Thần vào trong hố lửa!”.
“Tam gia lời này hơi quá rồi, tiên nữ kia nếu có gì với đế quân thật, nhiều lắm là làm phi thϊếp, một chút cũng sẽ không dao động địa vị Thánh hậu của Băng Di tinh quân....”.
“Lui hôn!”.
Hai chữ của Lam Khải Nhân như hận không thể dùng nội lực truyền âm hét lên, trực tiếp chặn lại câu nói kế tiếp của Tự San.
Nguyệt lão thản nhiên nói “Tam gia vừa rồi có nhắc tới Lam lão thái gia đúng không? Vậy việc này còn cần hỏi ý tứ của ông ấy một chút chứ nhỉ?”.
Lam Khải Nhân lấy thế chém đinh chặt sắt đáp "Ông ấy cũng sẽ nói lui hôn".
Nguyệt lão nhấn mạnh "Tam gia, người còn chưa hỏi tới, ngươi sao có thể tùy tiện phán bừa được chứ?".
Lam Khải Nhân cười lạnh “Nguyệt Hạ lão nhân, ta kính ngươi một chức thần tiên, nghĩ đến quản không ít mối lương duyên cõi phàm rồi. Như vậy ta hỏi ngươi, hôn nhân đại sự chú trọng nhất là cái gì?”
Nguyệt lão không do dự đáp “Tất nhiên là lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối và ý tứ bổn tộc”.
Lam Khải Nhân sẵn giọng “Đúng, Hi Thần sớm mất phụ mẫu, ta là chú cũng như cha ruột, chiếu lệnh phụ mẫu muốn nó lui hôn có vấn đề sao?”.
Nguyệt lão bị hỏi đến im bặt.
Lam Hi Thần vừa xúc động vừa có chút buồn cười, thầm nghĩ công lực của Nguyệt lão phen này coi như bỏ. Tuy nói tú tài gặp quân binh có lý cũng như không, nhưng tú tài gặp tú tài thì phải xem bên nào cổ hũ hơn a!
Tự San cười khổ một tiếng, nói “Các vị, chuyện kết thân ấy mà, là chuyện tốt kết hai họ, càng huống gì nơi Băng Di tinh quân xuất các lại không tầm thường nên đương nhiên không thể qua loa. Không bằng các vị cùng tam gia thương lượng trước một chút, chúng ta ở bên ngoài chờ tin?”.
Sau đó rào rạt vài tiếng bước chân phát ra, hẳn là hai người Tự San Nguyệt lão đã ra ngoài sảnh chờ.
Bên trong lại vang lên tiếng nói cứng rắn của Lam Khải Nhân “Các vị sư thúc, việc này không cần thương lượng, hôn sự này không thể không lui. Linh Chiếu cung đó khinh người quá đáng! Hi Thần bị đưa đến đó chắc chắn sẽ chịu ấm ức!”.
Lam Mặc Đình phát cáu “Không thể không lui? Biểu đệ, ngươi có nghĩ tới không, lui hôn đối với một nam tử xuất thân thế gia tổn thương lớn bao nhiêu? Cứ coi như là bên Linh Chiếu cung sai trước đi, nhưng một người như Hi Thần nếu để mất cuộc hôn sự tốt đẹp này quay đầu có thể nói lại một hôn sự tốt nữa hay sao?”.
Lam Khải Nhân không cam lòng nói “Nếu ai cũng nghĩ như ngươi thì có gì to tát? Người trên thế gian cũng không phải chỉ còn một hai kẻ, nếu không có người ở trong huyền môn thì võ lâm hay hoàng thất vẫn còn đầy ra kìa, có khi thành thân một trong hai nơi đó lại tốt hơn. Nữ nhi nhà ngươi năm xưa không phải cũng lấy một cao thủ võ lâm sao? Kết quả có ai dám động đến nàng? Ta chỉ cảm thấy có người không xứng với Hi Thần, chớ lại có chuyện sợ không có người chịu cùng nó tái hợp nghinh hôn”.
Lam Mặc Đình nghiến răng "Ngươi.....", lại đột nhiên hỏi một câu “Được rồi, cứ như lời ngươi thì hôn sự này hợp hay không không có gì to tát. Vậy trước đây sao lúc lão thái gia một mực từ chối, ngươi lại nhiều lời tán đồng?”.
Tiếng thở của Lam Khải Nhân hơi dồn dập.
