- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Lịch Sử
- Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
- Chương 405: Cố nhân tới.
Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
Chương 405: Cố nhân tới.
Khoảng nửa canh giờ sau, Đỗ Anh Vũ trực tiếp tiễn Mizukune ra đến xe ngựa, hắn còn vui vẻ phất tay, dặn lại nàng nhớ đến dự tiệc tối nay.
Lời khách sáo là vậy, nhìn biểu lộ mất hứng của tiểu cô nương này thì Đỗ tiểu tử không chắc nàng có đến hay không.
Lúc đó đứng ở cửa còn có Quách Ngọc Như, đến khi xe ngựa của Mizukune rời đi, Đỗ Anh Vũ cùng Quách Ngọc Như mới đảo mắt sang nhìn nhau, Quách Ngọc Như khẽ gật đầu rồi lập tức dẫn đường mang Đỗ Anh Vũ chạy đến một căn phòng khác.
Trước khi bước vào, Đỗ Anh Vũ còn tu chỉnh lại phục trang một hồi, sau thì mới bày ra bộ mặt hớn hở pha chút mệt nhọc, đẩy ra cánh cửa, hướng vào khách nhân bên trong trịnh trọng nói:
- Trưởng công chúa, thật xin lỗi để ngài đợi lâu, ha ha, thật sự công việc quá bận rộn, ta là không thể tách ra được.
Ngồi lẳng lặng bên trong phòng lúc này không ai khác mà chính là Phương Thiên Hoa, nhận thấy Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng tới, khuôn mặt lạnh lẽo của nàng hơi mềm mại ra một chút, giống như một đại tỷ hướng về tiểu đệ mỉm cười, gật đầu nói:
- Không có gì, là ta đường đột tới, không trách công tử...
- Công chúa, chúng ta...
Đỗ Anh Vũ tiến vào bàn cùng nàng đối diện, vừa mới mở miệng cười nói thì bị nàng giang tay chặn lại, Phương Thiên Hoa lộ vẻ không vui, nói:
- Nếu coi ta là bạn bè chỉ chớ xưng hô cái quỷ gì công chúa, nghe giống như đang châm chọc ta vậy...
Sự kiện Phương gia lập quốc chính là một trò cười lớn, Phương Thiên Hoa mỗi lẫn nghĩ tới điều này là lại cảm thấy tê răng.
Một quả phụ đột nhiên biến thành Sở Quốc Công Chúa là thế nào trải nghiệm?
Vui vẻ sao? Không! Chính là khó chịu, cực độ khó chịu!
Mỗi lần bị người khác xưng hô là Công Chúa thì Phương Thiên Hoa đều thấy mình giống như biến thành một tên hề nhảy nhót, tại Phương gia đại bản doanh thì nàng không có cách chống đối lại, thế nhưng ở đây thì khác, nàng trực tiếp yêu cầu chớ gọi nàng như vậy.
Đỗ Anh Vũ cũng hiểu ý, ngoặt trở về gọi nàng một tiếng Phương tỷ, lúc này Phương Thiên Hoa mới hài lòng...
Phương nữ nhân giúp Đỗ Anh Vũ rót trà, loại biểu lộ này tự nhiên là có điều muốn cầu, Đỗ Anh Vũ vì phép lịch sự, mặc dù trước đó ở chỗ Mizukune đã tu hai cốc đầy, hiện tại có chút mắc tiểu nhưng vẫn phải vui vẻ tiếp lấy uống như thật.
Phương Thiên Hoa khác biệt với Mizukune, nàng hành sự có điểm lôi lệ phong hành, mấy cái lời ba hoa công nghiệp nàng không giỏi nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- A Vũ, ngươi cảm thấy Phương gia chúng ta có thể cứu sao?
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì thoáng bất ngờ, không thể không nói hắn là có điểm quá coi thường nữ nhân này...
— QUẢNG CÁO —
Nàng nhìn rất thấu triệt!
Có lẽ bên trong Phương gia chỉ có mình Phương Thiên Hoa là cảm nhận rõ ràng nhất nguy cơ sắp tới.
Ngẫm nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ thoáng lắc đầu, thở dài trực tiếp nói:
- Phương tỷ, thứ cho ta đầu óc ngu muội, ta là không có cách, ta cảm thấy Phương gia các người vẫn là nên chuẩn bị tìm đường chạy thoát thân đi!
Phương Thiên Hoa nghe xong thì có điểm lặng người, cái gọi là nguy cơ từ việc lập quốc trước đó Tô Hiến Thành đã cùng nàng nói qua, nàng cũng cảm thấy đại ca của mình làm ra hạ sách, cũng đã tích cực can ngăn thế nhưng vô vọng, lúc đó nàng mới nhớ đến một vị đồng minh bí mật ở phương xa là Đỗ Anh Vũ, giống như bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, nàng không quản đường xa chạy tới đây cầu cứu...
