Có thứ tình yêu gọi là bỏ cuộc...
Cuối cùng thì tôi cũng là một kẻ bại trận trong cuộc chiến ái tình này.
Ơ mà có ai chiến đấu lúc nào đâu mà thua nhỉ?
Từ đầu đến cuối, trái tim người ấy đâu dành cho tôi...
Cũng đã đến lúc mày nên quên hết rồi đó, Yul ạ.
Tên nhóc đã cứu tôi một mạng, tôi trả ơn hắn bằng việc buông bỏ tình cảm của mình.
Để cho hai người họ có thể đường đường chính chính mà ở bên nhau và Mie cũng sẽ có được một hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi làm vậy là đúng, phải không?
- Anh! - Có người gọi tôi ở phía sau, là Anna.
- Em đến đây làm gì?
- Vì sao ngày nào anh cũng đến ngọn đồi này? Chỉ để ngồi dưới gốc cây vậy thôi sao? - Cô bé ngồi xuống cạnh tôi, vu vơ hỏi.
- Uhm tại anh muốn suy nghĩ một chút chuyện...
- Anh vẫn còn nhớ đến chị ấy à?
- Không có...
- Anh nói dối, trong lòng anh đang nghĩ gì chẳng lẽ em còn không biết hay sao?
- Vậy thì em thử đoán xem, bây giờ anh đang nghĩ gì?
- Anh chính là không buông bỏ được, trong lòng vẫn còn yêu chị ấy, phải không?
- Không! - Tôi đứng dậy - Lần này thì em đoán sai rồi!
- Sao? Thật à? - Anna ngạc nhiên nhìn tôi - Vì sao anh có thể...
- Vì tên nhóc kia đã tỉnh lại, cũng đã đến lúc anh nên buông xuống rồi. Và anh không muốn làm người ta khó xử nữa... - Tôi luồng tay vào túi quần, điềm nhiên nói.
- Anh...
- Em lại định đoán gì nữa đây?
- Không có, chỉ là... bây giờ anh cũng đã quên rồi, vậy thì có thể cho em một cơ hội được không? - Đã từ lúc nào, cô bé lại trở nên ấp úng như vậy?
- Anna, em...
- Không cần phải yêu em ngay đâu... - Cô bé xua tay - Em sẽ chờ, chờ được mà anh!
- Con bé này, chẳng phải từ nhỏ đã luôn đi theo anh rồi sao? Vì sao bây giờ lại thành ra như vậy nhỉ? - Tôi cười.
- Vốn dĩ em đã định rằng anh là của em. Nào ngờ đâu, một một ngày kia anh trở về và nói với em rằng : anh yêu cô ấy! - Anna rơm rớm nước mắt.
Đứa em gái này, vì sao lại vướng vào loại tình cảm đó với tôi chứ?
- Em này, anh luôn xem em như em gái. Em đừng có để cho bản thân có bất kỳ cảm xúc nào khác biết không? - Tôi đặt tay lên vai cô bé, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm kia.
- Em không muốn anh xem em là em gái! - Anna hất tay tôi ra - Vì cái thứ ranh giới chết tiệt ấy mà em đã để lỡ mất cơ hội thổ lộ với anh không biết bao nhiêu lần rồi...
Cô bé khóc thật, hai hàng nước mắt lăn dài trên má kia làm cho tim tôi như thắt lại. Có lẽ là Anna luôn yêu tôi, ngay từ lúc nhỏ kìa. Thảo nào thái độ của cô bé khi thấy Mie đến đây lại tệ như vậy. Tất cả là vì ghen ư?
- Anh không biết đâu, từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ dám gọi thẳng tên anh. Nhưng khi nghe được chị ấy cứ vô tư mà gọi ra cái tên đó, anh có biết cảm giác của em ra sao không hả? - Tiếng khóc ngày càng to, nó khiến tâm tình tôi trở nên rối loạn vô cùng.
- Uhm, anh biết chứ. - Tôi lau nước mắt cho cô bé - Nhưng anh chỉ sợ, bản thân mình sẽ làm khổ em mất thôi...
- Không sao, em có thể chờ được mà. Em sẽ đợi cho đến khi anh có thể yêu em, dù chỉ là một chút. - Anna cười, nụ cười có muôn phần đáng yêu.
- Em... Thật là...
Tôi nói và bước lên phía trước, hai tay vẫn yên vị đặt trong túi quần.
- Anh! Ngay cả một cơ hội nhỏ anh cũng ích kỷ không cho em luôn sao? - Cô bé hét lớn về phía tôi.
Khiến cho bước chân này phải dừng lại. Lại nghe có tiếng khóc thút thít từ ai đó nữa rồi.
Thật là một cô gái đáng yêu và hay mau nước mắt.
Thời gian tới chắc tôi sẽ phải làm bảo mẫu, dỗ dành cô bé mất thôi.
Thôi mặc kệ đi, không được làm người sói nữa thì cũng có sao đâu, nhỉ?
- Chẳng phải là em muốn được ở bên anh hay sao, vậy sao còn đứng đó?
- Ơ...
- Làm gì mà ngẩn người ra ghê thế? Anh không nói lại lần hai đâu nha... - Tôi quay mặt lại, mỉm cười.
- A... Em biết rồi! Anh đợi em với! - Tôi cảm nhận được luôn có tiếng bước chân của ai đó luôn đồng hành cùng mình ở phía sau.
Là tiếng bước chân của người con gái luôn quyết tâm ở bên cạnh tôi đây mà...
Và còn cái quá khứ kia, cũng đã đến lúc nên cho nó vào một ngăn kéo và lãng quên đi rồi...
Hạnh phúc nhé, Mie!