Chương 3: Cốt phiến

Thẩm Minh hôn lên đôi môi ngọc nhuận của thiếu nữ, một tay bóp nắn bầu ngực sữa căng tròn của nàng, một tay điều chỉnh nhục côn, tiếp tục đâm vào âm huyệt mê người kia.

Hạ thể thiếu nữ tại hai mép ngoài bị một tầng dâʍ ɖị©ɧ bóng nhẫy bao phủ, bên trong nhục động còn chứa đầy dâʍ ɖị©ɧ của hai người. Thời điểm nhục côn Thẩm Minh nhấp vào, liền có vài tia da^ʍ tinh bắn phọt ra.

"Ưʍ... a..."

Vẻ mặt thiếu nữ kiều diễm mị nhân, rên lên một tiếng tiêu hồn, đưa tay ôm cổ Thẩm Minh, tìm đến môi của hắn. Hai chân dài trắng nõn quặp chặt lấy hông hắn, eo nhỏ lắc lư, mông ngọc khẽ động hưởng ứng theo nhịp nhấp vào của Thẩm Minh.

Kɧoáı ©ảʍ một lần nữa truyền tới. Côn ŧᏂịŧ Thẩm Minh không ngừng khuấy động trái phải, đâm sâu vào tận trong hoa tâm. Các thành thịt non trong mật huyệt thiếu nữ co thắt, bao lấy qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ, đưa đến cho hai người cảm giác sướиɠ khoái mê hồn.

Thẩm Minh rời khỏi môi thiếu nữ, ghé đến bên tai nàng nhẹ giọng ôn nhu: "Ta là Thẩm Minh, còn nàng?"

Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng đáp lại: "Sở Uyển"

Biết được tên của nàng, Thẩm Minh vui vẻ, hông càng nhấp côn ŧᏂịŧ vào sâu trong huyệt đạo của nàng hơn. Hai người cảm nhận được sự sung sướиɠ từ hạ thể truyền đến, từng tiếng rêи ɾỉ của cả hai vang lên liên hồi.

Sau khi ra vào khoảng vài chục lượt, Thẩm Minh đột ngột dừng lại, sau đó bế nàng lên, làʍ t̠ìиɦ trong tư thế đứng.

"A... ngươi..."

Sở Uyển giật mình xấu hổ, cả người liền như con bạch tuộc ôm chặt Thẩm Minh sợ rơi xuống.

Nhục côn Thẩm Minh lúc này chỉ mới vào trong âm huyệt của nàng mỗi qυყ đầυ. Thẩm Minh hai tay nâng mông nàng, khẽ thả tay, cả người Sở Uyển liền rơi xuống một chút, côn ŧᏂịŧ liền mạnh mẽ đâm sâu vào hoa tâm của nàng.

"A... chết ta..."

Sở Uyển la lên thất thanh, hai tay ôm chặt cổ Thẩm Minh, đầu rúc vào ngực hắn.

Ở tư thế này, côn ŧᏂịŧ vào được sâu hơn hẳn lúc hai người nằm. Thời điểm nhấp xuống, liền có vô số da^ʍ tinh từ trong mật huyệt Sở Uyển bắn ra.

"A... lại... lại... tiết ra... không chịu nổi a!"

Không biết qua bao lâu, sau một cú thúc mạnh nhục côn vào sâu trong âm huyệt Sở Uyển của Thẩm Minh, eo liễu nàng chợt cứng đờ, cả người gắt gao ôm chặt lấy hắn, hai chân bám cứng lấy người hắn, hai mép âʍ ɦộ cùng các thành thịt non trong âm huyệt siết chặt nhục côn không một khe hở, miệng khẽ ngâm một tiếng kiều mị chói tai.

Biết nàng đang đạt tới cao trào, Thẩm Minh liền nhấp nhanh mạnh hơn...

"A!"

Sau một tiếng rêи ɾỉ của Sở Uyển, một luồng âm tinh màu trắng liền từ hoa tâm bắn ra, tưới lên qυყ đầυ nhục côn. Thẩm Minh cũng không chịu được nữa, mã nhãn hé mở, gầm lên một tiếng, từng cỗ lửa nóng dương tinh phun trào ra, tưới sâu vào bên trong thân thể mê người này…

Sau khi cùng đạt tới đỉnh phong, hai người đứng im giữ nguyên tư thế, tận hưởng dư vị còn sót lại của cuộc giao hoan.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Thẩm Minh chợt loé lên, Sở Uyển vốn đang bám trên người hắn như bạch tuộc chợt biến mất. Chỉ còn một mình hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhục côn không vì qua cao trào mà mềm xuống, vẫn còn khá cứng rắn, phía trên dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của hai người.

Thẩm Minh liếc nhìn cách đó không xa, thấy Sở Uyển đã mặc y phục chỉnh tề, đang dùng ánh mắt hỗn loạn nhìn hắn.

Không đợi hắn lên tiếng, nàng mở miệng trước:

"Chuyện ngày hôm nay ngươi cứ coi như là một giấc mộng. Đừng bao giờ nhớ về nó nữa"

Vừa nói, nàng vừa ném về phía hắn một cái túi màu lam nhạt. Trên túi còn mang theo một tia hương thơm thanh tân đạm nhã của cơ thể nàng.

