Chương 4: Vô tình?! chạm mặt
Tầng 54 - Trụ sở tập đoàn Tần thị.
- Anh Minh, anh thấy làm vậy là đáng sao? Những 10 tỷ đó.
Cả ngày hôm nay, Ngô Sơn chỉ bám theo Tần Duệ Minh để hỏi về một vấn đề.
- Cậu lại không tin anh?
Nhắc tới vấn đề này, lại làm Ngô Sơn thấy nhớ.
Chuyện của thẳng Cảnh với tên Long, cũng nhờ Tần Duệ Minh suy nghĩ thấu đáo, anh mới tóm được thằng Báo ở sân bay.
Mẹ kiếp! Nghĩ đến mà giận sôi máu, hai tên đó thế nhưng ăn gan hùm lại giám lừa anh.
Nếu không phải là Tần Duệ Minh can ngăn, anh đã một súng cho bọn chúng trầu trời rồi.
- Không phải em không tin anh, nhưng ta đâu thể giao một số tiền lớn như vậy vào tay chúng được. Chúng ta cũng đâu biết, thằng Cảnh có hớt tiền bỏ trốn hay không đâu.
Trái với thái độ của Ngô Sơn, Tần Duệ Minh trước giờ vẫn rất bình tĩnh.
Ngô Sơn không nghe ra trong câu nói của mình có gì đáng cười mà khóe môi Tần Duệ Minh chợt nhếch lên.
- Anh Minh, hình như dạo này anh rất hay cười.
Ngô Sơn hoàn toàn quên bẵng đi chuyện trước đó. Giờ đây anh thấy, Duệ Minh chẳng còn là Duệ Minh anh quen biết.
- Có sao? Chắc mắt cậu nặng rồi đấy.
Bộ mặt Tần Duệ Minh mới đó lại trở về với cái nét lạnh lùng vốn có.
Ngô Sơn không tin, hôm qua anh đã đi kiểm tra rồi, bác sĩ nói "rất tốt, không có vấn đề gì cả."
Vậy vấn đề là ở đâu?
- Sẽ không phải... anh đang yêu... chứ?
Ngô Sơn đột ngột nảy ra suy nghĩ, cũng chỉ là một câu buột miệng, cậu lại nhận được cái gật đầu của Tần Duệ Minh.
Nhìn cách cửa phòng dần khép lại. Ngô Sơn như không tin vào tai mình nữa.
"Cậu sẽ sớm có chị dâu thôi."
- Phải gặp lại ông bác sĩ đó lần nữa mới được.
Sau cái lần đánh rơi chìa khóa đó, cô giữ chìa khóa rất cẩn thận.
Cũng may bấm sinh vốn có tính hậu đậu nên cô đã sớm nhờ Trình Hoa giữ giùm một chiếc cho mình. Hôm nay Trình Hoa đem nó đến cho cô.
Cất cẩn thận chiếc chìa khóa cuối cùng vào túi sách, cô cài chốt cửa lại.
Lại một ngày bữa trôi qua, ngày mai đã là ngày xử kiện rồi. Trong mấy ngày gần đây, cô ngày nào cũng gần như thức trắng đêm.
***
Sáng hôm sau, cô dậy tương đối sớm.
Đến xem cô còn có Trình Hoa và sếp lớn. Bọn họ tới từ rất sớm, thậm trí còn tới sớm trước cả cô.
Người lần này cô biện hộ, tên Gia Cảnh - một thương nhân mới nổi.
Vừa gặp cô Trình Hoa liền lớn tiếng trách còn Dịch Gia Cảnh gặp cô thì mặt mày rạng rỡ. Chắc anh ta cảm động bởi cho rằng tối hôm qua cô đã thức cả đêm vì vụ kiện lần này mà đâu hay 7h cô đã trên mạng chát QQ cùng Trình Hoa, 3h sáng thì chịu không nổi liền chợp mắt một lát. Mới đó mà đồng hồ đã điểm 5h sáng.
Hồ Anh Vũ nhịn không được che miệng ngáp một cái thật dài.
- Mày đi rửa mặt đi, cứ như con ma lười vậy.
Hồ Anh Vũ lười biếng gật nhẹ đầu, ném chiếc kẹp tài liệu sang một bên, cô xoay người đi ra cửa.
Do vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Hồ Anh Vũ đâm sầm vào bức tường người trước mặt.
Cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, cô ngẫu hứng xin lỗi một tiếng.
Đối phương là một chàng trai, anh ta sở hữu một chất giọng nam trầm nghe rất êm tai.
