Chương 67: Đêm Nay Anh Là Của Em H+

Lục Vu Quân tìm được phòng nghỉ đã đặt mở cửa tiến vào trong, đặt Băng Khả lên giường, ngay lập tức cô kéo người anh đến gần mình, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp lúc bình thường đã hóa sắc thái khác vô cùng trái ngược, toàn là ham muốn và du͙© vọиɠ.

Cô vòng tay ôm lấy cổ Lục Vu Quân chủ động hôn, đẩy anh về phía thành giường, trực tiếp cởi nút áo cho anh, hành động rất gấp gáp. Lục Vu Quân chụp tay cô lại, buông môi nhau ra, trong người anh bây giờ cũng không khác gì cô, bị Băng Khả làm cho kí©h thí©ɧ, từng cái đυ.ng chạm của cô làm anh dâng lên nổi ham muốn lạ thường. Nhưng mà anh vẫn muốn xác định Băng Khả bây giờ có thật lòng muốn ngủ cùng anh không, hay là vì bị thuốc điều khiển đầu óc.

“Băng Khả, mở mắt ra nhìn tôi, em biết tôi là ai không?”

Cô lại bị anh từ chối, khó chịu vô cùng, ngồi trên đùi Lục Vu Quân ngọ nguậy, đυ.ng trúng thứ không nên đυ.ng khiến anh khó thở, dùng tay giữ chặt người cô, gấp gáp hỏi:

“Em trả lời đi!”

Băng Khả khẽ mở mi mắt, mờ mịt nhìn Lục Vu Quân, tựa đầu vào ngực anh cọ cọ, trả lời không rõ ràng:

“Anh là… Vu Quân!”

Lục Vu Quân lại tiếp tục hỏi cô:

“Em thật sự muốn dùng tôi thỏa mãn?”

Câu hỏi khá tế nhị này khiến đầu óc Băng Khả đang không được tỉnh táo cũng có chút ngượng mà gật đầu, khó chịu mở lời:

“Đúng vậy, anh nói cái gì cũng đúng, mau lên, tôi chịu hết nổi rồi!”

Lục Vu Quân nhếch môi nguy hiểm nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị du͙© vọиɠ xâm chiếm của, nhỏ giọng:

“Là em nói đó, một lát đừng có hối hận!”

Lập tức, anh vòng tay ôm cơ thể cô đến gần mình, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên đôi môi căng mọng, tham lam khuấy đảo khắp nơi trong khoang miệng cô, sau đó cúi xuống hõm cổ trắng như tuyết, mạnh bạo hôn hít, để lại vô số dấu vết, còn hứng thú cắn một cái.

Băng Khả bị anh cắn bất ngờ rên lên một tiếng, tiến rên càng làm Lục Vu Quân kí©h thí©ɧ hơn bao giờ hết.

Anh lột chiếc áo khoác đang bao bọc trên người cô quăng xuống sàn, làn da trắng như tuyết hiện lên trước mắt, chói chang nhất chính là bầu ngực căng tròn đẫy đà. Hơi thở Lục Vu Quân trở nên gấp gáp, cuối người hôn lên bầu ngực căng tròn, chưa đến một giây sau, chiếc áo ngực màu đen đã bị anh gỡ ra quẳng qua một bên giường.

Băng Khả cảm nhận đầu ngực của mình bị thứ ấm nóng, ẩm ướt bao phủ, không ngừng cắи ʍút̼, một bầu ngực bên kia thì bị bàn tay to lớn xoa nắn đủ hình dạng, cơn đau nhức lẫn dễ chịu xâm chiếm lý trí cô, miệng nhỏ không ngừng rêи ɾỉ.

Chiếc lưỡi ấm nóng lả lướt xuống vùng bụng phẳng lì xinh đẹp, nơi anh đi qua đều để lại vô số dấu vết đo đỏ ái muội. Sau đó Lục Vu Quân đỡ cô nằm xuống mặt giường, một động tác nhanh gọn lẹ đã cởi mất chiếc quần bên ngoài, rồi động đến chiếc qυầи иᏂỏ bên trong.

Cả người Băng Khả bây giờ không còn một mảnh vải, mọi cảnh xuân đều lồ lộ trước mặt Lục Vu Quân. Cơn thèm khác chiếm lấy mọi tế bào trong cơ thể anh, lập tức cởi bỏ hết lớp áo quần trên người mình. Một lần nữa tìm đến đôi môi mềm mại ngọt ngào.

Băng Khả lờ mờ thấy được màu da rắn rỏi của người đàn ông, cô lập tức bị người phía trước thu hút, trong tầm mắt nhìn thấy cơ ngực săn chắc, từng múi bụng lồ lộ đẹp mắt, tỉ lệ rất mực hoàn hảo, vô thức đưa tay sờ lên nó.

