Chương 402: Khách nhân đặc biệt.

Đầu giờ chiều, ánh nắng mùa xuân nhàn nhạt nhu hoà phủ xuống mặt đất, chiếu lên một đám người đàn mòn mỏi hướng mắt về phía đồng chờ đợi.

Đỗ Anh Vũ đoàn người đứng tại bên cảng quân sự đã gần một canh giờ, cuối cùng cũng có thể thấy lấm chấm từ xa một đám thuyền bè đang từ từ tiến tới.

Nhìn thấy vậy, ai nấy cũng dâng lên tinh thần, thầm hô “tới rồi!”

Phía ngược lại, nhìn thấy lục địa hiện ra trước mắt, trên chiếc lâu thuyền Cá Đèn L*иg, Phí Công Tín nheo mắt nhìn thấy thật đông người đang đứng tại bờ biển thì liền nén không được hưng phấn, vỗ vỗ lên vai Đỗ Anh Hậu, giọng oang oang:

- Nhìn, cái ngươi nhìn, nhà... ha ha, chúng ta về nhà!!

Đỗ Anh Hậu thân thể đơn bạc bất ngờ bị hành hung kém chút thổ huyết tại chỗ, y trừng mắt nhìn họ Phí một cái, nhưng cũng rất nhanh bị niềm vui che lấp đi, nheo mắt nhìn về hướng bên cảng những khuôn mặt quen thuộc từ từ hiện ta, Đỗ Anh Hậu lập tức mặc sức vẫy tay rồi chắp tay thành loa hét lớn:

- Em họ... ta ở đây! Ta ở đây!

Tô Hiến Thành cũng nhìn lại, khuôn mặt trầm tĩnh thoáng dãn ra, đặc biệt khi nhìn thấy một thân váy xanh thướt tha trên bờ liền buông lỏng toàn thân, miệng khẽ nở nụ cười.

Lâu thuyền theo sự chỉ dẫn từ từ nhập vào cảng, gã thư sinh cũng đã nhìn thấy đám người bên dưới rõ ràng hơn, ánh mắt hắn dừng lại trên thân thiếu nữ vậy xanh trắng xinh đẹp một hồi thật lâu, lòng đột nhiên có chút bùi ngùi, muốn như hai tên kia gào rống lên nhưng lại cảm thấy có phần xấu hổ nên đành thôi.

Đoàn Thiên Hương nhìn thấy ái lang, khuôn mặt ửng đỏ nhưng không tránh không né, không khí đột nhiên đang lên một cỗ mùi vị ái tình hôi chua.

Vi Oánh Phí đứng cạnh bên liếc xéo sang, thầm nhổ nước bọt.

Có tình lang thì tốt sao?! Bà mày chính là không ghen tỵ!!

Dựa theo thiết kế của đám công tượng năm đó bị Quách Vân bắt về, tại Đông Hải Đỗ Anh Vũ cũng đã thử làm Lâu Thuyền, bước đầu quy mô tự nhiên không bằng thuyền Cá Đèn L*иg những cũng không kém hơn quá nhiều, so với thuyền của Tôn gia ngày trước cũng một chín một mười thế nên hiện tại đám người nhìn thấy con tàu lớn này cũng chẳng kinh ngạc giống như ngày xưa.

Phạm Thiết Hổ không đi họp chính là để trực chờ người trở lại, bản thân hắn lúc này một thân giáp trụ kiên định, một tay cầm cương, một tay đặt tại đốc kiếm.

Họ Phạm khẽ liếc sang chỗ của Đỗ Anh Vũ ở phái sau, nhận được từ tên em họ một cái gật đầu thì liền chủ động xuống ngựa, dẫn đầu đám quân lính tạo thành trận thế, chắp tay hướng về ba kẻ trên thuyền, giọng vang như sấm rền thét lớn:

- Cung nghênh Tô Tế Tửu, Đỗ Tư Nghiệp, Phí Thống Lĩnh trở lại Đông Hải!!

Đám bính sĩ nhận tín hiệu cũng lập tức mở loa phóng hết công xuất.

- Cung nghênh Tô Tế Tửu, Đỗ Tư Nghiệp, Phí Thống Lĩnh trở lại Đông Hải!

