Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Cà Rồng Đẹp Trai Quyến Rũ Tôi

Chương 23: Vu Oan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thu hút được vô số sự hiếu kỳ của mọi người, Vận Trạch rất đắc ý nhìn Tô Mỹ Vy một cái rồi buông lời.

“Tôi đã từng bị cô ta hãm hại, tôi không muốn bất cứ ai bị cô ta trù dập nữa, cho nên hôm nay tôi sẽ đích thân vạch trần bộ mặt thối nát của cô ta!”

Băng Khả hoảng sợ nhớ đến lời nói lúc nãy của Lương Ái, mi mắt khẽ run rẩy, không xong rồi, chẳng lẽ người đàn ông này là cô ta sắp xếp đến bôi xấu cô?

“Lúc Băng Khả lên cao trung có quen một người bạn trai tên Từ Lâm, chẳng may cô ta học hành không ra gì rồi nghỉ học ngang, Từ Lâm này không để ý đến chuyện đó, vẫn yêu cô ta say đắm, thế mà suốt bốn năm đó cậu ta không biết người mình yêu lại cắm sừng sau lưng mình!”

Phía dưới khán đài xôn xao thảo luận nói xấu Băng Khả, đám phóng viên lại ồ ạt hỏi tiếp, hàng loạt máy quay quay tận mặt hắn.

“Rồi cô ta có thai ngoài ý muốn!”

“Câm miệng cho tôi!”

Băng Khả không muốn nghe hắn ta bịa chuyện nữa, trực tiếp giật micro của hắn quăng xuống đất hét lớn, càng làm cho đám phóng viên nghĩ cô có tật giật mình.

“Cô Băng, có phải những gì cậu ta nói đều là sự thật nên cô mới phản ứng như vậy?”

“Cô phản bội bạn trai, ngủ cùng người khác là thật sao?”

“Vậy đứa con đó của cô giấu đi đâu rồi?”

Giọng cười quái dị của Vận Trạch vang lên, tận dụng micro của đám phóng viên nói.

“Cô ta phá bỏ nó rồi, với tâm địa hiểm độc như cô ta làm sao mà giữ cái thai mang tiếng xấu làm cản đường diễn viên được?”

Phía dưới khán đài hàng loạt người hô lớn mắng mỏ Băng Khả, chửi cô là đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, chửi đến cha mẹ người thân của cô.

Băng Khả hoảng loạn trước những ồn ào, hai tay ôm đầu liên tục nói.

“Không phải! Tôi không có gϊếŧ chết con mình, không phải tôi!”

Đám phóng viên hàng loạt xô đẩy nhau ép Băng Khả té nhào xuống đất, tinh thần cô bây giờ không được ổn định, bịt kín tay khóc nức nở.

“Làm ơn đừng hỏi nữa, tôi không có gϊếŧ con mình, tôi không có!”

“Vậy con cô đâu rồi?”

“Cô Băng, cô nghĩ bây giờ cô còn nói dối được sao?”



Mọi người trong đoàn phim bất lực nhìn Băng Khả bị chèn ép, tưởng chừng cô bị đám người đó ép đến chết đi thì có một tấm lưng vững chắc che chở trước cô, Phó Trình trừng đám phóng viên một cái, bọn họ lại được một phen nhốn nháo.

“Anh Trình sao lại ra sức bảo vệ cô Băng như vậy, chẳng lẽ là anh có tình cảm với cô ta rồi?”

“Sao khi biết chuyện anh cũng chấp nhận tha thứ cho cô ta sao?”

“Anh và Băng Khả đã yêu nhau được bao lâu rồi?”



Phó Trình đột nhiên nổi lòng tốt liền bị bọn người này tấn công dữ dội, hắn hơi hối hận vì tự dưng bảo vệ người phụ nữ này, hắn biết trong giới giải trí có nhiều chuyện thật thật giả giả không thể lường trước, cũng chẳng thể trơ mắt nhìn một cô gái yếu đuối bị một tốp người vùi dập như vậy.

Sự việc kéo dài đến cuối cùng có một tốp người áo đen kéo đến ngăn chặn bọn họ lại, Y Na từ bên ngoài đi vào trong, đứng trước đám phóng viên dõng dạc buông lời.

“Xin lỗi! Tạm thời buổi họp báo của công ty chúng tôi phải dừng lại, chúng tôi sẽ phản hồi sớm nhất về thông tin của chuyện này!”

Băng Khả mệt mỏi vào bên trong, cô như muốn gục xuống tại chỗ, vậy là sự nghiệp của cô đã tiêu tan thật rồi, mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, liệu mẹ cô, em cô và cả hai cha con Lục Vu Quân nữa sẽ nghĩ cô là hạng người như thế nào?

“Chắc là đau lòng lắm đúng không?”

Lương Ái đứng phía sau nhìn Băng Khả lẳng lặng rơi nước mắt nãy giờ vô cùng hả hê, dù là Băng Khả của sáu năm trước hay là Băng Khả của sáu năm sau vẫn ngu ngốc như vậy, người chiến thắng vẫn là cô ta.

Cô mang trong mình toàn là thù hận vươn tay tát thật mạnh vào mặt Lương Ái, khiến cô ta bất ngờ không kịp phản ứng ngã nhào xuống đất, cô ta ôm mặt trợn tròn mắt.

“Cô dám…”

Lúc này cô ta nghe tiếng bước chân bên ngoài, thái độ liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ nặn ra vài giọt nước mắt, ôm bên má hằn năm dấu tay đỏ chói.

“Băng Khả! Tôi biết cậu vì chuyện lúc nãy mà tức giận, xin lỗi tôi không kịp ngăn cản bọn họ tiến đến nhưng cậu cũng đâu thể tát tôi như thế? Đã qua nhiều năm rồi cậu vẫn thích ăn hϊếp tôi như vậy sao?”

Lưu Quan và đám diễn viên xông đến đỡ Lương Ái đứng dậy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.

“Băng Khả! Không ngờ cô là hạng người này, được người khác chống lưng là hay lắm à, để xem quá khứ nhơ nhuốc của cô bị vạch trần còn có ma nào để ý đến cô không? Chuẩn bị rời khỏi đoàn phim là vừa rồi!”

Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không thèm lấy lòng cô nữa mà lòi ra bộ mặt thật.

Băng Khả không còn gì để nói, dù cô có giải thích thì ai tin đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »