Chương 53: Jay - The Wolf Vs. The Vampire

Tên người sói ấy dẫn tôi lên một ngọn đồi, hắn rốt cuộc là muốn nói gì với tôi nữa đây?

Có lẽ lúc này tất cả lời nói của hắn chỉ là ngụy biện thôi, nhỉ...

- Không phải anh gọi tôi đến đây để đánh nhau đó chứ? - Hắn cứ đứng khoanh tay một chỗ làm tôi rất lấy làm lạ.

- Hừ, cậu nghĩ ai cũng giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực như cậu à?

- Chứ anh muốn gì ở tôi? Tác phong này không giống với anh của năm năm về trước nha.

- Mạnh miệng như vậy thì sao cậu không thử nhìn lại mình đi, đã thay đổi như thế nào?

- Tôi...

- Vì sao cậu lại thành ra như vậy hả Jay?

- Vì tôi hận đời, hận thời gian đã mang chị ấy rời xa tôi!

- Cậu đang nói cái quái gì vậy? Ai là người đã mang cô ấy đi chứ?

Có lẽ, chúng tôi nên thẳng thắn nói hết một lần. Giải quyết tất cả gút mắt trong suốt thời gian qua...

- Tôi không trách ai cả. Vì Mie có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình, không cần mãi chờ đợi tôi. - Tôi hạ giọng nói.

- Thì ra cậu nghĩ rằng Mie thay lòng để đến với tôi à? - Hắn đi đến, dùng sức bóp lấy cổ tôi.

- Không.. phải.. sao? Hai.. người đã.. thân thiết.. như.. vậy mà.. ? - Lực của hắn rất mạnh, tựa hồ có thể gϊếŧ chết tôi.

- Tôi thực sự thất vọng về cậu. Vì sao lúc trước tôi lại quyết định rút lui để cô ấy ở bên cạnh một người như cậu nhỉ? - Yul buông lỏng tay ra khiến tôi ho sặc sụa.

Rồi hắn nói tiếp :

- Mie yêu cậu, đó là điều mãi mãi không thể nào thay đổi được!

- Yêu tôi? Vậy thì tại sao lúc nãy tôi có ý đưa chị ấy rời khỏi nơi đó thì chị lại từ chối?

- Vì cậu đã thay đổi quá nhiều nên khiến cho cô ấy cảm thấy sợ hãi...

- Ý anh là sao?

- Chẳng phải cậu luôn tự tin rằng mình sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho cô ấy hay sao? Vì sao bây giờ cậu lại tệ hại như vậy?

- Anh đang nói gì thế? Ý anh là chị ấy vẫn như ngày xưa, vẫn còn yêu tôi, nhưng lỗi là ở tôi đã hoá thành một kẻ thế này à?

- Cậu đã mắc phải một sai lầm quá lớn rồi Jay ạ. Vô tình cậu đã làm tổn thương cô ấy rồi, có biết không?

- Tôi... - Đầu óc tôi rối quá, không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ thêm cái nữa.

- Hãy làm cái gì đó đi. Đừng để sau này phải hối hận. Mie là một cô gái tốt, đáng được chiều chuộng yêu thương... - Yul nói và quay mặt bỏ đi.

- Này, sao không ở lại và giải thích mọi chuyện cho rõ ràng đi chứ? - Tôi gọi lớn.

- Tự mình tìm hiểu sẽ hay hơn đó Jay ạ. Hãy thay đổi đi, trước khi quá muộn! - Hắn vẫn quay lưng lại với tôi, bình thản đi tiếp.

- Nhưng anh đi đâu thế kia? - Tôi chẳng biết là mình đang hỏi cái gì nữa.

- Quay về làng và làm những gì nên làm thôi!

Tôi ghét Yul, ghét cái cách nói chuyện nửa úp nửa mở của hắn, nó làm tôi tò mò và khó chịu lắm. Năm năm qua, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi không để ý kia chứ?

Mie, rõ ràng là tôi đã thấy chị cùng tên người sói ấy ôm lấy nhau rất ngọt ngào cơ mà? Đáng lẽ ra người thấy đau lòng là tôi mới phải. Vì sao bây giờ lại thành ra tôi là người làm chị ấy tổn thương? Còn con bé nữa, nó là con của chị và Yul đúng không? Đã có con với nhau rồi mà còn bảo là không thay đổi hay sao?

Khoan đã...

Trước giờ tôi luôn nghĩ rằng đứa con của tôi đã mất. Năm đó nó đã không được sinh ra, vì sức khỏe của chị cơ bản là quá yếu.

Nhưng, lỡ như đứa bé vẫn còn thì sao? Chắc là bây giờ cũng bằng tuổi bé Jasmine rồi nhỉ...

Ơ, Jasmine?

Phải rồi, tôi đã từng tiếp xúc với con bé. Thực sự mà nói thì Jasmine rất giống chị nha. Và đã hơn một lần, dường như chị muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng chưa bao giờ tôi chịu nghe chị giải thích cả. Vì tính ích kỷ, háo thắng của tôi.

Ngộ nhỡ, Jasmine là con tôi và từ đầu đến cuối chị không hề thay lòng...

Thì có phải là tôi đã mắc phải một sai lầm quá lớn rồi không?

Jay, mày sai rồi. Mày thực sự tệ lắm, biết không?

Làm cái gì đó như Yul đã nói với mày đi chứ, trước khi quá muộn. Nếu không mày sẽ phải sống trong ân hận cả đời đấy!