Chương 41: Câu chuyện tại nghĩa địa

#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.

#Chap41 : Câu Chuyện Tại Nghĩa Địa.

Tại quê nhà của Nhi, cái chết đầy đáng sợ của hai vợ chồng Hiến – Ngoãn ( bố mẹ Nhi ) đã trôi qua hơn 1 tuần nay. Nhưng dân trong xã vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Sau cái chết của họ, dân làng bắt đầu đồn thổi những câu chuyện mang màu sắc kinh dị xuất hiện ngay trong ngôi nhà cấp 4, trên đoạn đường ra nghĩa địa và cả tại ngôi mộ củ…a Nhi.

Tại nghĩa địa, một người trong xã vừa ra thăm mộ của người thân. Lúc này mới là 8h sáng, chẳng hiểu bà ta gặp phải chuyện gì nhưng vừa bước đi vội vã, vừa khẽ ngoái đầu lại nhìn phía sau. Bất ngờ bà ta giật bắn cả tim khi đυ.ng trúng một thứ gì đó ngay đằng trước :

— Ối giời ôi….Ma…

Người đàn ông trung niên có lẽ đã gần 40 tuổi tặc lưỡi :

— Ma đâu mà ma, ra nghĩa địa lại sợ ma à..!?

Người phụ nữ một tay ôm ngực, tay kia buông thõng, thở như hết hơi bà ta nói :

— Trời đất ơi, bác Tú quản mộ….bác làm tôi sợ chết khϊếp lên được ấy. Bác đi cứ như gió ấy, chẳng nghe thấy tiếng động gì cả.

Ông Tú quản trang ( người coi sóc khu nghĩa trang ) đáp :

— Ơ hay cái nhà chị này, chị vừa đi vừa ngoái nhìn cái gì chứ có nhìn đường đâu, va vào tôi xong giờ còn trù ẻo…Cái gì mà đi như gió, ý chị bảo tôi là ma phỏng..!?

Người phụ nữ xua tay lắc đầu nguầy nguậy :

— Ấy chết, bác hiểu sai ý em rồi. Nhưng cũng may là đυ.ng trúng bác, chứ va phải cái gì khác chắc em ngã vật ra đây tắc thở mất.

Ông Tú cau mày hỏi :

— Nhưng làm sao mà nhà chị hốt hoảng thế..!?

Có người nói chuyện cùng nên bà Ngà ( tên người phụ nữ ) thấy yên tâm hơn hẳn, kéo kéo ông Tú đi lên phía trước một đoạn, bà Ngà nói nhỏ :

— Em hỏi thật bác câu này, bác ở đây suốt…Thế bác có gặp phải chuyện gì lạ không..!?

Câu hỏi khiến ông Tú có phần giật mình, nhưng bực cái bà Ngà này quá nên ông gắt :

— Chuyện lạ là chuyện gì, cái nhà chị này nói chuyện tức như bò đá. Có cái gì thì phải nói ra người ta mới biết được chứ, cứ úp úp mở mở.

Bà Ngà len lén nhìn vế phía cuối nghĩa địa rồi khẽ nói tiếp :

— Bác Tú này, cuối nghĩa địa cái mộ khô không khốc kia là mộ đứa con gái lớn nhà Hiến – Ngoãn phải không..!?

Ông Tú nheo nheo mắt nhìn về phía cuối nghĩa địa, tất nhiên khoảng cách từ đây đến đó vừa xa lại vừa khuất bóng cây nên không thấy gì, nhưng nói đến mộ con nhà Hiến Ngoãn thì ông Tú biết ngay, ông ta nói ;

— Ừ, đúng rồi…Mà sao..!?

Bà Ngà nói khẽ :

— Mộ nhà ông cụ em nằm ngay đấy, cách độ đâu vài ba mét. Nay mùng 1 em ra mộ thắp hương sớm mà sao nhìn cái mộ đấy sợ quá bác ạ. Xung quanh mộ nhà nào đất cũng màu mỡ, cỏ mọc có chỗ còn cao đến quá mắt cá chân. Nhưng duy nhất chỉ có cái mộ đấy đất khô cằn, xám xịt lại, không có lấy một ngọn cỏ. Mà em còn nhìn thấy bia mộ bị nứt nữa. Lúc đang nhắm mắt khấn vái, bỗng nhiên em nghe thấy có tiếng lạch cạch phát ra ngay sau lưng mình. Cứ như tiếng gỗ mục mà có ai cà vào ấy.