- Cung nghênh Tô Tế Tửu, Đỗ Tư Nghiệp, Phí Thống Lĩnh trở lại Đông Hải!

Ngay lập tức, ba lần thống thiết đồng thanh kêu vang của đám quân sĩ khiến cho ba tên kia bất ngờ choáng váng, không tránh khỏi cảm động đưa mắt nhìn nhau, rồi ngửa đầu cười khà khà, dưới sống mũi lại có chút chua chua.

Đứng tại mũi thuyền cả ba cũng đồng thời chắp tay, dùng hết sức bình sinh hồi đáp:

- Chư vị huynh đệ! Chúng ta trở lại!

Một hồi tuồng kịch bùi ngùi diễn ra trước mắt, thân là tổng biên kịch Đỗ Anh Vũ thì lại ngồi xổm trốn một góc nhìn xem, A Ly đứng tại bên cạch, ngón tay búp măng đặt lên môi, thấy Đỗ tiểu tử bộ dạng cổ quái liền ra vẻ thắc mắc “Đại ca ca trốn tại đây làm gì?!”

Ngay thì tàu cập bến, ba người kia giống như chờ đợi không được, lập tức phi thân nhảy đi xuống,ba người lần cho Phạm Thiết Hổ, Hoàng Hiền Nghĩa, Cao Tùng mỗi người một cái hùng ôm, đối với đám nữ nhân đứng tại cũng nhiệt tình chào hỏi.

Chỉ đến khi ánh mắt của ba tên kia lúc nhìn đến chỗ của Đỗ Anh Vũ đang lẫn trốn phía sau thì mới bắt đầu biến hoá.

— QUẢNG CÁO —

Mẹ kiếp! Thằng nhãi con! nhà ngươi đây rồi!!

Nhận thấy ba tên kia nhìn về mình biểu lộ bất thiện, Đỗ Anh Vũ liền chột dạ, ánh mắt như rang lạc đảo qua đảo lại rồi làm bộ thở dài, lục đυ.c đứng lên, phóng khoáng giang rộng hai tay, ra vẻ chính nghĩa hướng về ba người nói:

- Mấy huynh đệ, ta cảm thấy nam nhân tình cảm đặt tại trong lòng là đủ, thế nhưng... nếu các ngươi cảm thấy nhất thiết phải ôm ấp một phen vậy thì... Haizz, mấy anh giai, tới đi!!!

Nhìn cái bộ dạng bỉ ổi tao lãng của họ Đỗ, Tô Hiến Thành khoé môi co giật liên hồi, đồng dạng với họ Tô, hai tên còn lại cũng đang chửi bậy trong lòng.

Con mẹ nó, ai muốn cùng ngươi ôm ấp!

Chúng ta chính là muốn đánh chết ngươi!!

Tên lừa đảo này!!



Thấy bản thân giang rộng tấm lòng nhưng chỉ nhận về được sự khinh bỉ, Đỗ Anh Vũ tại chỗ ngượng ngừng, gãi gãi mũi nhỏ, nhìn ba người một hồi rồi nhoẻn cười:

- Chào mừng về nhà!! Ha ha!!

...

Khi ba kẻ tha hương đang lần lượt cũng từng người chào hỏi thì Mizukune cùng đám người của nàng cũng đã từ tốn khoan thai bước xuống thuyền, tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối nàng đều thấy tại trong mắt, dung nhan yêu kiều chỉ khẽ cười rồi lẳng lặng chờ đợi một chút, sau mới lịch sự tiến lên bắt chuyện:

- Đỗ lang, đã lâu không gặp!!

Mizukune đến Đại Việt lần này Đỗ Anh Vũ cũng đã sớm biết, hắn cũng đưa mắt nhìn sắc mặt của nàng giống như muốn dựa vào đó phỏng đoán ta đồ.

Tiểu yêu nữ này sau hai năm vẫn vậy, thân thể mặc dù chưa trưởng thành nhưng mị cốt mê người còn hơn trước, cái loại khí chất khả ái pha với gợi cảm đặc trưng của nàng tuyệt nhiên khó có thể tồn tại trên thân thể của một con người...

