Chương 26: Ngày gặp lại định mệnh
Khó khăn lắm Trình Hoa mới thuyết phục được Hồ Anh Vũ tham gia bữa tiệc xã giao cùng mình. Đây là một dịp tốt để cô mở rộng công ty lên một tầm cao mới.
Hồ Anh Vũ nhăn mặt, không can tâm bước xuống xe.
Nơi tổ chức bữa tiệc là ở một khách sạn cao cấp nằm ở khu trung tâm thành phố.
Đứng trước cửa khách sạn, Hồ Anh Vũ chau mày không được tự nhiên nói.
- Tao thấy mình vẫn không nên vào thì hơn.
- Vớ vẩn, mày là luật sư của công ty, mày không đi thì ai đi.
- Mày đi một mình cũng được mà.
- Đừng nhiều lời, mau vào.
Hồ Anh Vũ đen mặt, cái con nhóc này cũng đã bắt đầu biết ra lệnh cho cô rồi.
Dứt câu, Trình Hoa lôi tuột Hồ Anh Vũ vào trong như sợ chỉ chậm trễ một chút cô sẽ bỏ trốn vậy.
Hồ Anh Vũ tuy không can tâm nhưng vẫn theo vào.
- Nhưng tao nói trước, tao sẽ không cùng mày tiếp chuyện với mấy cái người trong đó đâu.
Trình Hoa nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, xong chỉ đành bất lực thở dài.
- Được rồi.
Chọn một bàn nằm khuất trong bóng tối, Hồ Anh Vũ lặng thinh quan sát Trình Hoa từ xa.
2 năm sống ở nước ngoài, Trình Hoa đã khổ cực vực dậy công ty của gia đình mình khó khăn biết chường nào. Cô là người hiểu rõ. Giờ nhìn thấy Trình Hoa vui vẻ, sống hạnh phúc qua mỗi ngày. Một Trình Hoa của 2 năm về sau, không phải là một Trình Hoa yếu đuối, uy mị như hai năm về trước. Cô thấy mà vui thay cho nó.
Hồ Anh Vũ mỉm cười, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly trái cây. Vị ngọt của dâu tây lan tỏa trong khoan miệng, trong từng ngóc ngách phế quản.
- Xin lỗi, vị khách ở đằng kia muốn mời cô một ly.
Hồ Anh Vũ nheo mắt nhìn về hướng nhân viên phục vụ chỉ. Cũng giống như cô, người đó ngồi khuất trong bóng tối, dù thế nào, cô cũng chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta.
Suy nghĩ gì đó, cô đón lấy ly rượu trên tay người phục vụ, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đặt ly rượu lại bàn, Hồ Anh Vũ lách người đi về hướng trước mặt.
Cô nghĩ đã mời cô uống rượu, hẳn đó phải là người quen. Vì vậy, cô đã không do dự đón lấy ly rượu.
Hồ Anh Vũ mỉm cười bước đến trước mặt người đàn ông, khi chỉ còn cách một chiếc bàn, cô nghiêng đầu nhìn chào hỏi.
- Cảm ơn đã mời tôi uống rượu.
- Không cần khách sáo.
Cả người Hồ Anh Vũ hóa đá. Giọng nói này? Sao nghe quen đến vậy?
Cô ước gì mình có thể nghe nhầm, nhưng khi khuôn mặt anh dần thoát khỏi bóng tối, cô hoàn toàn chết lặng.
Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, chiếc mũi đó, không còn gì để bàn cãi nữa. Chính là anh - Tần Duệ Minh!
- Chào mừng em trở về.
Theo thói quen, cô luôn phải ngẩng đầu với những người cao hơn mình. Mất 5s để lấy lại bình tĩnh, Hồ Anh Vũ tránh cái nhìn nơi anh.
- Đã lâu không gặp.
Tần Duệ Minh nhếch môi cười, đôi mắt màu hổ phách thấp thoáng những điểm sáng lạ.
- Em không định đứng mãi chứ? Ngồi đi!
Không nhìn anh, cô nói.
Thôi khỏi, nếu anh không phiền, tôi xin phép đi trước.
Điều cô có thể nghĩ được lúc này là nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng chỉ với một câu nói của anh, bước chân cô không sao nhấc nổi.
- Vợ à?
