Buổi chiều, Lục Vu Quân đến đón Tiểu Hạo về nhà, vẫn như mọi ngày cậu bé hào hứng hỏi về Băng Khả.
“Ba ơi, mẹ vẫn ở nhà sao?”
Lục Vu Quân chau mày nhìn cậu bé. Mẹ? Lúc nào Tiểu Hạo có một người mẹ? Cậu bé chờ đợi một lúc vẫn không thấy câu trả lời của anh, lại tiếp tục hỏi.
“Ba ơi, mẹ không có ở nhà sao?”
Anh lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một người phụ nữ, người Tiểu Hạo gọi mẹ chẳng lẽ là cô ta? Anh trả lời:
“Cô ấy vẫn ở nhà!”
Tiểu Hạo rất ngoan ngoãn lên xe bảo Lục Vu Quân chạy thật nhanh về nhà, phải nói cả ngày trong lớp học, cậu bé rất nhớ mẹ mình, hình ảnh dịu dàng của Băng Khả luôn làm lòng cậu mềm nhũn ra, cảm giác như mình là bảo vật được cô hết sức yêu thương và nuông chiều.
Bánh xe vừa dừng trước cổng, Tiểu Hạo đã chạy tọt vào trong nhà, cậu biết nếu Băng Khả có ở nhà thì sẽ ở phòng khách trông mình đi học về.
Đúng như dự đoán, vừa bước vào cửa đã thấy Băng Khả, cậu bé vui mừng cười híp mắt chạy như bay ôm lấy cô.
Băng Khả nhìn thấy bảo bối bé nhỏ của mình, tâm tình nặng nề sáng giờ tiêu tan hơn một nửa, như mọi khi thơm vào mặt cậu bé vài cái, hỏi han tình hình học hành của con trai ngày hôm nay.
Lục Vu Quân nhìn hai mẹ con bọn họ thân thiết quấn lấy nhau, thấy rõ được ánh mắt yêu thương vô bờ bến của Băng Khả nhìn lấy Tiểu Hạo, trong lòng không còn bài xích cô như trước, nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ thả lỏng cảnh giác với con người này, trước khi lên phòng, Lục Vu Quân buông lời:
“Cô Băng, một lát đến thư phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Băng Khả đang vui vẻ cùng Tiểu Hạo chợt khựng lại nhìn bóng lưng anh từ từ cách xa, khóe mắt không thoát khỏi buồn bã, đã lâu cô chưa nghe hai chữ “cô Băng” này rồi, không ngờ tiếng gọi này còn lạnh nhạt và xa cách hơn trước kia rất nhiều.
Tiểu Hạo thấy mẹ mình rủ mắt buồn bã, lời nói của anh lúc nãy đương nhiên khiến cậu phát hiện được điểm khác thường ở hai người, nâng mặt cô, chu môi giận dỗi thay cô.
“Có phải ba ức hϊếp mẹ hay không? Mẹ đừng lo, Tiểu Hạo sẽ thay mẹ trút giận!”
Băng Khả cảm động xoa đầu con trai, đúng là chỉ có đứa bé này là thật lòng thấu hiểu cho cô nhất, đâu như ba của nó, hứa sẽ bảo vệ chăm sóc cô rồi lại nhanh chóng quên bén đi cô.
Hai mẹ con xúm xít một hồi, Băng Khả đưa Tiểu Hạo lên phòng để cậu bé tắm rửa chuẩn bị ăn cơm tối còn mình thì đi đến thư phòng của Lục Vu Quân. Do dự đứng trước cửa phòng, một lúc mới có dũng khí nhấc tay gõ cửa, nhanh chóng nghe được giọng nói lạnh lùng vang lên làm tim cô đập loạn nhịp.
“Vào đi!”
Băng Khả hít sâu một hơi đi vào bên trong, thấy anh vẫn đang chăm chú làm việc, ngũ quan sắc bén cuốn hút ánh mắt cô, trái tim bé nhỏ không ngừng xao động, dáng vẻ này đúng là quá yêu nghiệt rồi.
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, Lục Vu Quân dời tầm nhìn lên người Băng Khả, bốn mắt chạm nhau, cô giật mình quay đi chỗ khác, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài.
Anh thấy cô cứ đứng đó nên chỉ tay về phía ghế mời ngồi, hành động khách sáo này làm Băng Khả có cảm giác lạ lẫm, xa cách nghìn trùng.
Lục Vu Quân đóng tài liệu lại ưu nhã đi đến ngồi đối diện cô, vẻ mặt bình thản cất giọng:
“Cô Băng ở đây lâu rồi, cũng đã đến lúc nên về với gia đình, tôi xin lỗi vì đã bắt ép cô ở lại đây, sẽ bồi thường cho cô bằng tiền mặt, còn có cả nâng đỡ cô trong giới giải trí, cô còn thấy điều gì chưa hợp lý nữa không?”
