Dạo này Băng Khả cảm thấy vô cùng mệt mỏi và thích ngủ, cô có thể ngủ hơn mười hai tiếng mỗi ngày, đặc biệt là rất biếng ăn. Cô nghĩ bản thân bị bệnh suy nhược cơ thể nhẹ như đã mắc phải mấy năm trước, chỉ cần ăn ngủ tịnh dưỡng là được rồi.
Nhưng khi Băng Khả xem giấy lịch thấy kì sinh lí của mình chậm đến một tháng thì khá lo sợ bản thân sẽ mắc bệnh phụ khoa nên quyết định đến bệnh viện khám.
Trước khi chuẩn bị đi, Băng Khả dù có không muốn ăn mấy cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã.
Hiện tại chỉ 6 giờ sáng. Mẹ cô mới mua nguyên liệu nấu ăn về bảo Băng Khả xuống bếp rửa thịt.
Nhìn cục thịt trong thau nhuộm nhiều vết máu tươi, ánh mắt cô có chút thay đổi, không ngừng nuốt nước bọt, trực tiếp cầm nó thè lưỡi liếʍ thử, vị ngọt thơm dần tan trong lưỡi khiến Băng Khả muốn nếm lại một lần nữa.
“Khả Khả! Con làm gì vậy?”
Cô hốt hoảng làm rơi cục thịt xuống bồn rửa. Mẹ Băng Khả lắc đầu thất vọng.
“Bảo con rửa thịt nãy giờ vẫn chưa xong, làm sau lấy chồng được đây?”
Băng Khả sợ hãi nhanh tay vừa làm sạch thịt vừa nói với mẹ mình.
“Con hơi đau đầu một chút nên không thể làm nhanh hơn được nữa, mẹ cứ mắng con hoài!”
“Đau đầu sao? Lấy thuốc dự phòng trong tủ uống vào, để đấy mẹ làm!”
Bà lo lắng kéo cô rời khỏi bồn rửa. Băng Khả vừa đi lên phòng vừa thơ thẩn suy nghĩ, lúc nãy cô vừa nếm thịt sống? Còn thấy nó rất ngọt, rất muốn cảm nhận lại lần nữa, sao cô có cái sở thích quái dị như vậy? Nếu là lúc trước, Băng Khả nhìn thấy thịt sống đã kinh sợ không muốn động vào, nói chi là nếm thử. Càng nghĩ cô càng thấy mình có vấn đề, đừng nói áp lực sống quá lớn nên đầu óc không được bình thường đó chứ?
Nghĩ suy một lúc, Băng Khả quyết định đến bệnh viện khám tổng quát cả cơ thể xem có chỗ nào không ổn.
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay run run, Băng Khả trợn mắt nhìn dòng chữ “đã mang thai” đầy kinh hãi.
Vậy đêm đó, cô đã bị người khác vấy bẩn? Đồ trên người hoàn toàn không phải do bản thân xé, vết cắn trên cổ cũng không phải do thú dữ cắn. Mọi chuyện cô nghĩ ra đều không phải như vậy, mà cô bị một người đàn ông làm nhục?
Băng Khả trượt người xuống ghế nước mắt chảy dài, nếu mẹ cô biết được sẽ kích động như thế nào đây? Người ngoài sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì? Đặc biệt đứa trẻ trong bụng còn chẳng biết cha nó là ai. Đây chính là nỗi ô uế lớn nhất đời khiến Băng Khả khốn đốn cực cùng, chẳng biết phải làm thế nào.
Đúng rồi, Ái Ái, người bạn thân nhất của cô chắc chắn sẽ có cách giúp cho cô.
Băng Khả lập tức lấy điện thoại trong túi áo gọi cho Lương Ái, đến lần thứ hai cô ta mới bắt máy, cô như bắt lấy tia hi vọng cuối cùng bối rối nói.
“Ái Ái, xin cậu giúp tớ với, tớ chẳng biết phải làm gì lúc này cả!”
Giọng nói Lương Ái tràn đầy nghi hoặc.
[Là chuyện gì khiến cậu lúng túng thế? Bình tĩnh nói mình nghe, mình sẽ tìm cách giúp cậu!]
“Ái Ái…”
Băng Khả sợ hãi gọi tên cô ta, sợ cô ta sẽ khinh miệt mình, cổ họng ứ nghẹn không nói thành lời, tai lại nghe giọng nói của Lương Ái.
[Chuyện gì, cậu nói đi chứ?]
“Mình… mình có… có thai rồi, mình… mình không biết cha đứa bé là ai cả. Ái Ái, giúp mình với, mình không muốn mẹ biết chuyện này đâu, bà ấy bị bệnh tim sẽ không chịu được!”
Đáp lại Băng Khả là sự im lặng khá lâu càng khiến cô sốt ruột.
“Ái Ái, mình… mình không phải loại phụ nữ ti tiện như vậy, chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cậu hãy tin mình!”
[Bình tĩnh đi Khả Khả, tạm thời cậu ở yên đó, mình sẽ đến ngay, nhớ đừng đi đâu hết nhé!]
“Được!”
Kết thúc cuộc gọi, Lương Ái nhếch môi cười khẩy.
