Ánh nắng gắt gao từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng còn đọng lại mùi hương ái muội lan tỏa khắp đêm qua. Băng Khả choàng tỉnh dậy, khẽ mở mắt, cả cơ thể dường như không còn một chút sức lực, cơn đau nhức dữ dội từ hạ thân truyền đến khiến cô rên lên một tiếng.
“Đau sao?”
Nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc, cô giật mình ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt điển trai của anh, bất ngờ trợn tròn mắt. Bây giờ Băng Khả mới phát hiện mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp. Đầu óc ong ong chưa hiểu việc gì, dỡ chăn nhìn xuống người mình thì thấy trống không, vô số dấu vết ái muội xuất hiện khắp cơ thể.
“Chuyện này?”
Lục Vu Quân cười ra tiếng quan sát dáng vẻ ngây ngốc này của cô, trêu chọc:
“Tối qua em ăn sạch anh rồi, bây giờ thì giả bộ quên đi, chối bỏ trách nhiệm?”
Băng Khả lúng túng muốn phát khóc, dần nhớ lại chuyện tối qua, mình đã không một chút hình tượng, chủ động quấn lấy anh, hôn anh,…
Cô ngại đỏ mặt mím môi, dáng vẻ vô cùng hối lỗi.
“Lục tiên sinh, tôi… lúc đó bị hạ thuốc, thật không cố ý mạo phạm anh. Xin lỗi, tôi…”
Không để cô nói hết câu, tay anh nhanh chóng ôm Băng Khả về phía mình, ngay lập tức mặt cô áp vào l*иg ngực ấm áp, nghe rõ ràng nhịp tim đập vững chãi của anh, trái tim cô cũng theo đó mà đập loạn.
“Em đã quên lời lúc trước anh cảnh cáo rồi?”
Băng Khả ngơ ra không hiểu lời anh nói, cảnh cáo cái gì? Lục Vu Quân không vui ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Anh đã bảo em phải gọi tên anh, nếu em còn gọi bằng ba từ ‘Lục tiên sinh’ anh sẽ ăn sạch em!”
Băng Khả thoáng chốc đỏ mặt, vành tai khẽ run rẩy. Cả đêm qua cô và anh quấn quýt, lăn lộn với nhau cả đêm, nếu lại tiếp tục chắc có lẽ bản thân vì kiệt sức mà chết mất.
Nhưng… có gì đó không đúng thì phải!
“Anh… anh nhớ lại rồi?”
Lục Vu Quân rảnh rỗi dùng ngón tay đùa nghịch, quấn quanh lọn tóc của cô, rồi ghì cô vào lòng, yêu thương hôn lên vầng trán nhỏ một cái, đáp lời:
“Đúng vậy, anh nhớ ra rồi! Khả Khả, xin lỗi em, là anh không tốt để em phải chịu uất ức!”
Hai cơ thể không một mảnh vải áp sát nhau, Băng Khả có chút ngượng đẩy anh ra. Cô làm sao mà tin tưởng lời anh nói đây? Một con người hoàn hảo như anh bỗng dưng quên mất đi cô, rồi sau một đêm thì nhớ lại? Băng Khả cảm thấy bản thân như đang bị trêu đùa, tức giận lườm anh, cất giọng khó chịu:
“Lục Vu Quân, anh xem tôi là cái gì, con rối của anh sao? Lúc thì nói nhớ, lúc thì nói quên, anh nghĩ tôi là con nít à?”
Anh biết cô đang rất tức giận, nếu đặt bản thân vào vị trí của cô, Lục Vu Quân cũng sẽ không tin được chuyện này, cô chỉ là một con người bình thường, nào biết đến ngoài thế giới loài người của cô ra, còn có một số thế giới khác đầy bí ẩn và kỳ lạ.
Lục Vu Quân một lần nữa kéo cô vào lòng nhưng Băng Khả rất cứng đầu, không chịu khuất phục giằng co với anh, bực dọc.
“Chuyện buổi tối hôm qua thật lòng xin lỗi, nhưng với anh xem như là chẳng chịu thiệt gì cả, cho nên mọi chuyện nên chấm dứt ở đây, từ nay về sau xem như chúng ta chẳng có quan hệ gì!”
Băng Khả ngồi dậy, ngay tức khắc muốn rời đi. Cả cơ thể bây giờ trần như nhộng, xoay mặt sang chỗ khác kéo chiếc chăn trên giường khiến nó tuột khỏi người anh quấn quanh thân thể của mình rồi bước chân xuống giường, nhưng chưa được một giây đã đứng không vững té nhào xuống đất.
“Aaa!”
Cơn đau tê tái từ hạ thân truyền đến, Băng Khả nhăn mặt kêu lên vô cùng đáng thương, ngay lập tức một vòng tay bế cô trở lại giường. Lục Vu Quân biết bản thân hạ mình với cô gái này, cô sẽ được nước làm tới, bày ra vẻ mặt hung dữ trừng lấy Băng Khả hù dọa.
“Em mà còn dám rời khỏi giường, tôi sẽ đè em ra tiếp tục ‘làm’ đến khi em ngất đi!”
Băng Khả sợ hãi rụt người, nằm im thin thít. Nghĩ đến cơn đau ê ẩm dưới hạ thân, nếu mà tiếp tục nữa, cô chắc chắn sẽ liệt giường cả tháng.
Lục Vu Quân rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này, vòng tay ôm Băng Khả vào lòng, vuốt ve nâng niu như một bảo vật quý giá. Trong nội tâm không ngừng đấu tranh, anh biết nếu không nói cho Băng Khả hiểu rõ, trong lòng cô sẽ nảy sinh khúc mắc, càng xa lánh anh hơn. Nhưng nói ra có khi cô sẽ hận anh.
Băng Khả bây giờ mới để ý đến cơ thể mình không có một thứ nào che đậy, anh cũng như thế, vậy mà cả hai còn dán vào người nhau, ngượng ngùng kéo chăn đắp lên người, thuận tiện che cho Lục Vu Quân.
Anh thở dài nhìn cô, như đã quyết định điều gì đó, âm trầm buông lời:
“Khả Khả, có lẽ những lời sắp tới đây anh nói sẽ khiến em khó tin nhưng mà đó là sự thật, xin em hãy tin tưởng anh!”
Cô tò mò nhìn đôi mắt chứa đựng nhiều ưu phiền của anh, đáp lời:
“Anh nói đi!”
Lục Vu Quân hơi do dự, mất cả một phút sau, anh mới lên tiếng:
“Em có tin ma cà rồng là có thật không?”
Băng Khả khó hiểu quan sát anh, bỗng dưng lại hỏi cô câu này là có ý gì? Băng Khả đã từng đọc qua tiểu thuyết, xem phim kinh dị về ma cà rồng, nhưng chỉ xem đó là nhân vật hư cấu, không có thật, cô đáp:
“Tôi cũng không biết, theo tôi là không có thật!”
Lục Vu Quân vẫn nhìn cô bằng đôi mắt sâu hun hút, như muốn cuốn cô vào trí nhớ của anh, để cho cô biết được mọi chuyện, nhưng nào dễ dàng như vậy.
“Khả Khả, ma cà rồng là có thật!”
“Gì chứ?”
Cô ngạc nhiên, dường như không tin tưởng lắm lời anh nói, lại nghe giọng điệu trầm ấm phả vào tai.
“Anh chính là ma cà rồng!”