Băng Khả như rơi xuống vực sâu, đáy lòng bị vùi lấp bởi sỏi đá, anh đây là đang quang minh chính đại đuổi cô đi? Không lẽ một chút tình cảm dành cho cô anh cũng không còn, nói quên là quên đi tất cả. Lục Vu Quân yêu chiều cô trước đó đâu mất rồi? Tại sao người trước mặt lại lạ lẫm thế này?
Khóe mắt cô đã phủ màn sương, tâm tình kích động không ngừng, ai hãy nói với cô đây là một trò đùa hoặc một cơn ác mộng đi, anh sẽ không thể nào làm như vậy với cô đâu, anh nói anh yêu cô mà?
Vẻ mặt bi thương của Băng Khả làm Lục Vu Quân có chút ngứa ngáy trong lòng, dời mắt sang chỗ khác, nhân loại chẳng mấy ai tốt, anh không thể vì nước mắt của một nữ nhân mà mềm lòng.
“Thế nào? Cô không hài lòng?”
Băng Khả cố nuốt nước mắt không cho nó chảy ra ngoài, cô không thể yếu đuối trước mặt anh để anh tùy tiện ức hϊếp, chắc rằng quyết định này chỉ là nhất thời thôi, cô không thể đi ngay bây giờ, nếu không Lục Vu Quân sẽ mãi mãi quên đi cô. Băng Khả vẫn ngây thơ cho rằng nếu cô ở đây anh sẽ dần nhớ ra, liền cất lời, giọng nói mỏng manh như lúc nào cũng có thể tắt đi.
“Tiểu Hạo, thằng bé sẽ không đồng ý đâu?”
Việc đã đến nước này Băng Khả chỉ biết lấy Tiểu Hạo ra làm cứu tinh cho mình, suy cho cùng cô đến đây cũng vì thằng bé, mong là bây giờ vẫn như vậy. Nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, Lục Vu Quân như biết trước câu hỏi này, trả lời một cách nhanh chóng.
“Về phần Tiểu Hạo cô khỏi lo cho nhọc lòng, thằng bé vẫn còn nhỏ, một món đồ chơi bị mất đi có thể làm cho nó buồn lòng, nhưng có sự xuất hiện của món khác, nó sẽ dần quên đi thứ đồ chơi kia!”
Tia hy vọng mỏng manh chớp nhoáng của Băng Khả lập tức tan thành mây khói, anh muốn cô rời đi đến mức như vậy sao? Trong mắt anh cô đáng ghét thế sao?
Băng Khả cảm thấy lòng mình lạnh quá, trái tim bao năm khóa chặt được Lục Vu Quân mở ra lại nhận được một đã kích tổn thương rỉ máu.
Lục Vu Quân không thấy cô trả lời, ẩn nhẫn nói thêm, chưa bao giờ anh kiên nhẫn nói nhiều lời với một người như vậy, nếu là người khác thì đã cho người tống cổ đi rồi. Lục Vu Quân cảm thấy đối với cô gái này, anh kiên nhẫn hơn bất cứ người nào khác, có phải lúc trước thật sự có quen biết cô? Vậy tại sao anh không nhớ ra?
Gạt bỏ suy nghĩ kia trong đầu, anh cho rằng bản thân không thể tự dưng mất trí, cho nên vẫn có ý định đuổi Băng Khả ra khỏi đây.
“Mỗi tháng tôi sẽ chu cấp cho cô 500 USD, nếu còn thấy không đủ cứ nói thẳng ra!”
Băng Khả không thể nào nhẫn nhịn được nữa, Lục Vu Quân mở miệng ra chỉ có tiền và tiền, chỉ hòng muốn cô rời khỏi đây, chẳng lẽ với anh tiền có thể đổi được tất cả, vứt bỏ tình yêu một cách dễ dàng hay sao?
Cô đứng dậy trước mắt anh, ánh mắt xinh đẹp ngây ngô ngày nào bỗng trở nên vô cùng đáng sợ, tròng mắt đã hằn tia đỏ, Băng Khả căm phẫn hét lớn.
“Lục Vu Quân! Quá đủ rồi, anh tưởng anh có nhiều tiền thì muốn làm gì cũng được hay sao? Những đồng tiền kia tôi không cần, nâng đỡ gì đó cũng không bao giờ cần đến, muốn tôi đi chứ gì? Được, tôi sẽ đi khỏi nơi đây, sau này anh đừng mà có hối hận!”
Băng Khả hùng hồn xoay lưng rời khỏi đây, Lục Vu Quân hơi kinh ngạc với phản ứng đáng sợ của cô, bình thường Băng Khả chỉ có một vẻ mặt xinh đẹp, trong sáng, khi nổi giận lại dữ dội như vậy. Chẳng lẽ tiền đối với cô không quan trọng, vậy tại sao tiếp cận con trai anh?
Câu nói “sau này đừng hòng hối hận” của Băng Khả văng vẳng trong đầu anh, hình ảnh cô hung hăng trừng mình, quát vào mặt mình, Lục Vu Quân vẫn nhớ như in. Hối hận sao? Anh trước giờ vẫn chưa biết hối hận là gì, cô nghĩ cô có tư cách làm anh hối hận?