Chương 25: Tác dụng của bùa ngải

#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.

#Chap25 : Tác Dụng Của Bùa Ngải.

Gần 12h trưa, Trinh đã đứng đợi ở dưới sảnh của công ty. Một lát sau thì Quân xuất hiện. Bước lại gần Trinh, Quân hỏi :…

— Em đợi anh lâu chưa..?

Trinh đáp :

— Em cũng vừa mới tới thôi, mình đi ăn anh nhé.

Quân gật dầu :

— Ăn gì bây giờ nhỉ..?

Trinh cười :

— Gần đây có quán mỳ Ý ngon lắm anh. Mình đến đó dùng bữa trưa vậy, nhanh mà cũng tiện nữa.

Vì địa điểm đó cách không quá xa công ty nên cả hai chọn cách đi bộ. Một vài người trong công ty cũng chú ý đến sự xuất hiện của cô gái lạ bên cạnh Quân, chị Lan, cấp dưới của Quân, cũng là bạn đồng nghiệp với Nhi trước đây quan sát hai người từ sớm, quay sang nói với một đồng nghiệp khác, chị Lan tặc lưỡi :

— Hình như ông Quân có bạn gái mới rồi mày ạ..?

Cô đồng nghiệp khẽ đáp :

— Ừ, tao cũng thấy rồi….Em này không xinh đẹp như cái Nhi nhưng nhìn cũng ra gì đấy. Sáng nay tao thấy lái cả oto đến đây cơ mà…Nhìn cũng thuộc dạng sang chảnh, có tiền. Lạ mỗi cái không nghĩ ông Quân lại thích người khác nhanh như vậy, cái Nhi mất còn chưa giỗ đầu cơ mà.

Chị Lan thở dài :

— Đàn ông mà, có đau buồn thì cũng chỉ được một thời gian đầu thôi. Sau khi nỗi buồn qua đi họ sẽ kiếm lấy niềm vui mới. Nói gì đến cái Nhi, mẹ ông ấy cũng mới mất chứ đâu, có khi còn chưa được 49 ngày ấy chứ. Hôm đến đám mà nhìn tiều tụy, hốc hác lắm….À đấy, nói mới nhớ, đám ma mẹ ông Quân cô gái kia cũng túc trực ở đó suốt. Có khi nào….?

Cô đồng nghiệp thắc mắc :

— Có khi nào sao..? Nói rõ xem nào..?

Chị Lan nghiêm mặt, khẽ đăm chiêu chị Lan nói tiếp :

— Cái Nhi đợt đó bị sảy thai, xong nó bỏ nhà đi, hôm nó chết người ta bảo nó tự tử vì trầm cảm….Đột nhiên tao nghĩ đến có khi nào cái Nhi chết một phần là do cô ta không..? Kiểu như ông Quân này cặp bồ xong bị Nhi nó phát hiện, xong Nhi nó mới bị như thế đấy..? Chứ nhìn kiểu thân mật, đến tận chỗ làm tìm, rồi đám ma lo toan như người thân trong gia đình tao thấy nghi lắm, phải quen nhau từ lâu rồi ấy. Xã hội bây giờ đáng sợ thật….

Đang nói thì chị Lan giật mình bởi một giọng đàn ông sau lưng, là người làm cùng phòng với chị Lan, anh ta nói :

— Này, bớt suy diễn lung tung đi, sếp mà biết lại không hay đâu. Khó khăn lắm sếp mới quay trở lại làm việc được như bây giờ. Người chết thì cũng chết rồi, có ai là không thương tiếc cho Nhi đâu, hồng nhan bạc phận. Nhưng dẫu sao người sống vẫn phải sống tiếp, các chị muốn sếp Quân cứ phải đau đớn, dằn vặt mới thỏa à..? Cô gái mà hai chị đang nói là bạn thân của vợ chồng sếp Quân, cũng giúp đỡ sếp Quân rất nhiều thời gian vừa qua. Họ đi ăn hay nói chuyện với nhau cũng đâu có gì là lạ. Bớt ngồi xổm vào đời tư của người khác đi.