Kết cục chỉ nhận lại được cái lắc đầu, hỏi nàng làm sao mà không thất vọng.
- Ta cảm thấy kì thực cũng không có quá mức như vậy đi, dù sao cũng đã hơn 2 năm, Phương gia chúng ta không phải vẫn thủ vững như bàn thạch sao?
Phương Thiên Hoa cố tìm lại một chút tự tin, lập tức bưng ra lý lẽ thường được nghe thấy nhiều nhất ở Phương gia để nói:
Đỗ Anh Vũ cười khẽ, lắc đầu, vươn vai rồi nói:
- Trước kia trong mắt Tống triều các ngươi chỉ là một đám thổ phỉ không hơn, trong suốt triều đại nước Tống, phỉ loạn đâu phải chỉ diễn ra một lần, lần này cùng lắm cũng chỉ xem như là có quy mô lớn hơn một chút mà thôi.
- Hiện tại triều đình Biện Kinh chính là đang tập trung vào tình thế chiến sự tại phía Bắc, toạ Sơn quan sát Liêu Kim đại chiến, vấn đề của các ngươi bọn hắn tạm thời không quan tâm hoặc chỉ quan tâm đến một mức độ nhất định nào đó thôi, thật sự Phương tỷ ngươi nghĩ là bọn hắn đánh không lại các ngươi?
- Ngoài ra, bên trong Tống Triều tồn tại các loại phe cánh đối lập, đối lúc tự ngáng chân nhau, việc bịnh định Phương gia cũng vậy, vậy nên để mà nói các ngươi có thể tồn tại cho đến thời điểm này một phần cũng là do bên trong triều đình Biện Kinh có kẻ không muốn các ngươi bị diệt!
Ngưng lại một chút, Đỗ Anh Vũ cho Phương Thiên Hoa có đủ thời gian để tiếp nhận thông tin xong xuôi thì mới nói tiếp:
- Thế nhưng hiện tại thì khác, các ngươi Phương gia lại ngang nhiên lập quốc, cái này đơn giản chính phạm vào nghịch lân của Tống Vương, ha ha, nếu các ngươi ý đồ thật là muốn thu hút sự chú ý của Tống Vương về phía mình thì xin chúc mừng, các vị đã thành công rồi đấy.
- Phương gia trước kia cùng lắm chỉ coi như đại diện cho đám dân chúng ở tầng trót ca thán làm loạn, tựa như những đứa trẻ nghịch ngợm bất mãn mà phá hoại, thế nhưng hiện tại thì khác, Phương gia hành động chính là ý muốn lật đổ ách thống trị của họ Triệu, muốn đào nền tảng lập quốc của bọn hắn...
- Ta hỏi, lúc này, các ngươi không chết thì ai chết?!
Nghe Đỗ Anh Vũ một hơi nói thẳng, Phương Thiên Hoa lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được mức nghiêm trọng của sự việc, đó là hắn còn lược bớt đi rất nhiều thứ để cho nàng dễ hình dung.
Đỗ Anh Vũ hắn cũng là xuất thân quý tộc, hiểu rất rõ việc quý tộc cùng với một máy nhà nước có ngàn tầng quan hệ dây mơ rễ má, hành vi này của Phương gia không chỉ xúc phạm đến Hoàng Tộc mà còn động chạm đến cả quyền lực của đám Quý Tộc.
Lúc này chỉ sợ họ Triệu còn chưa ra lệnh, các nhóm quý tộc khác đã bắt đầu mài đao xoèn xoẹt rồi. — QUẢNG CÁO —
Phương Thiên Hoa nghe xong thì ngẩn người, Đỗ Anh Vũ chăm chú nhìn nàng, bản thân cũng thầm tính toán một chút, ngón tay nhỏ gõ gõ lên mặt bàn như tăng sư gõ mõ, quá nửa ngày hắn mới thận trọng nói:
- Hiện tại thông tin Phương thị lập quốc truyền ra hẳn sớm đến Biện Kinh, theo ta đoán triều đình nơi đó đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nhanh thì 2 đến 3 tháng, chậm thì nửa năm sẽ xuất phát bình định, các ngươi không còn nhiều thời gian nữa đâu...
- Nhanh như vậy? - Phương Thiên Hoa có chút kinh hãi.
Quân lương khí giới cho đại quân đủ để bình định Phương gia muốn xuất phát theo nàng phán đoán ít nhất cũng phải mất thời gian nửa năm chuẩn bị mới phải, hiện tại theo lời Đỗ Anh Vũ nói thì ít đến phân nửa.
Đỗ tiểu tử gật gù, đây thuộc về trường hợp xấu nhất, chính là Tống quốc quân lương khí giới dành cho chiến tranh đã sớm chuẩn bị rồi, thế nhưng không phải là để đối phó với Phương Lạp mà là để tham chiến phương Bắc.
Thế nhưng hiện tại không thể không trước tiên ứng ra, vận chuyển xuôi nam bình Phương gia nội loạn.