Độ ấm trong lòng bàn tay của cô làm anh giật mình, lúc này Băng Khả mới để ý đến bên dưới của anh, cũng không có thứ gì che chắn…

Thứ tượng trưng cho đàn ông đập vào mắt cô!

Băng Khả bây giờ mới cảm thấy sợ sệt rụt người lại, liền bị Lục Vu Quân giữ chặt cười thâm hiểm, giọng nói trầm ấm phả vào tai:

“Hối hận rồi à? Nhưng mà đã quá muộn rồi!”

Lập tức, anh nâng hạ thân, vuốt vuốt vài cái rồi tiến vào nơi nữ tính của cô.

“Aaa!”

Băng Khả đau đớn la lên, đau đến chảy nước mắt khóc nấc. Nơi đó của cô chèn ép thứ to lớn của anh khiến Lục Vu Quân ngạt thở gầm lên một tiếng. Vuốt ve khuôn mặt tái nhợt kia thì thầm.

“Ngoan thả lỏng một chút, nếu không người đau là em!”

Băng Khả rất nghe lời thả lỏng người, cơn đau tê tái kia dần phai nhạt, chỉ còn lại cơn thèm khát vô hình là tăng lên.

Lục Vu Quân bắt đầu động thân, nhẹ nhàng hết mức có thể để Băng Khả không đau. Tuy thế nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn đau âm ĩ kia, nhưng du͙© vọиɠ bây giờ là trên hết, ôm lấy tấm lưng anh rêи ɾỉ, khóe mắt đã phũ màn sương. Một lúc sau, động tác của anh càng nhanh hơn, Băng Khả tiếp nhận từng cú thúc mạnh, sung sướиɠ bao phủ lấy tâm trí, miệng nhỏ rêи ɾỉ đầy đê mê, tiếp thêm cho anh động lực để tiến sâu hơn.

Cả hai cùng dìu dắt nhau chìm vào trụy lạc!

Trong giờ phút đỉnh cao, đại não của Lục Vu Quân bỗng chốc hiện lên vô số thứ chạy dài như một thước phim, toàn là hình ảnh của Băng Khả, nụ cười xinh đẹp của cô, từng câu nói, điệu cười hiện ra, từng chút từng chút ghép thành một mảng kí ức to lớn.

Lục Vu Quân thật sự đã nhớ lại rồi! Thì ra cách để lấy lại ký ức về một người, phá giải viên ngọc sansui chính là quan hệ với người đó!

Đang lên cao trào thì Lục Vu Quân bỗng chốc dừng lại, Băng Khả hụt hẫng đưa đôi mắt đáng thương về phía anh. Lục Vu Quân yêu thương vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn khẽ gọi tên người con gái anh yêu:

“Khả Khả, anh xin lỗi!”

Băng Khả không biết anh đang làm trò gì, chỉ biết là anh đang làm dở dang giây phút hưng phấn của mình, mếu máo cầu xin:

“Anh tiếp tục có được không? Tôi muốn…”

Lục Vu Quân biết rằng mình đã làm cô khó chịu, cũng đã hành hạ chính bản thân mình, chỉ là trí nhớ lấy lại quá đột ngột, anh không biết phải phản ứng thế nào. Tiếp tục công việc đang dở dang.

Bây giờ anh chính là lo đến lúc đạt được giây phút thăng hoa nhất, bản thân sẽ làm hại đến Băng Khả. Ma cà rồng khi đạt đến kɧoáı ©ảʍ sẽ hút máu bạn tình, nếu không hút máu đồng nghĩa với việc chỉ đạt được trong chớp nhoáng, rất ức chế.

Băng Khả cảm nhận được cơ thể sắp đạt được giây phút thỏa mãn nhất, lên tiếng khó nhọc:

“Vu Quân, tôi… tôi sắp… ưm… a!”

“Anh biết rồi!”

Lập tức Lục Vu Quân thúc mạnh nơi to lớn vào trong cô, bắn ra thứ tinh hoa. Nhân lúc Băng Khả đang đắm chìm, nguyên hình của anh bị lộ, tự động cắn lấy bàn tay, tự hút máu chính mình, giây sau liền trở về hình dạng con người.

Băng Khả thở hồng họcc mệt nhọc nhưng chưa được bao lâu, cơn thèm khát lại đến với cô. Ngại ngùng nhìn Lục Vu Quân cắn môi, vì mới được thỏa mãn nên ý thức của cô đã tỉnh táo hơn một chút.

Anh hiểu ánh mắt cô đang muốn nói gì, mỉm cười ôn nhu xoa xoa hai cái má ửng hồng dịu giọng:

“Đêm nay anh là của em, em muốn anh làm gì cũng được!”