Giọng của Lam Mặc Đình càng lúc càng cao “Ngươi lúc đó đã nghĩ tới chưa, hay là hoàn toàn vứt qua một bên? Đúng vậy, ta hôm nay chính là nghĩ theo tâm tư ngươi lúc đó. Nếu bây giờ Hi Thần không ưng thuận, ngươi cho rằng chúng ta chỉ lãnh một cái tội khi quân?”.
Lam Khải Nhân ngập ngừng “Nhưng không thể lại đem....”.
Lam Mặc Đình đánh gãy lời của Lam Khải Nhân, phân phó môn sinh “Mời Tông chủ vào đây”.
Môn sinh lập tức đến phòng bên cạnh mời Lam Hi Thần. Y đang tính toán thời gian.
Lúc này thúc phụ hẳn là đã tìm hiểu tình huống rồi.
Lúc trước thúc phụ chính là rất đồng ý tổ chức hôn sự, nhưng hiện tại lộ ra chuyện của Bích Điệp, lấy sự mưu tính Nhϊếp Minh Quyết dành cho Thần tộc khẳng định không từ chối nàng ta đi, thúc phụ đã biết nhất định sẽ đồng ý lui hôn.
Đương nhiên, Tự San nói về chuyện xấu của Linh Chiếu cung không thể thiếu tô son trát phấn một phen , muốn thúc phụ phẫn nộ còn thiếu chút lửa.
Cái này cũng không sao, chờ Lam Vong Cơ nghe được lời đồn bên ngoài trở về nói cho thúc phụ, thì mọi thứ y có thể dứt khoát quyết định rồi.
Trong lòng Lam Hi Thần sáng như gương, thời điểm then chốt, vị biểu thúc còn tính là lạnh nhạt với y trong Đồng Thư Sảnh này là không trông cậy được.
Chỉ là Lam Vong Cơ làm sao vẫn chưa về?
“Tông chủ, các trưởng lão mời ngươi đi vào”.
Lam Hi Thần thu hồi suy nghĩ, sắc mặt bình tĩnh theo môn sinh đi vào sảnh.
Lam Khải Nhân vừa thấy cháu trai liền hỏi “Hi Thần, chờ lâu đi?”.
Lam Hi Thần hành lễ với trưởng bối xong xuôi, cười nói “Các vị trưởng bối đang tiếp khách, ta chờ thêm một lát là việc nên”.
Ngũ trưởng lão gật đầu “Vẫn là đích đại tôn tử hiểu lý lẽ”.
Nghe được chữ "đích", sắc mặt Lam Mặc Đình vụt cái liền sa sầm xuống.
Nếp nhăn trên khóe mắt Lam Khải Nhân sâu hơn, gọi Lam Hi Thần lại gần “Ngươi có biết khách nhân là ai đến không?”.
Lam Hi Thần không vội đáp, chỉ chăm chú nhìn ông.
Lam Mặc Đình cướp lời “Là người ở Linh Chiếu cung và.....”. Ông thấy thần sắc cháu trai không thay đổi, nói tiếp “Thiên Đình. Bọn họ nói muốn cho ngươi vào cửa ở một ngày khác đẹp hơn, ngươi có muốn yêu cầu gì thêm không?”.
Lam Khải Nhân tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen “Biểu huynh!” .
Lão biểu huynh đây là thế nào, ngay cả tình huống thế nào đều không nói với điệt nhi của ông một tiếng đã hỏi cái này, đây không phải ép người sao?
Lam nhị lão gia mới không để ý tới Lam tam lão gia, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đương kim tông chủ.
Vẻ mặt Lam Hi Thần vẫn không thay đổi, bình tĩnh hỏi “Không lẽ là đế quân có việc đi xa, cần ta tới đó giữ nhà vài ngày?”.
Lam Mặc Đình sững sờ.
Khóe miệng Lam Khải Nhân nhịn không được nhếch lên. Không biết làm sao, nghe điệt nhi nói kiểu này, dường như ông có thể yên tâm rồi.
Lam Hi Thần không ra bài theo lẽ thường khiến cho Lam Mặc Đình một hồi lâu mới hồn thần “Đế quân lúc nào chẳng ở Linh Chiếu cung, tiểu tử ngươi nghĩ đi đâu vậy?”.
Lam Hi Thần hỏi lại “Vậy không lẽ là trên Trời có tai ương sắp giáng xuống, nhất thiết cần ta phải qua cửa giúp hắn xung hỉ?”.
Lam Khải Nhân lấy ho khan che giấu ý cười.
Lam Mặc Đình bắt đầu đau đầu.
May thay quản sự Linh Chiếu cung và người của Thiên Đình không có ở đây, bằng không nghe xong lời của Lam Hi Thần này còn không tức chết?