Thời gian để đi thuyền từ Yên Hưng đến Hàng Châu nhanh cũng phải mất đến 3 thàng, nếu như vậy khi Phương Thiên Hoa trở lại thì cũng là lúc Tống quân đánh đến cửa mất rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Thiên Hoa lại càng thêm chết lặng, trong đầu chỉ có miên man một loại suy nghĩ:
“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”
...
Lúc Đỗ Anh Vũ tiễn mất hồn Phương Thiên Hoa rời đi thì trời chiều đã biến thành xẩm tối.
Nhìn cái điệu bộ này hẳn tối nay Phương thị cũng sẽ không có đến dự tiệc, vị khách nhân còn lại có đến hay không đối với họ Đỗ lúc này đã không còn quan trọng, vậy nên hắn phất tay, biểu lộ chỉ cần qua loa một chút gia tiệc liền được.
Mấy cái vụ làm đại tiệc như Ngô gia hay là hoàng thất làm hồi trước Đỗ Anh Vũ cảm thấy quá tốn thời gian, cũng không có hứng thú.
Thế nhưng Quách Ngọc Như chính là không có đồng ý, trong mắt nàng nói gì thì nói Đỗ Anh Vũ hắn cũng là mệnh quan triều đình, đường đường một giới quý tộc, không thể vì tiết kiệm chút tiền hay lười biếng mà để mất mặt được.
Bỗng dưng lại bị cô cô đè ra giáo huấn, Đỗ Anh Vũ nhăn nhó mặt mày, cảm thấy nhức hết cả trứng, lắc mình một cái, hắn lập tức đóng vai bé ngoan nghe lời xong dùng nướ© ŧıểυ độn chuồn đi mất.
Lý do này cũng không phải bịa, hắn là thật mắc tiểu, ba chân bốn cẳng chạy tới nhà xí xả nước, cả người nhẹ bẫng như phi thăng, không khỏi khoan khoái mà kêu lên một tiếng dâʍ đãиɠ.
“Uỵch!”
Chợt bên ngoài phát ra một tiếng động, Đỗ Anh Vũ vểnh tai lên, nghe thấy rõ ràng là có tiếng người phi thân tiếp đất chắn trước cửa phòng vệ sinh của hắn liền lập tức quát:
— QUẢNG CÁO —
- Kẻ nào?!
Bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng nữ nhân ỏn ẻn che miệng cười khanh khách, lanh lảnh như tiếng vang oanh ngay sau đó thốt lên:
- Công tử, xong chưa, thϊếp thân chính là đứng trên nóc nhà hứng mưa đợi ngài cả buổi rồi...
Đột nhiên bị một nữ nhân chắn trước cổng nhà vệ sinh khiến Đỗ Anh Vũ nội tâm sinh ra cảm thấy kỳ quái, thế nhưng khi nghe thấy cái giọng nói quen thuộc vừa lạ lẫm lại khiến hắn không có mấy bất ngờ, tập trung vung vẩy tiểu đệ đệ, thuận miệng đáp:
- Đợi ta một chút, haizzz, thật không có cách, tuổi trẻ đạn dược chính là quá nhiều, xả tương đối lâu, ngươi thông cảm!!!
Một lúc sau hắn mới đấy cửa bước ra ngoài, kẻ đứng trước mặt hắn lúc này không ai khác chính là người giấu mặt còn lại, lần này nàng cùng với Mizukune đồng hành tới Yên Hưng vốn là điều mà Đỗ Anh Vũ không có nghĩ tới.
Tháo xuống cái nón che mắt, khuôn dùng nhu mì pha lẫn quyến rũ đặc trưng hiển lộ đi ra, nàng híp mắt cười, đánh giá Đỗ Anh Vũ từ trên xuống dưới một vòng rồi gật gù:
- Thiếu Soái, gần ba năm không gặp, trưởng thành không tệ, rất tuấn Tú, đáng tiếc không còn đáng yêu như trước!
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã liếc xéo nhìn sang chỗ nàng, nhổ nước bọt:
- Bậy bạ, bổn công tử vẫn là đệ nhất khả ái, đệ nhất đẹp trai...
- Được rồi! Được rồi...
Hai người cũng không có hứng thú võ mồm đỗi nhau, trong suốt thời gian qua cả hai thư từ đi lại rất nhiều lần, thế nhưng gặp mặt trực tiếp thì đây mới là lần thứ hai vậy nên mối quan hệ này có chút hơi thiếu tự nhiên.
Đỗ Anh Vũ tại chỗ phất tay, trực tiếp nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì để cho ngươi trực tiếp lặn lội từ Biện Kinh chạy đến nơi này vậy hả... Lý Sư Sư?!
Lý Sư Sư yểu điệu cười, nháy mắt:
- Ngươi đoán a?!
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Lịch Sử
- Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử
- Chương 405: Cố nhân tới.