Tần Duệ Minh khẽ nhếch môi cười, chậm rãi nhưng lịch lãm đi vòng ra sau cô, nắm lấy cánh tay cô kéo cô ngồi xuống ghế.
Hồ Anh Vũ muốn phản kháng lại bị Tần Duệ Minh giữ chặt hai vai, trước khi rời ra cô, anh cúi đầu nghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Em sẽ không muốn hai ta là tâm điểm chú ý trong bữa tiệc này đâu.
Thấy cô đã ngoan ngoãn, Tần Duệ Minh mỉm cười mãn nguyện ngồi xuống khoảng trống bên cạnh.
- Giờ nói đi, tại sao lại ra đi?
Hồ Anh Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, nỗi đau trong tim tưởng chừng đã lành lại đang rỉ máu.
- Duệ Minh, em nghĩ anh phải là người hiểu rõ hơn ai hết chứ?!
- Đúng vậy là anh lừa dối em, nhưng anh có thể giải thích...
- Đừng làm gì cả. - Hồ Anh Vũ ngắt lời Tần Duệ Minh, giương đôi mắt vẫn còn nhướn lệ lên nhìn anh, cô khàn giọng. - Đừng giải thích, khó khăn lắm em mới có dũng khí rời xa anh, nên bây giờ, đừng giải thích gì cả.
- Vợ à?!
- Duệ Minh, chúng ta đã ly thân lâu như vậy, có phải cũng đến lúc ly hôn rồi không?
Tần Duệ Minh cau chặt nhìn cô, ẩn sâu trong đôi mắt tưởng chừng vô cảm ấy, là nỗi đau quá lớn.
- Vợ à, thực ra anh...
- Nếu anh muốn giải thích vậy thì không cần. Từ giờ cho đến lúc lấy được đơn ly hôn, tôi sẽ còn tới tìm anh.
Nói rồi Hồ Anh Vũ đứng dậy toan bỏ đi. Như nhớ ra điều gì đó cô chợt quay đầu lại.
- À, có câu này tôi muốn nói với anh. Yêu là không lừa dối, mong anh nhớ cho kĩ. Cúc Phương là một cô gái tốt, chị ấy cũng rất yêu anh. Vậy cho nên... chúc hai người hạnh phúc.
Nhìn theo bóng dáng cô, cổ họng anh nghẹn đắng.
Ở phía xa Trình Hoa mặt mày tối sầm lại.
- Trình Hoa?! - Trần Thế Lãm khó khăn lên tiếng. Từ bao giờ cái tên của cô lại khó phát âm thành lời đến vậy.
- Nghe nói anh và Cẩm Linh đã đính hôn. Chúc mừng hai người.
Nhận được lời chúc phúc, lẽ ra người ta nên vui, nhưng sao lòng anh lại chẳng thể vui cho nổi.
- Cảm ơn em...
- Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước.
- Trình Hoa?!
Trình Hoa đột nhiên ngừng bước, dù lý trí đang thúc dục nhưng cô lại chẳng thể cất bước.
Mối tình đầu, thật sự rất khó quên.
- Chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện một lát được không?
Không biết từ lúc nào nơi khóe mắt cô đã long lanh những giọt nước mắt.
Hít một hơi thật sâu, cô quay đầu nhìn anh, dõng dạc nói ra từng chữ một.
- Không, thể!
- Anh có chuyện cần nói với em...
Trần Thế Lãm cô gắng níu kéo, nhưng Trình Hoa không cho anh cơ hội.
- Xin lỗi bây giờ tôi có việc gấp, tôi đi trước.
Dứt câu, Trình Hoa nhấc chân váy bước nhanh ra cửa sảnh.
Thật không ngờ thành phố này lại nhỏ bé đến vậy. Nếu biết sẽ gặp anh, cô tuyệt đối sẽ không đến.
- Trình Hoa?!
Tiếng gọi giật khiến Trình Hoa đột nhiên ngừng bước, nghiêng đầu tìm nơi phát ra tiếng nói, cô mỉm cười khẽ gọi tên con bạn.
- Anh Vũ, sao mày lại ra đây?
Hồ Anh Vũ rũ hàng mi dài xuống, đôi môi đẹp nhếch lên cười ngượng gạo.
- Chạy trốn tình trường.