Mặc dù đã hơn 7h sáng, nhưng chắc có lẽ do đang đứng trong khuôn viên của nghĩa địa nên vừa nghe bà Ngà kể là ông Tú tự nhiên thấy nổi da gà. Mặc dù ông làm cái nghề quản trang này đã rất lâu rồi. Chuyện bà Ngà nói không phải ông không biết, ngày nào ông chẳng dạo qua các ngôi mộ 1-2 lần. Đúng là ngôi mộ mà bà Ngà vừa nhắc có khác biệt với tất cả. Trước đây nó không như thế, chỉ từ hôm hai vợ chồng Hiến-Ngoãn chết thì hai ba hôm sau ngôi mộ bất chợt thay đổi. Nền đất mộ khô đến nứt toác cả ra, cỏ cây quanh ngôi mộ cứ thế héo dần cho đến hai ngày trước không còn cọng cỏ nào có thể sống được ở khoảng đất đó nữa.

Mới tối hôm kia, trong lúc cầm đèn pin đi soi quanh khu vực nghĩa địa bởi gần đây cũng có người chuẩn bị xây sửa mới cho mộ nhà mình, họ có dựng cái lán nhỏ để nhờ ít vật liệu, có đánh tiếng nhờ ông Tú coi hộ. Thế nên lẽ ra buổi tối ông Tú không ở đây, nhưng vì chút tiền công coi đồ nên ông cũng lặn lội ra đây mấy vòng. Đúng lúc đi soi đèn thì ông Tú cũng nghe thấy những âm thanh lạch cạch vang vọng đâu đây. Còn tưởng là ăn trộm đến trộm xi măng với đồ đạc của người ta nên ông Tú chạy ngay đến cái lán nhỏ, nhưng mọi thứ vẫn nguyên si không có gì thay đổi. Vậy mà sao tiếng lạch cạch vẫn còn. Bao nhiêu năm trông mộ, chuyện ma quỷ nghe cũng nhiều, cơ mà bảo sợ thì ông Tú không sợ. Thế cho nên ông mới dám đảm nhận cái công việc này. Ma quỷ đâu không thấy, nhưng mà việc trộm mộ ông Tú đã gặp rồi. Ngay tại nghĩa địa của xã này luôn. Năm đó có cái nhà giàu lắm, ông chồng không biết làm ăn cái gì nhưng giàu nứt đố đôt vách, mỗi tội cưới 3 vợ thì cả 3 vợ đều chết. Uổng nhất là cô vợ 3, trẻ đẹp, kém ông ta đến 12 tuổi, vừa tròn một giáp. Lấy nhau về được độ đâu 1 năm thì cô vợ ốm chết. Không hiểu do thương vợ hay do ông ta sợ điều gì mà dân làng kháo nhau, lúc đưa xác vợ vào quan tài ông chồng còn để vào đó tận 5 cây vàng. Số vàng đó được chế tác thành đồ trang sức đeo lên người cô vợ trẻ xấu số.

Một vài người thân trong gia đình kháo nhau về sự việc này. Mỗi người một ý, người thì bảo do yêu vợ, thương vợ nên ông chồng muốn vợ mình sang thế giới bên kia phải được đủ đầy. Người khác thì lại đồn, ông chồng có tướng sát vợ, ba bà vợ bà nào cũng chết yểu. Thế nên ông ta chôn vàng cùng với vợ là để giảm nhẹ nghiệp của mình. Người ác mồm hơn còn tung tin do ông này làm ăn thất đức, phạm vào điều cấm kỵ thế nên vợ con phải trả giá. Ông ta chôn vàng là để yểm người chết không về báo oán….Câu chuyện người chết được chôn cùng 5 cây vàng khiến cả làng xôn xao. Người sợ không ít, nhưng kẻ liều lĩnh hám lợi cũng không phải không có.

Năm ấy nghĩa địa trong xã còn chưa được quy hoạch tường rào, ngõ lối như bây giờ. Mường tượng nghĩa địa ngày ấy giống như một bãi đất đồng hoang mà người dân cả xã dùng để chôn người chết. Ban đầu lác đác một vài ngôi mộ, lâu dần mộ bắt đầu nhiều hơn. Cuối cùng mấy năm gần đây chính quyền xã mới họp bàn rồi quy hoạch thành khu nghĩa địa với tường rào, lối đi ngăn nắp…Như vậy cũng tiện cho dân làng dễ bề thăm nom mộ phần người đã khuất, cũng như đất trong khu nghĩa địa được mở rộng thoáng hơn xưa khá nhiều.