Nhìn người trước mặt hắn lại nhớ tới tiểu thϊếp phương xa, hai nữ nhân này tương đồng, chỉ là cái “mị hoặc” của kẻ trước mặt càng thêm phần nguy hiểm.

“Tiểu yêu tinh giống như một dạng ma tuý vậy!” Hắn âm thầm đưa ra tổng kết.

Liếc qua chỗ chỗ nàng một hồi sau thì Đỗ Anh Vũ biểu lộ thái độ, híp mắt cười, chủ động tiến lên vươn tay ra.

Mizukune hai năm trước cùng hắn kết minh cũng biết qua hành động này, yểu điệu che miệng cười, cũng nâng lên tay ngọc cùng hắn bắt lấy.

Uhm! Thật mềm, giống như không có xương là vậy!

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Anh Vũ có phần cợt nhả cười nói:

- Tiểu thư, ngài vẫn xinh đẹp như lần cuối chúng a gặp mặt hắc hắc!

Mizukune ném mị nhãn, đáp:

- Công tử quá khen, ngài cũng càng ngày càng tuấn tú!!

- Ha ha, ta biết, nói cái gì khác đặc biệt hơn được không?

— QUẢNG CÁO —

- Muốn đặc biệt thì phải thâm nhập sâu hơn... công tử có muốn cũng nô gia đặc biệt trao đổi sao? - Vừa nói, nàng vừa liếʍ nhẹ bờ môi căng mọng một cái:

- Là cái loại đơn độc trao đổi? - Đỗ Anh Vũ tại chỗ ném ra ánh mắt nam nhân đều hiểu

- Chính... là!! - Thiếu nữ làm bộ dặt, mắt cong bán nguyệt, nhấn nhá nhả từng chữ đi ra:

Đỗ Anh Vũ lại càng vô lại, trực tiếp xổ toẹt nói:

- Không hứng thú, hay là thế này, ta gọi đến một đám nam nhân, tiểu thư mang đến một đám nữ nhân, chúng ta cùng nhau đặc biệt trao đổi? Thế nào? Kí©h thí©ɧ đúng không?!!!

Mizukune nghe xong liền cười run, sau thì nói

- Công tử này... Ngài thật quá không đứng đắn!!!

Nhìn hai kẻ này từ đầu chí cuối mắt đong đưa, tay vẫn bắt lấy, miệng lưỡi chi tranh, hổ lang chi từ không biết thẹn, đám người xung quanh nhìn không nổi nữa, quay đầu thi nhau nhổ nước bọt!

Mẹ kiếp! Cẩu nam nữ không biết xấu hổ!!

Đặc biệt ở phía sau người Mizukune cũng có một kẻ đội nói bồng che mặt quay đầu ngoảnh đi, miệng lẩm nhẩm, thái độ đối với sự tình trước mắt không như không ưa

Đỗ Anh Vũ mẫn cảm nhận ra, liếc qua chỗ kẻ này, sau thì cười khẩy không thèm để ý.

Cùng nữ nhân Nhật bản hàn huyên thổi phồng lẫn nhau một hồi, Đỗ tiểu công tử buông tay mềm của Mizukune ra, nháy mắt với nàng một cái, nói ngày tháng còn dài, đôi ta tâm sự kín đáo sau rồi quay người hướng về người che mặt còn lại, thái độ lập tức thay đổi, vẫn là vươn tay nhưng bộ dạng nghiêm túc chính trực, hào sàng cười nói:

- Phương đại tiểu thư, chào mừng tới Đại Việt, a... hay là bây giờ ta phải gọi ngươi là Trưởng Công Chúa mới đúng nhỉ?

Hai người che mặt đứng song song cùng hướng nhưng có vẻ không quen, vừa nghe thấy Đỗ Anh Vũ đối với người bên cạnh mình nói chuyện, người kia cũng tỏ vẻ bất ngờ quay đầu nhìn sang.



Người che mặt còn lại thân thể khẽ run lên một chút, sau thì thoáng thở dài, chủ động tháo nón bồng đi xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thiên Hoa lập tức hiện ta, nàng vẫn như vậy, bộ dạng nhu mềm đặc trưng của nữ tử giang nam, chỉ là gò má cao cùng ánh mắt sắc bên như đao khiến vận vị của nàng có chút thay đổi.