"Cái túi này ngươi đừng để lộ ra cho ai biết, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bên trong chính là một số đồ vật đủ giúp ngươi sống tốt hết đời này"

Thẩm Minh không chú ý cái túi trên tay, hắn sững sờ nhìn nàng, trong lòng dâng lên một tia mất mát:

"Vì... sao?"

Hắn không hiểu vì sao người có duyên phu thê trước mắt lại nói với hắn những lời như thế. Cổ họng nhất thời có cảm giác nghẹn lại.

Bất quá, nghĩ đến cảnh tượng nàng bay từ trên không trung xuống, lại có thể qua một nháy mắt mặc lại toàn bộ y phục, trong lòng của hắn liền có chút ngờ ngợ đoán ra...

Sở Uyển thở dài, trong ánh mắt của nàng hiện lên một nét u sầu man mác:

"Ta là tu sĩ, con đường tiên phàm cách biệt."

Nàng liếc mắt, nhìn thấy Thẩm Minh vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng cự long dữ tợn, trong đầu hiện lên cảnh tượng thân mật vừa rồi của hai người, vẻ mặt như được phủ một lớp mây hồng, đỏ rực lên.

Ánh mắt nàng loé lên một tia kiên quyết, thở dài sau đó quay đầu, gót sen nhẽ nhún, thân hình liền bay lên không trung, mặc kệ tiếng gọi từ phía sau của Thẩm Minh. Mắt phượng của nàng mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước.

Thẩm Minh đứng dưới đất nhìn lên bóng hình nhỏ bé tại chân trời phương xa, bàn tay liền nắm chặt.

"Tu sĩ? Nàng là tu sĩ?"

Thẩm Minh mặc lại quần áo, trở về nơi ở của hắn. Là một căn nhà gỗ nhỏ, đồ vật bên trong rất đơn giản, ngoại trừ cái giường với một chiếc bàn tiếp khách cùng với một số vật phẩm sinh hoạt khác, còn lại không có gì đặc biệt.

Thẩm Minh nằm lên giường ngủ một giấc. Không biết qua bao lâu, một đêm qua đi, mặt trời mọc lên tại phương Đông, chiếu rọi vào căn nhà gỗ.

Thẩm Minh thức dậy, rửa mặt rồi ăn chút lương khô, hắn không nhanh không chậm tiến ra biển bắt cá.

Đêm hôm qua hắn đã làm ra quyết định, hắn nhất định phải trở thành tu sĩ, tìm lại Sở Uyển.

Nhưng có điều, hắn lại không biết gì về tu sĩ cả.

Bất quá, Thẩm Minh là người xuyên không nên rất cơ linh, hắn đã xác định kế hoạch để tiếp cận thế giới tu tiên.

Đầu tiên, vẫn như cũ, lúc này còn đang tay trắng, hắn cần bắt một ít cá để sống qua vài ngày, tiện thể kiếm chút tiền làm vốn liếng.

Đứng trên một mỏm đá lớn nhô sâu ra biển, Thẩm Minh cởϊ áσ, hắn chưa vội vã bắt cá mà hít sâu một hơi, nhảy ùm xuống nước. Trước tiên muốn khởi động thân thể một chút.

Thẩm Minh hướng phía dưới đáy biển sâu lặn xuống. Phía dưới này cảnh tượng rất đẹp, có đủ loại cá nhiều màu sắc hình dạng khác nhau. San hô, thủy sinh... phong phú đa dạng, tạo nên một bức hoạ thâm hải cực kỳ đẹp mắt.

Càng lặn xuống sâu, phía dưới càng tối. Không lâu sau đó, Thẩm Minh lại lần nữa chuẩn bị ngoi lên mặt nước hít thở. Bỗng nhiên hắn thấy được tại một vùng cát trũng tối đen cách hắn không xa, có một đạo ánh sáng trắng mờ nhạt nhấp nháy như ẩn như hiện.

"Ào..."

Mặt biển bị khuấy động, thân hình Thẩm Minh ngoi lên khỏi mặt nước, trong tay hắn cầm một mảnh cốt phiến, chính là đạo ánh sáng trắng dưới đáy biển kia.

Thẩm Minh bơi vào bờ. Nhìn mảnh cốt phiến trên tay nghi ngờ, trông chẳng khác gì xương của một loài hải thú nào đó.

Vốn hắn chỉ nhặt lên vì tò mò nên cũng không để ý nhiều. Thấy cốt phiến có vẻ vô dụng, hắn định muốn ném đi. Nhưng lúc này nhìn lại tay mới để ý, lòng bàn tay hắn từ lúc nào đã bị góc sắc bén của cốt phiến cứa đứt.

Máu của hắn chảy lên mảnh cốt phiến, kỳ lạ là lập tức ngay sau đó, máu của hắn như bị cốt phiến hấp thu, mờ dần rồi biến mất.

"Ồ"

Thẩm Minh nhìn mảnh cốt phiến nghi hoặc. Bỗng nhiên dị biến xảy ra. Mảnh cốt phiến bỗng sáng rực lên, không đợi hắn làm ra phản ứng, một đạo bạch quang từ cốt phiến bắn ra, chui vào mi tâm Thẩm Minh.

Sau khi đạo bạch quang bay ra, cốt phiền liền từ màu trắng chuyển sang xám, rắc một tiếng, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt, sau đó lan ra như mạng nhện, cốt phiến liền vỡ vụn thành vô số mảnh.