“Băng Khả ơi Băng Khả, tôi nghĩ nát óc chẳng biết làm cách nào để hại cô, ai ngờ trời cũng giúp tôi, hôm nay cô không thoát được đâu!”
Băng Khả thấp thỏm chờ đợi hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy Lương Ái nên lo lắng vô cùng, cô lấy điện thoại ra định gọi cô ta một lần nữa nhưng bất chợt nghe tiếng gọi.
“Khả Khả!”
Băng Khả vui mừng đứng dậy nhìn về phía tiếng gọi, quả nhiên là Lương Ái nhưng chợt sững người khi thấy Từ Lâm - bạn trai của cô cũng đến, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Lương Ái mỉm cười đi đến nắm tay Băng Khả cất lời.
“Khả Khả à, mình đã dắt ba của đứa bé đến rồi này, cậu đừng lo anh Từ Lâm không nhận đứa bé này, mình biết anh ấy không phải loại người đó đâu, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà!”
“Cậu… cậu…”
Băng Khả sững sờ nhìn Lương Ái, chẳng phải lúc nãy cô nói không biết ba đứa bé là ai sao? Sao cô ấy lại dẫn Từ Lâm theo?
Khuôn mặt Từ Lâm tối sầm, nằng nặc sát khí tức giận.
“Giỏi lắm Băng Khả, không ngờ hai năm nay cô lừa gạt tôi quen với thằng khác. Những lúc hẹn hò đến cả nắm tay cô cũng khiêm tốn với tôi, sau lưng thì tằng tịu với tên đàn ông nào rồi mang bầu. Đúng là loại phụ nữ bẩn thỉu, vô liêm sỉ!”
“Em… không… không phải như anh nghĩ, em không có như thế!”
Mắt Từ Lâm đỏ ngầu lớn tiếng khiến mọi người xung quanh đều chú ý.
“Không như thế thì như nào, cô định nói đứa bé trong bụng là của tôi à? Ha, nực cười, đến cọng tóc của cô tôi còn chưa đυ.ng lấy gì có đứa con đó?”
Lương Ái quan sát hết diễn biến mà hả dạ không thôi, cô ta làm bộ làm tịch sững sờ chau mày.
“Từ Lâm, anh nói gì vậy? Đứa con không phải là của anh thì là của ai? Anh đừng có mà ăn ốc rồi không đổ vỏ, đổ hết mọi tội lỗi lên người Băng Khả như vậy!”
Nói rồi Lương Ái kéo bả vai của cô cất lời.
“Nói đi Khả Khả, đứa con là của anh Từ Lâm đúng không, mình sẽ không bao giờ tin cậu là hạng người đó!”
Cơ thể Băng Khả run bần bật lắp bắp.
“Đứa bé… không… không phải con anh ấy!”
“Cái gì?”
Ả vờ hoảng hốt che miệng.
“Băng Khả! Không ngờ cô lại là loại người như vậy, chơi thân với cô bấy lâu nay bây giờ tôi mới biết bộ mặt thật của cô!”
Mọi người xung quanh đều đưa ánh mắt khinh miệt đặt lên người Băng Khả chỉ trỏ nói những lời khó nghe.
“Đúng là loại người dơ bẩn, một chân đạp hai thuyền!”
“Nhìn cô ta mới lớn như vậy mà có chữa hoang, đúng là cha mẹ không biết dạy!”
“Nhìn cũng đẹp mà cái nhân cách ghê tởm thế kia, con gái nhà tôi được tôi dạy dỗ rất kĩ lưỡng sẽ không như cái thứ thối tha này!”
…
Những câu nói đó như con dao đâm liên tục vào đầu khiến Băng Khả đau đớn đến nghẹn lời, che đi hai tai của mình quát lớn.
“Im đi! Các người biết gì mà nói, các người thử đặt mình trong tình cảnh của tôi xem sẽ như thế nào đây?”
Nghe tiếng hét của cô, đám người này mới sợ hãi im miệng dần tản ra ai làm việc nấy. Từ Lâm chán ghét trừng mắt nhìn Băng Khả.
“Từ nay tôi và cô chẳng còn quan hệ gì cả, loại phụ nữ dơ bẩn như cô không bao giờ xứng với tôi!”
Nói rồi Từ Lâm một mạch rời khỏi bệnh viện. Nhìn dáng vẻ trơ trọi của Băng Khả, Lương Ái thỏa mãn cúi đầu ghé vào tai cô nguy hiểm cất lời.
“Cuối cùng con ngốc cũng chỉ là con ngốc, từ nay anh ấy có thể là của tôi rồi. Băng Khả, cô nên chết đi chứ sống như vậy rất nhục nhã đó!”
Ả cười lên một tiếng ghê tởm rồi xoay người đi mất.
Băng Khả đờ đẫn ngã khụy xuống đất khóc không thành tiếng, thì ra người bạn cô cho là quan trọng nhất lại ở sau lưng đâm mình một nhát không thể ngẩng đầu nổi.
Bây giờ tình yêu, bạn bè đã mất, còn gia đình, cô biết ăn nói với mẹ mình thế nào đây?