Vẻ ngoài lam lũ sau một chuyến hành trình dài đằng đẵng khiến sắc mặt nàng có mấy phần nhợt nhạt, khi nghe Đỗ Anh Vũ đối với bản thân xưng hô thì chỉ biết cười khổ, bắt lấy tay hắn hồi đáp:

- Đã để Đỗ công tử chê cười rồi...

...

Chào hỏi qua loa một chút, tại bến cảng cũng không phải là nơi tốt để hàn huyên, Đỗ Anh Vũ lập tức ra lệnh mang người trở về tắm rửa nghỉ ngơi, tự động làm chủ chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ tẩy trần tiếp đón.

Mặc dù rất muốn cùng Tô Hiến Thành ngồi cùng một chiếc xe thế nhưng biết hắn cũng Đỗ Anh Vũ có điều muốn nói, Đoàn Thiên Hương rất biết điều, tiếp nhận Quách Ngọc Như, Phương Thiên Hoa, Mizukune cùng người che mặt còn tại đi lên xe của mình.

A Ly cũng bị Quách Ngọc Như bắt đi theo, chỉ có thẻ bùi ngùi lưu luyến ngoái đầu nhìn Đỗ tiểu tử một chút.

Xe của Đỗ Anh Vũ lúc này chỉ còn mình hắn cùng Tô Hiến Thành ngồi đối diện với nhau.

Họ Đỗ thì mỉm cười bình thản, họ Tô thì trầm mặc suy tư.

— QUẢNG CÁO —

Xe lăn bánh một hồi lâu nhưng cả hai chẳng ai chủ động mở miệng, sau cũng vẫn là Tô thư sinh phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, mở miệng nói:

- Ta đến giờ vẫn không hiểu rõ, ngươi rốt cuộc đang tính toán làm cái gì?!

Một câu hỏi không đầu không cuối, thế nhưng Đỗ Anh Vũ là hiểu ý tứ của họ Tô, nhún vai, thoải mái cười đáp:

- Phòng trước khỏi họa...

- Hoạ phương Bắc?! - Tô Hiến Thành nhíu mày

Đỗ Anh Vũ gật gù:

- Không sai?!

- Chứ không phải ngươi muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao? - Tô Hiến Thành liếc xéo, không nể mặt mũi nói:

Đỗ Anh Vũ ha ha cười, không phủ định, dù sao nhà hàng xóm cháy cũng không phải là hắn đốt, hắn cùng lắm chỉ được tính là đổ thêm ít dầu vào thôi, cũng không thể tính là lỗi của hắn, đúng không?!

Hơn thế nữa...

Thấy cháy nhà còn không tranh thủ hôi của thì Đỗ Anh Vũ thật sự thấy có lỗi với bản thân!!

Giang Nam Tô Hàng giàu đến chảy mỡ, chiến loạn có những tài sản không thể sử dụng, nếu hắn không chiếm dụng không phải là quá phí phạm sao?

Tô Hiến Thành mặc dù phản cảm nhưng cũng không có bao nhiêu bất mãn.

Chết đạo hữu, không chết bần đạo, đạo lý này hắn hiểu.

Xét một cách ích kỷ thì Phương Bắc càng loạn thì phương Nam càng nhàn, Tô Hiến Thành chính là có suy nghĩ như vậy.

Thế nên trận chiến tại Tương Dương năm đó Tô Hiến Thành mới quyết định chủ động tham gia.

Như trong thư Đỗ Anh Vũ đã nói, nếu Tống Quân ngày đó thắng xinh đẹp, Nghĩa quân của Phương Lạp khí số liền tận.

Thế nhưng nếu có biến số xảy ra, trận đại loạn này ít nhất có thể kéo dài thêm 3 năm.

Quyết định án nhiên bất động hay chủ động xuất kích tuỳ họ Tô quyết định.

Sau tất cả, Tô Hiến Thành lựa chọn trở thành biến số.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy cả kinh.

Tô Hiến Thành cảm thấy lúc đó bản thân đúng là đủ điên cuồng!