Lời nói của người đàn ông kia khiến cho hai bà tám phải cúi mặt, nhưng khi anh ta vừa đi cô đồng nghiệp bĩu môi :

— Đúng là đàn ông bênh nhau, càng bạn thân càng chết. Thân lắm, thân vừa nó đâm sau lưng, nó ngủ với chồng mình lúc nào không hay ấy chứ. Đến lúc biết rồi ức bằng chết….Giờ mấy con phò giật chồng, con nào cũng mang mác bạn thân. Mà thôi kệ nhà họ, mình đi ăn đi không muộn giờ.

Tại quán mỳ Ý lúc này, Trinh đi đến quầy oder đồ ăn rồi nói với nhân viên điều gì đó. Lát sau Trinh quay lại với hai suất mỳ Ý cùng với nước ép hoa quả. Quân đỡ cho Trinh hai phần mỳ, còn Trinh giữ nước hoa quả. Đi đên gần bàn, khi Quân vừa cúi xuống đặt mỳ lên bàn thì Trinh lập tức chớp lấy thời cơ, Trinh giả bộ trượt chân rồi đổ luôn cả cốc nước hoa quả vào phần ngực áo sơ mi của Quân, Trinh bối rối :

— Thôi chết, em sơ ý quá….Chết rồi, bẩn hết áo của anh rồi, làm sao bây giờ.

Quân cũng đứng hình trước tình cảnh này, chưa biết phải xử lý ra sao thì Trinh tiếp :

— Anh ngồi xuống ghế đi, đợi em lấy giấy lau cho anh. Anh đợi một chút..

Trinh lấy túi xách, thò tay vào trong Trinh làm bộ lấy khăn ướt, nhưng vừa khẽ mở lọ nhỏ đựng tiết chó đã trộn với tàn nhang từ bát hương thờ Kumanthong, thấm một chút vào đầu ngón tay, phủ vài tờ khăn giấy len trên. Trinh áp sát lại gần Quân, khẽ mở từng nút cúc áo rồi lau chỗ nước ép hoa quả vừa dây bẩn vào người Quân, nhưng đó chỉ là một thủ đoạn đánh lạc hướng, trong khi Quân đỏ mặt vì bối rối, ngượng ngùng với những người xung quanh thì Trinh đã nhanh tay vuốt nhẹ đầu ngón tay có dính tiết chó vào bên trong mặt đá hình phật của sợi dây chuyền.

Trinh khẽ cười nham hiểm bởi kế hoạch của Trinh đã thành công mỹ mãn, Quân khẽ lùi người lại, Quân nói :

— Để…để anh…tự lau được…Em không cần làm thế đâu..

Dù sao cũng đã đạt được mục dích, Trinh buông tay ra rồi để Quân tự lau, Trinh thỏ thẻ :

— Em…em xin lỗi…Em hậu đậu quá…

Quân khẽ cười :

— Không sao đâu, em cũng đâu phải cố ý.

Trinh tiếp :

— Anh Quân này, thực tình là em không cố ý, nhưng em có cái này mong anh nhận cho.

Dứt lời Trinh lấy từ túi đồ đặt bên dưới chân ra một chiếc áo mơ mi màu trắng mới tinh, còn nguyên hộp. Trinh cúi mặt lí nhí :

— Anh…anh mặc cái này đi….Không phải vì em mua áo cho anh nên cố ý làm vậy đâu ạ. Sớm đi qua một shop thời trang em thấy chiếc áo này rất đẹp, rất hợp với anh nên mua tặng anh. Hơn nữa, áo…áo của anh…bị nhàu hết cả rồi…..Anh đừng nghĩ gì em nhé…

Thấy Trinh đỏ mặt, nói ấp a ấp úng, chẳng hiểu sao Quân lại thấy Trinh lúc này rất dễ thương. Nhìn lại áo của mình quả thật rất nhiều nếp nhăn, đã lâu lắm rồi đâu còn có ai là quần áo cho Quân nữa, chiếc áo giờ đây cũng đã bẩn, không thể mặc để đi làm được. Quân mỉm cười dịu dàng :

— Hì, anh cảm ơn em nhé….Đúng là áo anh nhàu thật, vậy cho anh nhận món quà này, anh vào nhà vệ sinh thay một chút. Em chu đáo quá.

Trinh như muốn đứng tim khi nhìn thấy nụ cười của Quân dành cho mình, đây là lần đầu tiên Quân nói chuyện nhẹ nhàng, tình cảm với Trinh như vậy. Trinh khẽ rên lên :

— Ahhh..

Quân hỏi :

— Em sao vậy..?