Vụ việc đó cũng rúng động cả cái xã này năm ấy. Sau khi chôn được đâu 4-5 hôm, ngôi mộ mới đắp vẫn còn chưa kịp khô ấy đã bị đám kẻ gian đào bới. Sự việc được phát hiện khi cũng có một người đi thăm mộ người thân. Bọn đào mộ không có nhân tính, sau khi quật mả cô vợ trẻ của ông chồng giàu có kia lên, lấy đi toàn bộ số vàng trên thi hài của cô ta, chúng để nguyên cái quan tài mở nắp nằm dưới hố đất. Hai đêm trước đó trời đều mưa, có lẽ bọn trộm mộ đã tính toán đến điều này nên lợi dụng cơn mưa tầm tã đó chúng mới ra tay. Chứng kiến dưới cái hố là xác người chết nổi lềnh phềnh bởi nước mưa, đất quanh mộ bị đào bới xới tung cả lên, người đi thăm mộ đó sợ đến kinh hãi, vừa thét vừa chạy ra khỏi nghĩa địa, anh ta bù lu bù loa làm cho cả xã hiếu kỳ phải mò ra nghĩa địa để xem thử.

Và ông Tú cũng là một trong số những người chứng kiến cảnh tượng kinh dị, ghê rợn không chút nhân tính của bọn đào mộ dã man. Cũng chính vì vậy mà dân trong xã mới họp bàn rồi cả xã chung tay quy hoạch lại nghĩa địa, và ông Tú người đàn ông bản lĩnh xin vào chân quản trang. Nhưng đó cũng là vụ đào mộ trộm duy nhất cho tới thời điểm này. Có lẽ thông tin về số vàng lớn khiến cho đám kẻ xấu nổi lòng tham. Tuy vậy, với trách nhiệm của mình ông Tú hàng ngày vẫn đảo quanh các ngôi mộ để xem xét. Câu chuyện trộm mộ kia sau nhiều năm cũng dần chìm vào quên lãng.

Thế cho nên, khi nghe thấy tiếng động lạ trong đêm, ông Tú không thể để yên….Lần theo tiếng động phát ra, ông Tú đi đến khu vực cuối nghĩa địa. Nhưng khi dừng lại trước mộ của Nhi thì ông không còn nghe thấy tiếng lạch cạch đó nữa. Soi đèn pin vào ngôi mộ thì ông thấy ngôi mộ bắt đầu có những vết nứt, từ ngôi mộ bốc lên một mùi thối nồng nặc. Cũng chẳng biết phải làm sao bởi vì ông Tú biết người thân duy nhất ở cái xã này có thể chăm lo cho ngôi mộ là bố mẹ cô ta cũng đã qua đời cách đây ít ngày.

Hôm nay tiếp tục nghe bà Ngà nói về ngôi mộ, ông Tú khẽ rùng mình. Tuy ông không tin vào ma quỷ, nhưng sự việc có đến hai người gặp giống nhau thì khó có thể phủ nhận. Đang mải suy nghĩ thì ông giật mình bởi bà Ngà vỗ vào tay :

— Này, bác có nghe em nói không đấy..!? Sao bác ngơ người ra thế….Bác xem xem thế nào chứ như này sợ lắm..

Ông Tú gắt :

— Điên à cái nhà chị này, tôi chỉ trông coi khu vực này. Còn chuyện mộ phần thì nhà nào tự lo nhà đấy. Có chăng tôi chỉ thông báo với mọi người thôi…Xem là xem làm sao. Cả nhà người ta chết rồi, mà hai ông bà Ngoãn Hiến chết cũng thiêu, tro cốt được cậu con trai đem theo vào Nam….Giờ nhà đó đi cả, có mỗi ngôi mộ của đứa con gái ở đây, nhà chị bảo tôi báo cho ai bây giờ.