Hồ Anh Vũ hiếu kì ngẩng đầu lên, chốc lát cả người cô ngớ ra.
- Anh là... người tôi đã gặp ở FC tuần trước.
Đối phương bỗng cau chặt mày. Bộ dạng của anh ta chắc chẳng nhớ nổi cô là ai đâu.
- Tôi chưa biết tên em.
Tần Duệ Minh nói cứ như không biết thật vậy.
Hồ Anh Vũ trợn tròn mắt, mồm khoa trương há hốc.
Vậy ra, anh ta vẫn nhớ được cô.
Hồ Anh Vũ trong lòng cười ha hả.
- Đây là... - Hồ Anh Vũ hấp tấp định lần tay vào túi sách, lại chợt nhớ ra hôm nay mình không có mang theo.
Lòng tự ái trỗi dậy, Hồ Anh Vũ xấu hổ gãi đầu cười gượng gạo.
- Tôi tên Hồ Anh Vũ.
- Ra là cô Hồ, lần thứ hai gặp mặt, rất hân hạnh được biết em.
- Vậy anh là...
- Đây là danh thϊếp của tôi.- Đưa danh thϊếp cho cô xong, anh xoay người đi mất dạng.
"Một người đẹp trai là vậy, lại không thể là của mình, thật đáng tiếc." Hồ Anh Vũ trong lòng cảm thán.
Đúng là người có tiền, danh thϊếp cũng ở một đẳng cấp khác hẳn.
Nhìn vào dòng chữ in trên tấm danh thϊếp, Hồ Anh Vũ trợn tròn mắt, há hốc mồm.
- Anh ta là... chủ tịch... Tần thị!
Xử lý xong tin sốc này, cô cũng muốn ngủ hẳn luôn.
Luật sư quèn như cô, ấy thế mà lại quen được Tần Duệ Minh - người giàu có nhất Châu Á?!
- A ha ha, quen người giàu có, vậy có phải mình cũng sắp giàu có rồi hay không?
Hẳn cái kiểu suy nghĩ này là để khẳng định "ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo."
- Nhưng trước hết cần phải đi giải quyết nỗi buồn đã...
Vụ tụng kết thúc lúc 2h chiều.
Hồ Anh Vũ không đi xe, nên cô ra cửa chờ mọi người, lại chẳng ngờ gặp được Hàn Quốc Cường.
Hàn Quốc Cường cũng nhìn thấy cô, anh chủ động bước tới.
- Anh Vũ, là em thật à?
Cô do dự nhìn vào đôi đồng tử mày đen huyền ấy, khẳng khái hỏi lại.
- Không phải tôi, vậy anh nghĩ là ai?
- Anh đã tưởng mình nhìn nhầm.
Hồ Anh Vũ không hiểu lời anh nói, thực ra từ trước tới giờ cô vốn không hiểu anh dù chỉ một chút.
- Xem bộ mặt anh dạo này không tốt, cũng nên đi khám bác sĩ thì hơn. - Hồ Anh Vũ buột miệng theo thói quen.
Ấy vậy, câu nói của cô lại làm anh rất vui mừng.
- Em vẫn khỏe chứ? - Anh đột nhiên hỏi.
- Nhờ phúc của anh, tôi vẫn khỏe. - Hồ Anh Vũ khó chịu trả lời.
Đáy mắt Hàn Quốc Cường lướt qua một tia sáng lạ.
- Anh... - Hàn Quốc Cường hình như định nói điều gì đó, thì bên cạnh anh chợt xuất hiện một chiếc xe đỗ lại.
- Quốc Cường, lúc nãy anh đi đâu vậy?
Cô gái này, Hồ Anh Vũ đã gặp một lần, chính là "lợn nái" mới của Hàn Quốc Cường đây mà.
- Kia! Cô bồ yêu quý của anh đang hỏi đấy. - Hồ Anh Vũ giễu cợt nói.
Hàn Quốc Cường làm như không nghe thấy còn Hà Như thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.
- Xin lỗi, hai người đang nói chuyện, tôi qua bên kia đứng đợi.
- Không sao, anh đi cùng em.
Hàn Quốc Cường nhìn cô như vẫn muốn nói điều gì đó, sau cũng lại chọn cách giữ im lặng.
Anh cúi người ngồi vào xe, khuôn mặt nằm nghiêng nhìn cô khẽ mỉm cười.
Hồ Anh Vũ nhìn theo dáng chiếc xe cho tới khi nó biến mất hoàn toàn, trong lòng cô chợt nhem nhói một ngọn lửa.
- Hàn Quốc Cường, anh giỏi lắm!