Trinh mặt đỏ bừng lúng túng đáp :

— Em..em…không..không sao…Anh đi thay…áo..di….

Kể từ khi nhận ra mình có tình cảm với Quân, đêm ngày Trinh đều nghĩ về người đàn ông này, dù cho qua tay Trinh đã không biết bao nhiêu người đàn ông, nhưng chỉ có Quân mới khiến cho cô phát điên, phát cuồng đến thế này. Chỉ với một cử chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi mà Quân đã khiến cho Trinh trở nên “ ướt sũng “. Thở gấp gáp, khi Quân đi rồi Trinh mới mỉm cười một mình :

“ Chẳng lẽ lại có công dụng nhanh như vậy sao…? Anh ấy vừa cười với mình, lại còn nhận quà của mình nữa.. “

Nhìn đồng hồ đã quá 12h, Trinh mới sực nhớ ra đã đến giờ cho Kumanthong ăn…..Khi Trinh vừa nghĩ đến điều này thì một giọng nói của trẻ con vang lên trong đầu Trinh :

“ Mẹ…ơi…con…đói…hi hi…con đói..”

Nhưng Trinh vẫn bình tĩnh, Trinh khẽ đáp :

“ Tối nay mẹ sẽ cho Na ăn món ăn mà Na thích nhất….Chỉ cần Na giúp mẹ mà thôi..”

Giọng trẻ con lại vang lên :

“ Con…muốn…được…bú…”

Trinh khẽ cười :

“ Được…tất nhiên là được….”

Hôm nay cũng chính là ngày mà Trinh tính cho Kumanthong ăn máu của mình. Càng nghĩ về việc sắp có được Quân, Trinh càng nôn nóng. Lúc này Quân đã đi ra, nhìn Quân mặc trên người chiếc áo sơ mi mà mình vừa mua tặng, Trinh nuốt nước bọt một cách thèm thuồng, cơ thể cô nóng ran mặc dù nhà hang đang mở điều hòa mát rượi.

Suốt cả bữa ăn Trinh chỉ len lén ngắm nhìn Quân, không biết có phải do tác dụng của bùa ngải hay không, nhưng Quân hôm nay cũng không còn giữ khoảng cách quá xa với Trinh nữa. Ăn xong, cả hai cùng nhau đi về công ty, bởi xe của Trinh đỗ gần ở đó. Sự xuất hiện của hai người không tránh khỏi những cặp mắt soi mói của người trong công ty Quân.

Thêm một lần nữa chị Lan lại bắt gặp, với cặp mắt tinh tường của mình, chị Lan nhận ra lúc đi ăn Quân mặc áo sơ mi xanh, nhưng giờ đã được thay bằng một chiếc sơ mi trắng, kéo kéo tay đồng nghiệp chị Lan khẽ chỉ :

— Kìa, bạn bình thường, bình thường mà đi ăn xong lột cả áo nhau ra thế kia á..? Đúng là lòng dạ đàn ông, vợ chết chưa được bao lâu mà đã chung chạ với người khác. Tao mong hồn ma cái Nhi về bóp cổ chết hết đi.

Vừa dứt lời thì chị Lan nhận được một ánh nhìn sắc lạnh như dao từ phía Trinh. Mặc dù Trinh với chị Lan chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Nhưng đôi mắt của Trinh nhìn chị Lan cứ như thế cô ta biết chị Lan đang nói xấu mình vậy. Đáng sợ ở chỗ, ánh mắt đó khiến cho chị Lan rùng mình, đổ mồ hôi hột. Thấy chị Lan im lặng, cô bạn đồng nghiệp hỏi :

— Này sao thế, sao cứ đứng nhìn vậy, kệ đi, ông ấy nghe thấy là mệt đấy.

Chị Lan lắp bắp :

— Này…này…hình như cô ta biết tao nói xấu mày ạ…..Cô ta nhìn tao ghê lắm.

Cô đồng nghiệp cười rồi đáp :

— Điên à, từ đây đến đó xa như thế, nghe được có hóa mà thánh….Thôi đi lên thôi.

Chị Lan biết là như vậy nhưng sao ánh mắt của cô gái này lại chứa đựng sự đáng sợ đến như vậy, chưa bao giờ chị Lan cảm thấy lo lắng như bây giờ. Dường như sắp có một điều gì đó không hay xảy ra….