Bà Ngà thần người ra, bà ta nói tiếp :

— Ờ, bác nói cũng đúng…Nghĩ sao mà cái nhà ấy khổ thế. Chưa đầy 1 năm mà chết mất 3 người. Mồ mả thì động rõ ràng thế này chẳng ai coi. Chuyện mồ mả ai dám động vào….À mà cái hôm bà Ngoãn bị tai nạn chết bác không có ở đây à..!?

Ông Tú đáp :

— Không mới chết chứ, hôm ấy mưa từ sáng, mà mưa to lắm….Sáng tôi có ra đây nhưng buổi trưa mưa to, ở nhà có mỗi đứa cháu nên lại chạy về. Đến tầm chiều lại mưa tiếp nên tôi không ra được. Sáng hôm sau tôi ra sớm thì phát hiện bà ấy nằm chết bên vệ đường từ bao giờ. Chạy đi gọi người, đưa xác bà ấy về nhà xong thì phát hiện chồng bà ta cũng chết luôn rồi. Sau công an xã có xuống, khổ cái hiện trường xác người thì bị đưa đi, mưa to gió lớn nên cũng chẳng phát hiện được điều gì. Chỉ biết tai nạn như vậy chắc chỉ có đâm vào oto. Nhưng có tìm được cái gì đâu. Cơ mà lạ ở chỗ, đường đi vào nghĩa địa không rộng, nếu dân mình thì chỉ đi bộ hoặc đi xe máy, sao lại có oto đi vào đây được nhỉ.

Bà Nga nói với vẻ mặt lấm lét :

— Tai nạn thì tai nạn, nhưng mà cả hai vợ chồng đều chết cùng một ngày. Xong giờ đến ngôi mộ bị thế kia, em nghĩ chuyện này là do ma quỷ làm thì đúng hơn….Chứ nói gì nói, tai nạn chết người, công an họ phải điều tra mới đúng chứ.

Ông Tú chép miệng :

— Thôi thôi, nói chuyện với nhà chị mệt quá….Chị về đi, tôi giờ còn phải đi làm cỏ mấy nơi nữa đây. Sáng giờ tốn thời gian quá…

Bà Ngà cũng sực nhớ ra mình còn bận về nhà làm một số việc. Chào ông Tú quản trang, bà Ngà xin cái xe đạp rồi rời khỏi nghĩa địa.

[…..]

Tại trụ sở công an xã An Thọ, thiếu uý Mạnh bắt đầu cuộc họp, anh nói :

— Đến hôm nay đã là 10 ngày và chúng ta vẫn chưa tìm ra được điều gì trong vụ tai nạn dẫn đến cái chết của bà Ngoãn, cậu Ba, cậu có thêm thông tin gì không..!?

Ba đáp :

— Báo cáo thủ trưởng, mấy ngày qua tôi đã đi xác minh tại hiện trường cũng như xung quanh gia đình nạn nhân. Nhưng ngày xảy ra tai nạn trời mưa rất lớn, không có ai nhìn thấy vụ việc, qua giám định pháp y thì cái chết của bà Ngoãn là do va đập mạnh dẫn đến tổn thương não. Thời gian bà Ngoãn chết được xác định là vào chiều ngày hôm trước. Cả ngày hôm đó trời mưa, người dân ít ra ngoài, nơi xảy ra tai nạn lại nằm ở con đường vô cùng vắng vẻ. Hiện trường dấu vết cũng bị cơn mưa xoá sạch. Tôi cũng chưa có phát hiện gì mới.

Thiếu uý Mạnh nói tiếp :

— Cái chết của vợ chồng bà Ngoãn đang dấy lên một số thông tin cùng những lời đồn thổi vô căn cứ. Cần phải tiến hành làm rõ để trấn an mọi người. Cho thêm người đi điều tra khu vực đoạn đường xảy ra tai nạn xem có phát hiện được manh mối nào không. Tôi không tin là không có ai nhìn thấy chiếc xe nào đi vào khu vực này. Lập tức tiến hành ngay…

[……]

Tại biệt thự của Ngọc Anh…..Đã 10h sáng, bà giúp việc vẫn đang đứng ngoài cửa gọi lớn :

— Cô chủ, cô chủ làm sao vậy….Mở cửa cho tôi với cô chủ.

Nhưng đáp lại lời bà giúp việc là những tiếng hét đầy kinh hãi của Ngọc Anh :

— Á….á….cút đi….cút đi…..Đừng có lại..gần…đây…Á….á…á….